Chương 146: Đồng Loạt Tăng Cấp
Bàn giao xong xuôi những công việc cần thực hiện cho từng thành viên của Ninja Studio, Dương Khoa cũng bắt đầu tập trung đi vào xử lý công việc của chính mình.
Nếu xét theo khối lượng công việc hiện tại của mỗi người trong phòng làm việc, thì như thường lệ hắn vẫn là người gánh vác nhiều nhất. Ngoài phần việc chính là hoàn thành chế tác trò chơi “Cut the Rope” ra, hắn còn phải tiếp tục theo dõi tình hình phát hành của “Fruit Ninja” trên thị trường trong nước, cũng như phối hợp công tác tuyển dụng và tìm kiếm thông tin đối tác với ba chị em Thu Lan. Đó là chưa kể đến một số công tác văn phòng đột nhiên phát sinh cũng cần hắn đưa ra ý kiến, cái nhìn của mình.
Mà thường thì những vấn đề đó, hắn không chút phân vân gật đầu ngay tắp lự.
“... Không có vấn đề gì đâu, chị Tú nhắn lại cho chị Lan bảo là em đồng ý hết nhé.” Lật đến tờ giấy cuối cùng, Dương Khoa gật đầu trả lại bản kế hoạch mua sắm tài sản cho Cẩm Tú. Theo như nội dung trên đó thì có vẻ như hiện tại Thu Lan đang muốn sắm sửa một số thiết bị máy móc lẫn bàn ghế làm việc trước khi tiến hành chiêu mộ nhân viên, để tránh trường hợp có trâu nhưng không có ruộng xảy ra.
Về chuyện này thì tất nhiên là hắn giơ cả hai tay đầu hàng à nhầm đồng ý. Hiện tại tiền bạc trong quỹ đang khá dư dả, không nhân cơ hội này chi ra để trang bị đầy đủ các thứ cho phòng làm việc thì còn muốn đợi đến khi nào nữa?
“Chị Lan còn nói thêm là, nếu như Khoa đồng ý thì chị ấy đề xuất cuối tuần này tăng ca một ngày thứ bảy để thực hiện công việc mua sắm. Ý kiến của sếp Khoa thế nào?”
“Nếu chị Lan thấy cần thiết thì cứ tiến hành thôi, còn gì nữa không chị?”
“Hết rồi. Thôi chị lên đây, không làm phiền sếp Khoa nữa nhé.”
Chờ cho Cẩm Tú đi khuất, Dương Khoa nghĩ ngợi một lúc rồi quay sang hỏi ý kiến ba người anh bên cạnh: “Các anh cũng nghe thấy chị Tú vừa nói gì rồi đấy, cuối tuần này tăng ca thứ bảy các anh có muốn tham gia làm việc cùng không?”
“Có.”
“(gật đầu)”
“Tăng ca hả? Cũng được.”
“... Kinh nha, tuần này lại đồng ý tăng ca cơ đấy!” Dương Khoa tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cả ba người đều đồng ý làm thêm giờ, nhất là ông anh Thiếu Hoàng vốn ghét cay ghét đắng chuyện này cũng không hề phản đối dù chỉ là nửa câu.
“Nên tranh thủ thời gian chú ạ, bọn anh cũng bắt đầu thấy cái trò này của chú không đơn giản rồi.” Thiếu Hoàng đáp lại, tay nhấc lên vẫy Dương Khoa lại gần: “Chú ra đây nhìn thử mẫu phác hoạ con chim này giúp anh, xem nó đã đạt chuẩn ngu si chưa để anh còn thêm chi tiết.”
“Nhanh thế, mới ngày thứ hai thôi mà đã có phác hoạ rồi cơ à!... Không được anh ạ, môi của nó vẫn mỏng quá. Anh sửa lại môi dày thêm tý nữa. Cánh với mắt thì ok rồi, nhưng thân hình nên vẽ phình ra một chút cho có vẻ đầy đặn.”
“… Biết ngay là chú vẫn khó tính như cũ mà lại, sửa nhiều thế thì anh vẽ mẫu mới cho xong.”
“À tuỳ anh thôi, anh thấy thế nào tiện thì cứ làm.” Nhận xét vài câu xong, Dương Khoa ngẩng đầu lên nhìn màn hình máy tính của ba người. Trông thấy ai nấy đều đang bận tô vẽ thứ gì đó, thế là hắn lấy làm lạ cất tiếng hỏi:
“Ơ, thế cả ba anh đều đang làm mảng đồ hoạ trò chơi đấy à?”
