Quyển 2 - Chương 4
Trong cơn gió đầu thu, chút ấm nóng còn vương lại của ngày hạ hòa lẫn với hơi thở mùa thu mát mẻ dịu dàng, bầu trời trong trẻo xanh ngắt một màu, chẳng có lấy một gợn mây.
Trên quảng trường người không nhiều, chỉ có mấy bà mẹ dắt con đến chơi đùa. Một bầy chim bồ câu đáp xuống nền gạch men, tranh nhau ăn những hạt ngũ cốc vung vãi trên đất, thỉnh thoảng lại gù gù mấy tiếng thỏa mãn.
Bạch Ngọc Đường đứng ở một góc quảng trường, khoanh tay, lẳng lặng nhìn đám bồ câu.
Lúc này đến quảng trường, hoặc là cha mẹ dẫn con cái, hoặc là tình nhân, hoặc là người già đi tắm nắng, rất ít người lẻ loi một mình như hắn.
Nếu như có Triển Chiêu ở đây thì thật tốt.
Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm, họ có thể cho bồ câu ăn, ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, hay xấu nhất thì cũng đánh nhau ầm ĩ tới mức thật vui vẻ. Nhiều năm như vậy, dường như hắn đã quen với việc có một người luôn ở bên bồi tiếp hắn.
Thẩm Trọng Nguyên không tin vào kiếp trước, có lần trong ký túc xá họ từng nhắc tới, tiểu Gia Cát không đồng ý mà cười, “Đó đều đã là quá khứ.”
Quá khứ, nhưng tình cảm sẽ không thay đổi. Liễu Thanh từ giường dưới nhô đầu ra cười, “Sợ là với tính tình lão Ngũ, đánh ch.ết cũng sẽ không uống canh Mạnh bà!” Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, hắn làm sao biết!
Một đời trước Bạch Ngọc Đường mang theo tâm nguyện vào luân hồi, nhưng kiếp này, là câu chuyện của hắn và Triển Chiêu, cố sự của Cự Khuyết và Họa Ảnh kiếp trước chắc chắn đã kết thúc, mà kiếp này, hắn vẫn chưa triệt để nắm chặt được con mèo kia trong tay.
Vô cùng hỗn loạn, hắn cảm thấy đây là câu chuyện của hai Bạch Ngọc Đường, nhưng bọn họ đều là hắn, đều yêu Triển Chiêu.
Có một số việc, nghĩ không ra, liền trở thành bế tắc.
Bạch Ngọc Đường khẽ khàng nâng cánh tay lên, tức thì có một chú chim câu trắng thông minh bay đến, sà xuống đậu lên những ngón tay thon dài của hắn, gù gù kêu hai tiếng. Hắn dùng một bàn tay khác sờ lên cái đầu nhỏ của nó, bồ câu trắng rất ngoan ngoãn nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt màu nâu tròn xoe linh động nhìn hắn, không khỏi an tâm.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên thoải mái.
Quan tâm gì hắn kiếp trước kiếp này, chỉ cần hắn vẫn thích Mèo con, là được rồi.
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với bồ câu trắng, biết chưa, Triển Chiêu, Mèo con, tôi yêu cậu.
Bồ câu chớp chớp mắt, như hiểu như không lắc đầu.
Chính là Mèo con, tôi yêu cậu, cũng không phải vì duyên phận kiếp trước, mệnh trời luân hồi, mà chỉ vì cậu là Triển Chiêu, là Mèo con của tôi.
Hắn giơ tay lên, bồ câu giương đôi cánh cánh phành phạch bay đi, bộ lông trắng muốt lạ thường nổi bật trên nền trời xanh.
Tới chập tối, Bạch Ngọc Đường lại một lần nữa đẩy cửa nhà Âu Dương Xuân ra.
“Nói cho tôi kết cục đi.”
Cảnh Hữu năm ba, Tương Dương biến động lớn, Nhân Tông sai Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu phủ Khai Phong thâm nhập Tương Dương, nhị phẩm phó tướng Bạch Ngọc Đường đi theo. Ngày mùng chín, trúng kế, Nhan tr.a Tán mất đại ấn.
Đêm đã khuya, trong màn đêm đen kịt ẩn giấu mùi tanh của máu.
Đại ấn thất lạc, sợ chính là loạn thần tặc tử nhân cơ hội này đến đây yêu cầu đại ấn, đến lúc đó tìm lý do trì hoãn, cũng chỉ có thể là kế sách tạm thời.
Triển Chiêu đi ra từ phòng nghị sự, đã là mệt mỏi không thể tả, huyệt Thái Dương mơ hồ đau nhức, y dùng tay xoa xoa, mới vừa nhắm mắt lại một chút, đã nghe thấy cửa sổ vang lên một tiếng rầm, cảnh giác mở mắt ra, hóa ra là Bạch Ngọc Đường, ở Khai Phong đã thành thói quen đến giờ vẫn không chịu sửa, vẫn là nhảy cửa sổ xông vào ổ mèo, nhưng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, suýt nữa làm đổ cả nghiên mực bên cửa sổ.
Đại khái là làm mất đại ấn, hắn kiêu căng tự mãn như vậy, trong lòng đương nhiên là tức giận hơn cả.
“Bạch huynh?”
“Chuyện đại ấn, còn có thể kéo dài bao lâu?” Bạch Ngọc Đường trực tiếp đi về phía y, trên mặt che giấu sát khí.
Triển Chiêu lắc đầu, “Nói thật, đại khái người phủ Tương Dương Vương ngày mai sẽ đến chỗ chúng ta đòi đại ấn, cho dù có thể trì hoãn được nhất thời, không có đại ấn, chiếu theo luật là tội của chúng ta.”
“Đại ấn thất lạc, vốn là ta trông giữ không nghiêm, tự do ta tìm về.”
“Bạch huynh quá lời,” Triển Chiêu lạnh nhạt nói, “Đại ấn thất lạc, các huynh đệ đều có trách nhiệm, có thể nào chỉ riêng mình Bạch huynh?”
“Tưởng Tứ ca nói, đại ấn ở bên trong Trùng Tiêu lầu.”
Triển Chiêu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cau mày, đôi mắt hoa đào lạnh lùng nghiêm nghị, theo bản năng liền đưa tay ra. Bàn tay mới đưa đến một nửa mới ý thức rằng không thích hợp, muốn thu hồi cũng đã muộn, đang lúng túng ở giữa không trung, Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên đưa tay nắm chặt, trong phút chốc mười ngón đan xen.
“Bạch huynh...?!”
“Mèo con, ngươi có thể tin ta?”
Thanh âm khàn khàn của Bạch Ngọc Đường vang lên sát bên tai y, tựa như chất chứa vô số cảm tình, lại bị miễn cưỡng kìm nén lại.
“Tin, đương nhiên tin.”
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi con ngươi ôn hòa đối diện với cặp mắt hoa đào hẹp dài của người kia, bỗng nhiên có chút thân thiết không nói nên lời, mặt lập tức nóng bừng lên.
Y theo bản năng muốn dời ánh mắt đi, nhưng tay của người nọ siết chặt, y lại không thể mảy may nhúc nhích.
Tâm tư chuyển một hồi, giọng nói nhỏ nhẹ của người kia lại vang lên bên tai, hơi thở nóng hổi phả vào mặt y.
“Triển Chiêu... Ngươi còn không rõ sao...?”
“Ngọc... Ngọc Đường?”
“Thôi.” Nghe thấy một tiếng thở dài, kiềm giữ hoàn toàn biến mất, Bạch Ngọc Đường hơi tách ra, Triển Chiêu mới cảm thấy không còn mất tự nhiên nữa, nhưng lại có loại dục vọng muốn y kéo người kia lại, lại một lần nữa tai kề sát tai, tốt nhất là ôm chặt lấy, lúc không có hơi ấm của người kia chỉ cảm thấy trống vắng vô cùng.
“Thôi thôi... Ngươi không hiểu cũng được, coi như đây chỉ là trò đùa...” Bạch Ngọc Đường nặng nề thở dài một tiếng, đưa tay ra tựa như mệt mỏi đỡ lấy trán.
Trò đùa, chỉ là trò đùa, hắn sợ người kia không hiểu, lại sợ người kia đã hiểu mà lại không chấp nhận, càng sợ người kia miễn cưỡng bản thân đáp ứng Bạch Ngọc Đường hắn.
Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ một mình ta, chưa từng tiến thối lưỡng nan như vậy.
Hắn chỉ có thể ra sức kiềm nén, nhưng chung quy là tích trữ một chút may mắn.
Khi hắn lại ngẩng đầu lên đối mặt với y, trong đôi mắt hoa đào đã ngập tràn kiên quyết, còn có một tia kiêu ngạo mơ hồ.
“Thế nhưng Mèo con, mặc kệ thế nào, ta muốn ngươi nhớ kỹ, những khi ngươi nghĩ đến Đại Tống này, sau lưng ngươi vĩnh viễn có một Bạch Ngọc Đường, cũng nghĩ đến ngươi như vậy!”
“Sống còn trở lại gặp nhau, ch.ết đi vĩnh viễn ôm sầu tương tư!”
Hắn cất bước đi đến bên cửa sổ, hai tay chống lên bệ cửa sổ, rồi lại ở đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lấp lóe, tựa như lại hạ một quyết tâm rất lớn.
“Mèo con, nếu ta —- nếu ta —– “
Triển Chiêu vẫn đang chờ vế sau của hắn, nhưng hắn lại muốn nói rồi thôi, đột nhiên nghiêng đầu, đưa ánh mắt sang nơi khác, nói, “Mấy ngày nữa chính là sinh nhật Trân Nhi, chờ việc nơi này xong, chúng ta về Hãm Không đảo đi, tặng nó ——- “
Lời hắn còn chưa dứt, tay đã dùng sức đẩy một cái, thân hình liền bật ra ngoài, gọn gàng nhanh nhẹn, tựa hồ có tia ẩn nhẫn quyết tuyệt.
Mèo con, nếu ta — nếu ta —
Triển Chiêu lặng lẽ nhìn khung cửa sổ trống trơn, đột nhiên dâng lên một trận bất an mãnh liệt, nhưng đợi đến khi y nhào tới bên cửa sổ, bên ngoài đã chẳng còn tung tích của bạch y nhân.
Chờ việc nơi này, Ngọc Đường —-
Màn đêm đen thăm thẳm như thể muốn nuốt chửng lấy người.
Bạch Ngọc Đường đứng ở đầu tường, nhìn tòa kiến trúc xa xa dưới màn đêm âm trầm đen kịt kia, cắt ra những hình thù quái dị trong đêm, trầm mặc như một con quái vật đang ẩn núp.
Trùng Tiêu lầu.