Chương 2
“Ai~ bà không nghe nói á?! Phòng 914 dãy 13 có người ch.ết đó!”
“Thật hay giả vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi! Tôi nói xạo bà làm chi! Có bà già kia vào ở đó chưa được nửa tháng thì bị trượt chân ngã ch.ết, vài ngày sau con bà ấy mới phát hiện. Hai ngày trước không phải có xe tải đến dọn nhà sao? Là phòng này nè!”
“Ai… nghe chuyện này thật khó chịu.
Hình như người ch.ết trước bà già kia còn có cảnh sát đến điều tr.a nữa. Bà biết không, mười người bọn họ đều sống trong phòng này đấy! Số người bị tình nghi cũng có đến chín! Cũng không biết vì sao chủ nhà lại cho thuê như vậy nữa.”
“Ai biết! Có khi chủ cho thuê nhà còn chẳng biết.
Cơ mà tôi nghe nói hình như người ch.ết cũng không liên quan gì đến mấy người chung phòng. Anh ta bị đau bao tử cấp tính mà ch.ết thôi. ”
“Sao bà biết?”
“Giời ạ! Sao tôi lại không biết! Bà cũng chẳng chịu ngẫm lại xem ông nhà tôi làm việc ở đâu…”
“À! Bà xem trí nhớ tôi này, thiếu chút nữa đã quên ông nhà bà có chân trong bệnh viện.
Nói đến chuyện này, vừa lúc tôi có chút việc nhờ vả ông nhà bà…”
“E hèm, xin lỗi, xin hỏi dãy nhà 13 đi hướng nào ạ?” Bị cắt ngang cuộc đối thoại, hai bác gái ngẩng đầu.
“Anh tìm dãy 13 hả? Ừ, ở phía ngoài cùng bên phải ấy.” Bác gái mập vô cùng vui vẻ vì người ta hỏi đường mình đúng lúc, liền tươi cười đưa tay chỉ đường.
Còn bác gái thời thượng đang tính nhờ vả lại không thành công, bất mãn liếc nhìn người hỏi đường.
“Cảm ơn ạ.” Một thanh niên trông như sinh viên nói lời cảm ơn rồi tiến về dãy nhà lầu.
“Quay lại chuyện kia…”
“Ai da! Tới giờ rồi! Thật ngại quá, tôi phải trở về nấu cơm rồi, nếu không thì con nhỏ nhà tôi về lại bộc phát tính tiểu thư lên mất! Ha hả…” Bác gái mập không đợi bác gái thời thượng nói hết câu, khoát khoát tay, ngoắc mông chạy đi thật nhanh.
Bác gái thời thượng nhìn bóng lưng bác gái mập mà tức giận đến cắn răng một cái, thầm mắng một tiếng: Đồ con lợn!
Đang bực mình, nghiêng đầu thấy thanh niên cách đó không xa, bác gái buộc miệng: “Này, cậu đến tìm phòng ở à?”
Thanh niên quay đầu lại.
“Vâng ạ, nhưng cháu đã thoả thuận được phòng rồi.” Thanh niên cho rằng bác gái muốn làm mối phòng ở cho cậu.
“Phòng 914 sao?” Bác gái thời thượng suy đoán.
Thanh niên cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu.
Bác gái nở nụ cười. Nhưng rất nhanh, bà liền làm ra vẻ lo lắng, cố ý hạ giọng nói: “Cái thằng chủ cho thuê nhà thật đúng là thiếu đạo đức, người ch.ết mới có vài ngày mà đã đem phòng cho người khác thuê!”
“Bác nói gì ạ?” Thanh niên quay người lại.
“Tôi nói… Cậu phải cẩn thận một chút đó, cái phòng đó rất là nổi tiếng ở đây…”
“Nổi tiếng? Sao nó lại nổi tiếng ạ?” Thanh niên ngạc nhiên, lòng hiếu kỳ cũng nổi lên.