“Ừ, bọn anh phân công mỗi người phụ trách một mảng rồi tiến hành cùng một lúc.”
“Chia việc thế này không hợp lý đâu, các anh phải cắt một người ra xây dựng mã nguồn trước đã chứ?”
“Chú cứ kệ bọn anh đi.” Duy Hải đang tô vẽ một tấm phông nền bầu trời trên màn hình quay sang phàn nàn: “Chú đã giao việc rồi thì chỉ cần nhận xét đánh giá thành quả thôi, còn đâu đừng có can thiệp vào quá trình làm việc của bọn anh.”
“Ồ, vậy thì thôi coi như em chưa nói gì.”
“Phác thảo bụi tre xong rồi đây, Khoa sang xem đã đúng ý chưa này.” Đúng lúc này Trọng Lâm lên tiếng.
“… Được đấy anh Lâm. Nhưng anh làm về bụi tre thì thêm cho em vài mẫu nữa để sử dụng xen kẽ trong trò chơi nhé. Có sẵn các mẫu rồi hãy phối màu một thể.” Dương Khoa gật gù ra vẻ hài lòng khi nhìn thấy mẫu phác thảo bụi cây tre của Trọng Lâm. Chúng là thứ hắn nghĩ ra để thay thế cho những ống cống nguyên bản, vừa hợp với bối cảnh chung vừa chuyển tải được cái hồn đất nước vào bên trong trò chơi.
Tất nhiên là hàng tre tự dưng hở ra một khe cho chim chóc chui qua chui lại nghe cũng có vẻ vô lý. Nhưng này, ít ra trông nó còn khá hơn cái ý tưởng ống cống treo lơ lửng giữa không trung!
“Vẫn là từ ba đến năm mẫu thiết kế như yêu cầu đúng không?”
“Đúng thế, với lại anh chú ý làm sao cho bụi tre bị đứt đoạn ở giữa nhưng trông vẫn tự nhiên đấy nhé.”
“Không có vấn đề, anh làm được.”
“Ok. Các anh tiếp tục cố gắng lên, em cũng phải làm tiếp trò chơi của mình đây.”
“Ừm.” Trọng Lâm đáp lại một tiếng, còn hai người kia thì chẳng nói gì vì tâm trí của họ hiện tại đang tập trung hết vào những mẫu thiết kế trước mặt. Có lẽ lời động viên vừa rồi của hắn chắc họ cũng chẳng hề nghe rõ.
“… Mấy ông anh này làm việc hăng hái ra phết đấy. Mới có hai ngày thôi mà đã có mẫu phác hoạ gần đạt chuẩn rồi. Không được, mình cũng phải tăng tốc thôi.” Thấy mọi người chú tâm vào làm việc Dương Khoa cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn trở về chỗ ngồi bẻ khớp tay vài cái rồi tiếp tục công cuộc xây dựng những màn chơi hóc búa trong “Cut the Rope”.
…
Làm việc với cường độ cao ngay từ đầu như vậy, nên sau kỳ nghỉ Tết đã đời những phút giây rảnh rỗi là một thứ gì đó vô cùng xa lạ đối với Dương Khoa. Bất cứ lúc nào hắn cũng nằm trong trạng thái căng như dây đàn, và chỉ đến khi nghỉ ngơi ăn cơm hắn mới có thể tranh thủ cho bộ óc của mình thư giãn một chút.
“Vậy là có mỗi hai anh em dắt tay nhau lên Sa Pa chơi thôi đấy.” Ngoài quán cơm, trông thấy tấm ảnh hai anh em tạo dáng trên điện thoại của Thiếu Hoàng Dương Khoa lắc đầu cười cợt: “Lên đấy chỉ có ngắm cảnh với tán tỉnh các em gái miền núi mà cũng đi tận 4 ngày, chơi gì mà chơi lắm thế?”
“Đây là truyền thống của nhà bọn anh, chú không hiểu được đâu.” Dứt lời Thiếu Hoàng đem ảnh khoe với Duy Hải.
“Truyền thống trốn việc ngày Tết có gì mà không hiểu?” Trong lòng bổ sung thêm một câu tên tiền nhiệm của hắn làm trò này thường xuyên, hắn quay sang Cẩm Tú hỏi thăm: “Này chị Tú, hôm kia em về rồi bác Thanh có nói gì em không?”
“Có. Nói em là thanh niên ưa thích bày vẽ vớ vẩn, tặng gì mà tặng lắm quà thế? Nguyên văn luôn đấy.”
