Chương 22
Hôm nay đã sang ngày thứ tư, nhân thú có khả năng hồi phục rất nhanh nên một số thương nhẹ đã tiến triển rất nhanh. Những nhân thú bị thương nhẹ đã hồi phục, bị thương nặng cũng vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Nhật tâm nàng đã yên tâm phần nào có chút thả lỏng.
Nói về kì lân và sư tử trắng mấy ngày nay không biết tại sao lúc nào trong lòng cũng mong ngóng nhìn thấy nàng chờ đợi nàng đến thăm hỏi bọn hắn chăm sóc bọn hắn. Đám phu của Nhật Tâm thì rất biết tận hưởng cảm giác được chăm sóc nâng niu này.
Về phần Hắc Vân chàng “thiên thần cú” nghiễm nhiên được bộ tộc công nhận, vì Nhật Tâm lúc về vẫn còn đeo nguyên lông cú trên người công khai bắt người tộc khác về “ở rể”. Nàng thì vẫn không hay biết còn có vụ này, có chút kì quái ko thấy bộ lạc có phản ứng gay gắt gì với Hắc Vân nhưng nàng cũng chẳng có thời gian để quan tâm chuyện đó mà ưu tiên chăm sóc những người bị thương. Dù gì trên danh nghĩa họ cũng là phu của nàng, nàng cũng nên hết lòng lo lắng cho bọn họ.
Thật ra đám phu của nàng cũng rất nghi ngờ nàng “ù ù cạc cạc”, “ngây thơ” mà đeo lông cú lên người không biết là nạp phu giống như nàng đã từng với bọn họ. Chỉ là nhìn tình cảm mà hắc Vân dành cho nàng không hề thua kém mình cũng có chút cảm thông cho “kẻ đông cảnh ngộ”. Mặt khác nghi thức cũng đã thực hiện rồi nàng chính là ngang nhiên trước mặt bộ tộc mà đeo l;ông của hắn bây gio782 muốn phủi cũng sẽ ko phủi được. Tuy danh nghĩa là phu nhưng món “thịt nhật tâm ngon mềm” vẫn chưa anh nào ăn được bọn họ lại thêm một địch thủ.
Nghĩ đến đây đám phu của nàng thật sự mặt sa sầm không biết nàng sẽ còn vô tình nạp thêm bao nhiêu phu nữa đây, lúc này thì bọn họ thật sự căng thẳng. Nhất định bọn họ sẽ phải họp kín với nhau để bàn đối sách chứ thề này về lâu về dài thì chắc “sợi lông” Nhật tâm bọn họ cũng phải chia chứ đừng nói chi là “thịt”.
Hắc Vân đương nhiên vẫn đang vô cùng hạnh phúc ấm áp không biết gì về chuyện này, nếu biết chắc chẳng khác nào gáo nước lạnh dội vào đầu hắn đánh thức hắn khỏi cơn mộng đẹp.
Quý nàng Nhật Tâm sau khi thấy tình hình đã ổn định liền vào nhà của Lãnh Tuyết làm cái việc sở trường mà mọi người dễ dàng đoán ra. Nàng không ngần ngại cất lên tiếng ngáy “o o”. mấy ngày không ngủ, nàng đã buồn ngủ và mệt mọi đến mức muốn kiệt sức. Nàng cứ như thế mê mệt mà ngủ, phu của nàng thấy vậy lo lắng vô cùng nhưng Lãnh Tuyết cuối cùng cùng trấn an được bọn họ “Em ấy chỉ là mệt quá mà ngủ bù”
Chính xác là cái ngủ bù 2 ngày 2 đêm với xoay vòng 4 việc “ăn, bài tiết, vệ sinh cá nhân, ngủ”. Cũng trong lúc này thì sư tử trắng và kì lân hết sức buồn rầu và nhưng nhớ nàng, bọn phu ccua nàng ai cũng có thể bước vào thăm nàng nhìn nàng ngủ, riêng bọn họ thì không, bởi nàng và chúng có quan hệ gì đâu. Cái cụm từ “có quan hệ gì đâu” thật sự là nhát dao sắc cắt vào lòng hắn.
Ngủ đã rồi thio nàng cũng mò ra làm lại những công việc mà mình cân làm, phần lớn quần áo của nhân thú đã bị rách trong quá trình chiến đấu với quái vật, còn tên Hắc vân khắc tinh cũa nàng cũng khiến nàng bị mất thêm nội y. Lúc trước mải lo lắng không để ý đến tình trạng “tồng ngồng” đang trở lại trong bọ lạc. Bây giờ khỏe khoán sảng khoái rồi thì nàng không thể tiếp tục không để tâm. Nàng hì hục cắt may lại quần áo cho bọn phu của nàng và một số người khác ngoại trừ sư tử trắng và kì lân.
Chuyện này cũng là do bọn chúng tự chuốc lấy. nàng đơn thuần chỉ là có ý tốt. Nhưng làm ơn lại mắc oán. Đã bỏ công làm tặng lại còn ko có được một lời cảm ơn còn sỉ nhục nạng như vậy. Nàng không có dư hơi hỏng não đâu mà tặng lần thứ 2. Mà chính xác bọn họ cũng chẳng có “quan hệ” gì với nàng để nàng phải tặng. Có chăng là quan hệ người cùng bộ lạc không thể thấy ch.ết mà không cứu.