Bác gái thời thượng gộp gộp tóc, ngẩng đầu lên, nói một câu: “Nổi tiếng do có người ch.ết!”
Sắc mặc thanh niên chuyển sang trắng bệch, bác gái thời thượng lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, nâng giày cao gót rời đi.
Để lại thanh niên đứng do dự trước dãy nhà 13.
“Anh nói gì? Đã có người thuê rồi á? Nhưng quảng cáo cho thuê vẫn còn đang dán kìa….
A, là vừa quyết định à? Ồ, vậy đành quên đi vậy….
À, cái kia… thật ngại quá, không biết tôi có thể hỏi giá tiền cho thuê không ạ?” Thành Chu mỉm cười dán điện thoại sát vào lỗ tai.
Biểu cảm cứ như đang đứng trước mặt người ta mà trò chuyện.
“Tám trăm? Vâng, tôi đã biết, cảm ơn.” Thành Chu tắt điện thoại di động.
“Cho thuê rồi sao?” Hồng Diệp ngồi sau xe đạp hỏi.
Thành Chu gật đầu.
“Tám trăm đồng, giá cả với diện tích như thế này thì quả thực không tính là mắc, nhưng mà… anh mày vẫn không thuê nổi!” Thành Chu nhún nhún vai, chậm chạp đạp xe rời đi.
“Ngay cả phòng ở cũng không ghé xem được sao?” Hồng Diệp không sợ ch.ết đứng trên yên sau xe đạp, ôm lấy cổ Thành Chu.
“Dĩ nhiên là không. Chủ cho thuê nhà nói người thuê phòng sẽ dọn đến tối nay.
Ê! Thằng nhỏ! Ngồi xuống cho tao!”
Hồng Diệp rõ ràng là xem lời anh nhà như gió thoảng bên tai, thậm chí còn phất tay đầy kiêu ngạo với cảnh sát giao thông nữa.
Mà cái hành vi trẻ trâu này, đương nhiên là… khiến cho Thành đại ca nhà ta bị ăn chửi đến mười phút đồng hồ.
Thanh niên dọn đến phòng mới.
Phòng ở rất hợp ý, đường xá thuận tiện, hơn nữa, so với những phòng khác thì rẻ hơn hai phần ba, rất được nhiều người chuộng.
Tuy có nghe được một số tin đồn không hay về căn phòng, số hiệu của phòng cũng không phải con số may mắn (*), nhưng đối với ba nam sinh vừa tốt nghiệp đại học không sợ trời không sợ đất thì chuyện nhỏ này căn bản chẳng thành vấn đề.
(* Ở Trung Quốc, số 4 [shí] thường bị xem là con số xui xẻo vì nó đồng âm với từ “tử” [sĭ], nghĩa là ch.ết. Đa số mọi người khi tặng quà đều tránh tặng những gì có số lượng là 4, và khi chọn nhà ở thì tránh đi những số hiệu có số 4 đứng cuối.)
Chờ người đại diện thoả thuận xong xuôi, ba người lúc này quyết định dọn đến đêm nay.
Vào cái đêm dọn nhà đó.
“Nè, Ngô Kỳ, sao mày trả giá với chủ nhà xuống còn sáu trăm hay vậy?” Lưu Lượng, một trong ba nam sinh vừa tìm được công việc tốt, vừa hưng phấn xách đồ đạc vào phòng vừa hỏi tên bạn Ngô Kỳ cũng đang dọn hành lý qua phòng kế bên.
“Đúng đó! Ngô Kỳ mày trùm ghê! Đù… Sáu trăm sao? Căn nhà này, lại con đường này…! Hời lắm luôn đó!” Trần Sảng giành được gian phòng có ban công, hài lòng vô cùng. (về sau bạn Sảng văng tục hơi bị nhiều, Cá cũng văng theo luôn, mọi người thông cảm nha 😀)
Một tháng hai trăm đồng tiền trọ, rẻ ngang ngửa với kí túc xá ở đại học, điều kiện lại tốt như vậy! Ngô Kỳ ném quần áo và đồ dùng hàng ngày vào gian phòng, phủi phủi tay nói: “Tao nói với tụi bây rồi mà, tao đang tìm phòng thì nghe hai bà dì tám chuyện, trong đó một bà nói với tao là phòng 914 dãy nhà 13 có điềm xấu, nổi tiếng vì có người ch.ết.