“Ừ thì không tặng em cũng ngại lắm, tại bác Thanh nhà chị lúc nào có quà cáp gì cũng chạy sang cho em một phần…. Kìa chị Lan ăn cơm đi chị, nhìn gì mà chăm chú thế?”
“Có thư của Hiệp hội vừa gửi tới em ạ. Họ nhắn là cảm ơn em đã cung cấp bản đánh giá kết quả nào đó, nhờ vậy mà họ có căn cứ cập nhật thông tin trên hệ thống tr.a cứu. Cái này thì chị không rõ đâu, em xem thử cho chị xem.” Nói xong Thu Lan giơ điện thoại ra trước mặt Dương Khoa.
“… À, em hiểu rồi. Chị cầm điện thoại về đi, để em vào bằng máy của em.” Liếc qua nội dung trên màn hình, Dương Khoa thả thìa đũa xuống rồi rút điện thoại của mình ra mở trang web của Hiệp hội lên.
“Hiệp hội bảo chú nộp bản đánh giá kết quả rồi à? Từ bao giờ đấy sao anh không biết?” Nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của hai người Thiếu Hoàng thu điện thoại về sau đó quay ra hỏi han.
“Mới hôm qua thôi anh Hoàng. Lúc đấy mọi người vừa về xong thì họ gửi thư hỏi xin…. Ồ, đúng là thông tin cập nhật rồi này các anh. Bốn anh em mình đều tăng cấp hết.
“Thế hả, để anh vào xem luôn.” Ngay lập tức những chiếc điện thoại của các thành viên tổ thiết kế trò chơi được rút ra đặt lên bàn cơm.
---
- Nhà chế tác trò chơi: Dương Khoa
- Tuổi: 19
- Quốc tịch: Việt Nam
- Tác phẩm nổi bật: Bejeweled; Slither; Fruit Ninja
- Đánh giá chung: Chuyên chế tác những trò chơi có nội dung đơn giản. Điểm mạnh nằm ở lối chơi mới lạ và độc đáo, đem lại những giờ phút thi đấu gay cấn và cuốn hút. Đồ hoạ và âm thanh đã có sự tiến bộ song nhiều mặt vẫn còn rất hạn chế. Chưa thấy có sự quan tâm đúng mức tới nội dung cốt truyện.
- Đánh giá cụ thể: Lập trình: (D) – Kịch bản: (E-) – Sáng tạo: (B+) – Đồ họa: (D) – Âm thanh: (D-) – Tổng thể: (D)
- Xếp hạng cấp độ: 2, sao.
---
- Nhà chế tác trò chơi: Trần Duy Hải
- Tuổi: 24
- Quốc tịch: Việt Nam
- Tác phẩm nổi bật: Fruit Ninja
- Đánh giá chung: Một nhà chế tác trò chơi mới vào nghề nhưng tiềm năng trong lĩnh vực âm thanh là rất lớn. Những mặt còn lại thì chỉ ở mức độ cơ bản nhất, không có bất cứ điểm sáng nào.
- Đánh giá cụ thể: Lập trình: (E) – Kịch bản: (E-) – Sáng tạo: (D-) – Đồ họa: (E) – Âm thanh: (C-) – Tổng thể: (E+)
- Xếp hạng cấp độ: 1.5 sao.
-----
- Nhà chế tác trò chơi: Trương Trọng Lâm
- Tuổi: 24
- Quốc tịch: Việt Nam
- Tác phẩm nổi bật: Fruit Ninja
- Đánh giá chung: Một nhà chế tác trò chơi non trẻ thiếu kinh nghiệm, tuy nhiên với thành công gần đây có thể thấy được tương lai của người này vẫn rất hứa hẹn khi tất cả các mặt đều đạt được ít nhiều tiến bộ chỉ trong một thời gian ngắn. Dù vậy, chưa thấy có bất cứ lĩnh vực nào tỏ ra đặc biệt nổi trội.
- Đánh giá cụ thể: Lập trình: (E+) – Kịch bản: (E-) – Sáng tạo: (D) – Đồ họa: (D) – Âm thanh: (E) – Tổng thể: (E+)
- Xếp hạng cấp độ: 1.5 sao.
-----
- Nhà chế tác trò chơi: Trương Thiếu Hoàng
- Tuổi: 25
- Quốc tịch: Việt Nam
- Tác phẩm nổi bật: Mặt nạ xạ thủ, Pompom, Fruit Ninja
- Đánh giá chung: Là một nhà chế tác trò chơi di động thuộc hàng tinh anh, có kiến thức vô cùng vững chắc trong hai lĩnh vực lập trình và đồ họa. Khả năng sáng tạo cũng đang không ngừng được tích lũy và hoàn thiện.