Nhưng điều này khiến hai kẻ kia cảm thấy trống trải mà đau đớn. Tiếc rằng nàng cũng chẳng quan tâm sắc diện của bọn họ. nếu nàng để ý một chút thì sẽ thấy gương mặt bọn họ khó coi như thế nào. Gương mặt “thất tình” không hề che dấu. Cũng phải thôi rảnh hơi đâu mà quan tâm đến sắc diện của kẻ lúc nào cũng coi mình như cái gai trong mắt không thiện cảm với mình để chuốc lấy bực bội cơ chứ.
Bọn họ thương thế đã khỏi hắn sau 10 ngày, người thú quả thật hồi phục quá nhanh đôi lúc khiến Nhật Tâm có cảm giác đôi khi khoa học không có ý nghĩa gì ở đây, nhưng lạ một cái kiến thức về thuốc nam lại có thể sử dụng hiệu quả, vây thì nơi này cuối cùng khoa học hay là không khoa học đây. Nghĩ không ra Nhật Tâm thở dài một hơi rồi lại vứt tất cả qua sau ót
CHƯƠNG 23
Tất cả nhân thú đều có khố trừ 2 kẻ kì lân và sư tử trắng. điều này khiến họ vô cùng đau lòng, trước đây chúng không hề quan tâm, nhưng bây giờ thì không hiểu tại sao nó lại làm bọn chúng luôn khó chịu. Đố kị ghen tị vì cái khố hay vì sự quan tâm, chúng cảm thấy thật nực cười chính mình, chỉ là không thể khống chế bản thân.
Bọn Hắn muốn nói nàng làm cho một cái, rất muốn. Nhưng không biết làm sao để mở miệng đây. Bọn hắn không phải sĩ diện, cái tôi gì đó mà không dám mở lời, hay năn nỉ. Mà là bọn họ sợ nàng sẽ từ chối, sợ cái ánh mắt không quan tâm đó. Nỗi sợ đó lơn hơn cả việc bọn chúng gặp quái thú nào. Hay nỗi sợ một sự thật mà họ không muốn đối mặt: trong lòng nàng bọn họ không có chút địa vị nào, chỉ là người cùng tộc ko hơn không ko kém.
Sự thật đúng là vậy nhưng trước giờ đều ko sao, nhưng không biết tại sao bây giờ điều đó khiến tim chúng đau đớn đến thế. Chúng hiểu, chúng yêu rồi. Yêu nàng sâu đậm rồi. Khoảnh khắc nàng xuất hiện hồn nhiên giới thiệu tên trước ấu niên thú. Cách nàng say mê chú tâm làm công cụ, cách nàng may từng món đồ cho người bộ lạc, bọn hắn đã yêu nàng, nhưng bọn chúng luôn cố tìm lí do để ghét nàng vì xung quanh nàng có qua nhiều người, bọn chúng có quá nhiều tình địch. Chúng vốn đã biết vì nếu ko có tình cảm với nàng chúng không thể vì nàng hóa hình. Chúng chỉ cố khống chế, nhưng quả tim trong lồng ngực đã không còn nghe lời. Cái khoảnh khắc nàng bị hắc vân bắt đi rồi đột ngột trở về cưỡi trên lưng quái thú chui vào tai nó mạo hiểm, những lúc nàng dịu dàng lau rữa vết thương. Chúng đã bất lực rồi, đầu hàng rồi
Chúng càng cố gắng lừa gạt bản thân bao nhiêu, càng cố tỏ ra ghét nàng bao nhiêu, thì bây giờ lại càng yêu nàng bấy nhiêu, như một chiếc xe đứt phanh cứ thế vun vút lao đi càng lúc càng nhanh. Sự đau đơn quấn lấy đó có lẽ chỉ những người trải qua cảm giác yêu thầm không thể tỏ tỉnh với người mình thương mới biết đau đớn cỡ nào, đè nén cỡ nào. Tình yêu , cảm xúc đó như muốn làm cơ thể bọn hắn nổ tung thành trăm mảnh. Chỉ cần có một cơ hội, bọn hắn nhất định sẽ tận dụng. Bao nhiêu tình địch với bọn hắn ko còn quan rọng nữa. Chỉ cần được trở thành một trong nhưng kẻ được nàng quan tâm cũng đủ rồi, chỉ cần có một cơ hội để cạnh tranh cũng là tốt hơn bây giờ.
Mấy ngày nay bọn chúng thu can đảm đến gần nàng. Nhưng lần nào nàng cũng lơ bọn chúng, sẽ kiếm cớ tản đi, chưa nói chuyện được 2 câu, làm bọn chúng vô cùng đau xót. Con nàng thì đơn thuần nhìn cái tồng ngông kia mà vô cùng ngại ngùng. Mặc khác nàng vẫn đinh ninh bọn họ ko ưa mình, có lẽ là đến lại móc mỉa đả kích, tránh đi để khỏi chuốc bực bội vào thân.
Dạo này đêm đêm đêm nhân thú đều phát hiện ra có hai tiếng hú bất thương, nhưng nhân vật chính cũng là nút thắt quan trọng thì ngủ say không biết. tác giả ta tự hỏi thứ tình yêu không được đáp lại này như nhiều thuốc độc đào sâu đến từng tế bào này sẽ còn hành hạ hai bóng trắng kia đến bao giờ.