Tao nghe xong định không thuê nữa, chỉ ghé qua xem phòng… Sau đó nghe giá cả rồi gọi điện bàn với tụi bây đấy.
Thấy tụi bây đồng ý thì tao bắt đầu gọi điện thương lượng với ông chủ.
Mới đầu gã không chịu mặc cả gì hết, nói là tụi mình không kiếm được căn nào có giá rẻ hơn căn này đâu, tao cũng nghĩ vậy, nhưng cố giữ bình tĩnh, nói với gã: Nghe nói phòng của anh có điềm xấu, có vài người ch.ết thì phải? Bọn tôi ở như vậy không biết có xảy ra chuyện gì không… Sau đó…”
“Sau đó gã tự động giảm giá?” Trần Sảng cười to.
Ngô Kỳ gật đầu.
“Gã hỏi tao, giá chót sáu trăm, thuê thì thuê không thuê thì đi!”
“Thuê! Dĩ nhiên là thuê! Sáu trăm đồng mà ba gian một sảnh, lại ngay trung tâm thành phố, thiết bị điện đầy đủ, còn có cả máy nước nóng, phòng ốc cũng trang trí đàng hoàng.
Tìm đâu ra căn phòng nào lời đến như này chứ!” Trần Sảng nghĩ đến việc lời lỗ.
Lưu Lượng lôi hết hành lý vào gian phòng, nhét hết mớ đồ ăn thức uống mua được ở một siêu thị bọn họ kiếm được gần đó vào tủ lạnh trong nhà bếp, sau đó quay về phòng khách.
“Nè…” Lưu Lượng đưa đồ uống cho hai người.
Ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, Lưu Lượng vừa uống nước vừa ngó quanh bốn phía.
“Căn phòng ch.ết chóc dãy nhà 13, nghe thật khó chịu. Ngô Kỳ, mày có nghe được vì sao người ta ch.ết không?”
“Ê! Lưu Lượng! Đã vào đây ở rồi thì mày hỏi câu này làm gì?! Tính tìm xui hả?!” Trần Sảng lớn tiếng.
“Mày tin mấy chuyện này à?” Lưu Lượng cười.
“Tin cái rắm! Ngô Kỳ, trả lời nó đi.” Trần Sảng cũng cười. Cậu chỉ là theo thói quen chọc ghẹo Lưu Lượng một tí mà thôi.
Ngô Kỳ nhún nhún vai.
“Tao không biết. Bác gái đó đâu chịu nói gì nhiều đâu. Tụi bây muốn biết thì ngày mai đi hỏi ông bảo vệ đi.”
“Ngô Kỳ, mày sao vậy?” Lưu Lượng phát hiện Ngô Kỳ rất không cao hứng.
“Không có gì. Chỉ nghĩ tới việc chủ cho thuê nhà sao lại giảm giá thoải mái như vậy, có khi nào phòng này có gì đó không chừng… Bằng không với điều kiện như thế này mà cho thuê với giá thấp sao được?”
“Ngô Kỳ, mày nghĩ nhiều quá rồi đó!” Trần Sảng chẳng hề để ý.
“Dù sao thì tao cũng chưa đồng ý với gã chủ nhà là sẽ sống lâu dài ở nhà này, tao nói là sống thử tháng đầu tiên xem sao, nếu không thành vấn đề thì tao mới kí với gã là sẽ sống lâu dài. Gã cũng đồng ý luôn.”
“Không được! Mày không kí kết ở lâu dài á? Lỡ như có người sau này trả cao hơn tụi mình thì tụi mình phải ra đường thì sao?” Trần Sảng kêu lên.
“Đến lúc đó thì thương lượng lại với gã…”
“Ngô Kỳ, mày nói dễ nghe quá, đến lúc đó…”
“Được rồi được rồi, Ngô Kỳ cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của tụi mình mà. Nếu như lúc đó không bàn bạc được với gã chủ nhà thì đành cạp đất mà ăn vậy.”
“Tao thấy nó cẩn thận quá đáng rồi…!” Trần Sảng khó chịu. “Tao không tin điềm xấu là có thật, phòng nào cũng như nhau thôi! Xem xem ở một tháng có ch.ết được hai không, TMD!”
“Này! Trần Sảng, mày đừng có nói lung tung!”
“Ê! Trần Sảng, mày câm miệng cho tao!” Ngô Kỳ, Lưu Lượng đồng thanh quát.
“Đờ mờ!” Trần Sảng thuận tay ném lon Coca rỗng vào thùng giấy cạc tông mà bọn họ xem như thùng rác.
Gian phòng an tĩnh trong phút chốc.
Trần Sảng vừa định nói gì đó.
Cốc cốc.
Ai vậy? Ba người cùng nhìn về phía cửa.
“Hôm nay có ai đến nhỉ?” Lưu Lượng hỏi Ngô Kỳ.
Ngô Kỳ lắc đầu, nhìn Trần Sảng.
“Tao không biết, tao đâu có rủ ai tới chơi đâu. Có lẽ là chủ cho thuê nhà? Hay mấy đứa tiếp thị quảng cáo? Hay người quản lý tiểu khu?” Trần Sảng gãi đầu, đi ra cửa.
Nhìn bóng Trần Sảng, Lưu Lượng hỏi: “Chuông cửa hư sao?”
“Cái gì? Chuông cửa?” Ngô Kỳ không hiểu ý Lưu Lượng, “…Còn sử dụng được mà, chủ nhà xác nhận với tao là đồ dùng điện trong nhà đều dùng được hết. Sao vậy?”
“Không có gì, tao chỉ thấy lạ vì còn có người tới bây giờ mà vẫn không biết ấn chuông thôi.” Lưu Lượng thu hồi đường nhìn, đứng dậy dọn dẹp phòng khách.
Trần Sảng mở ổ khoá rồi mở cửa, ló đầu ra ngoài xem xét.
Hàng lang một mảng yên lặng.
Cửa phòng của gia đình đối diện đóng chặt.
Trên dưới cầu thang cũng không có tiếng động.
Lẽ nào mình nghe nhầm? Nhưng không thể nào mà ba đứa đều nghe nhầm được!
“Ai vậy?” Trần Sảng nhoài nửa người ra khỏi cửa, lớn tiếng hỏi.
Không ai trả lời.
Trong phòng, Ngô Kỳ và Lưu Lượng đều ngừng tay làm việc, bốn mắt nhìn nhau.
Rầm! Cửa bị đóng lại.
Trần Sảng thở phì phì bước đến.
“Không biết thằng chó nào gõ cửa rồi chạy biến! Ngay cả cái bóng ma cũng không thấy đâu! Đệt!”
Ngô Kỳ buông đồ đạc trong tay, sắc mặt có phần xấu xí.
“Có lẽ là con nít nhà ai biết có người mới dọn đến ngày hôm nay nên cố tình chọc ghẹo, thôi quên đi.”
“Hừ! Lần sau tao đánh cho xoắn mỏ!”
Lưu Lượng ở bên cạnh cười, “Sao tao nghe thấy quen quen nha, hình như đứa nào cũng thích làm ba cái chuyện ấu trĩ, bình thường còn bị người ta mắng té tát…”
“Mày câm cho tao nha Lưu Lượng!” Trần Sảng rống.
Nghe vậy, Ngô Kỳ cũng mỉm cười.