- Đánh giá cụ thể: Lập trình: (C+) – Kịch bản: (E+) – Sáng tạo: (C-) – Đồ họa: (B) – Âm thanh: (E) – Tổng thể: (C-)
- Xếp hạng cấp độ: 3 sao.
---
“Anh Hoàng lên 3 sao rồi!” Ước chừng nửa phút qua đi, Trọng Lâm chợt quay sang phía người anh họ hét lớn đồng thời giơ cao tay phải. Thiếu Hoàng cũng rất ăn ý đưa tay mình lên làm một cú high-five (đập tay) với người em.
“Nó còn xoá cả chú ý bỏ việc lẫn khuyết điểm âm thanh của anh nữa. Nhưng thôi, những cái đánh giá vớ vẩn ấy không quan trọng, quan trọng là anh lên 3 sao rồi Lâm ơi!”
“Chuẩn, thế là đời anh Hoàng lên hương rồi!”
“ sao thì có gì “hot” thế hả anh Hoàng? Em được có mỗi 2, .” Dương Khoa thấy hành động lẫn lời nói lạ lùng của hai anh em bèn vội hỏi cho rõ ràng.
“ sao tức là anh xuất sắc nhất toàn bộ cái Ninja Studio này chứ sao!”
Dương Khoa: ( ̄д ̄;)
“Cũng không có gì đâu Khoa.” Ngồi ở bên cạnh Trọng Lâm lên tiếng trả lời thay: “Khoa cứ tạm hiểu cấp độ 3 sao nó như một cái ranh giới là được.”
“Ranh giới gì thế, đặc biệt lắm à?”
“Ranh giới phân biệt giai cấp tinh anh với gà mờ! Không thấy trong đánh giá ghi anh thuộc hàng tinh anh rồi à?” Thiếu Hoàng lại xen vào, khuôn mặt anh hất hàm rõ cao.
“Càng ngày em càng thấy khó hiểu. Tại sao lên 3 sao lại là tinh anh?”
“Chuyện này anh có biết.” Vẫn luôn lặng yên ngồi một bên Duy Hải lên tiếng giải thích: “Chỉ có những thành viên của Hiệp hội trò chơi nước mình đạt 3 sao trở lên mới được Hiệp hội trò chơi quốc tế ghi nhận và đưa vào kho dữ liệu của họ. Hay nói cách khác....”
“Hay nói cách khác, từ giờ phút này tôi – Thiếu Hoàng, chính thức đạt đẳng cấp thế giới!” Cướp lời xong người thanh niên lập dị nhất Ninja Studio đứng bật dậy, anh ngẩng đầu lên giơ cao một tay trong khi tay còn lại thì đặt ở trước ngực. Bộ dạng trông như một người đang tận hưởng ánh nắng hào quang chiếu vào mình vậy.
“… Ngồi xuống đi anh ơi, cả quán người ta đang nhìn anh chỉ trỏ như thằng dở hơi kìa.” Hiểu ra phần nào câu chuyện Dương Khoa vội vàng nói khẽ.
“... Phiền phức. Này nhìn gì thế hả em êi? Chưa thấy người thành công trong cuộc sống bao giờ à?” Thiếu Hoàng cụt hứng kéo ghế ngồi xuống: “Mà này, như thế là phòng làm việc của chú rốt cuộc cũng có thành viên đạt chuẩn quốc tế rồi đấy. Vinh dự lớn chứ không phải dạng vừa đâu!”
“Đạt chuẩn quốc tế gì mà có mỗi con chim cũng phác thảo mãi không xong.” Dương Khoa bĩu môi coi thường ra mặt rồi quay sang Duy Hải: “Anh Hải sao ngồi trầm ngâm thế? Anh được xếp ngang hàng anh Lâm rồi đấy, vui lên anh.”
“Thì anh vẫn đang vui đây. Nhờ có các anh em mà ước mơ của anh cất cánh rồi, cảm ơn tất cả mọi người nhé.” Duy Hải nở nụ cười chân thành.
“Trời ơi, hôm nay có bão giông gì hay không mà anh Hải cũng nói lời cảm động thế này.... Không được không được, mau ăn cơm nhanh rồi về thôi. Không khéo bão sắp đổ bộ vào đất liền bây giờ!” Cầm thìa đũa lên Dương Khoa nhanh chóng tiêu diệt nốt suất cơm còn dang dở.
...
Sự kết hợp hoàn hảo giữa Đấu La và Pokemon,hài hước,kịch tính,theo dõi sâu nhỏ hóa rồng như nào*Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Có Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng*