Chương 12

Tư Đồ đưa tay lục lọi trên cạnh cửa hộ 302.
Mò tới mò lui, gã tìm thấy một tờ giấy… vo viên?
Tư Đồ quan sát viên giấy, bên ngoài là lớp tro bụi và vôi tường, mở ra, bên trong không có gì cả.
Xem ra đây chỉ là vật đánh lạc hướng mà thôi.


Tư Đồ lại tiếp tục đưa tay vào cái hốc kia, lần này gã mò được một bọc nhỏ có vẻ như được làm từ vải bố.
Tư Đồ kéo nó ra.
Sau lưng Tư Đồ và Hà Sinh, Nhậm Hoa đứng đó mỉm cười.


Thành Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu trai có gương mặt bướng bỉnh liếc xéo bà già, trông như không muốn nói chuyện với bà.
Nhưng bà già lại bắt đầu lải nhải, “Tao nói đấy, ba mày không chịu quan tâm tới mày gì cả. Ngày nào cũng trốn học lêu lỏng, tương lai chú mày phải làm sao bây giờ hử?”


“Không liên quan đến bà!” Cậu trai xoay người rời đi.
Mà lúc này, Oánh Oánh trở về, bắt đầu gây lộn với mẹ.


Bà già gọi cậu trai, “Nhậm Hoa, bà hỏi mày, tối hôm qua mày đi tới đi lui ở ngoài dãy nhà để làm gì đó? Đêm hôm khuya khoắt không lo ngủ, có phải mày… Bà nói cho mày biết, đừng bao giờ bắt chước gã Diêu An chuyên ăn cắp vặt, mày có lấy đồ nhà ai thì liệu hồn trả lại đi. Nếu không phải bà đã nhìn mày lớn lên từ ngày mày còn quấn tã thì giờ này bà đã báo thẳng cho cảnh sát rồi chứ không thèm nói với mày mấy câu này đâu.”


Cậu trai giận dữ, “Bà mới ăn cắp vặt ấy! Bà già ch.ết tiệt, bảo sao tôi bị người nói là chuyên đi trộm đồ, thì ra là do bà thêu dệt vô cớ mà ra cả! Bà có biết vu khống cũng là phạm pháp không?”


available on google playdownload on app store


Bà già có vẽ sợ hãi, co người lại, “Mày làm gì dữ vậy? Mới có tí tuổi mà đã hư hỏng như vậy! Coi chừng sau này vào tù bóc lịch đấy!”
“Bà mới vào tù bóc lịch ấy! Cả nhà bà đều phải ngồi nhà đá hết!”


“Mày giỏi thì cứ mạnh miệng đi, tao thấy tương lai mày còn không bằng thằng cha mày nữa! Thằng cha mày tốt xấu gì vẫn có công việc, còn mày thì sao?” Bà già lại bắt đầu lầm bầm: “Nói không có trộm đồ, vậy mày lấy đâu ra tiền mà mua thuốc lá? Hai ngày trước tao có mua một bao đồ ăn để ở cửa ra vào, mới quay qua nói chuyện mấy câu mà đã bị cuỗm đi rồi, bên trong còn có mấy xấp tiền lẻ cộng lại hơn bốn mươi tệ đấy! Nhìn tướng mày chả tốt lành gì…”


Thành Chu nhìn thấy sắc mặt cậu trai càng ngày càng khó coi, nắm đấm của cậu càng ghì chặt hơn theo từng chữ thốt ra của bà già.
“Bà già khốn kiếp, nếu không phải do bà cao tuổi lại còn là phụ nữ thì hôm nay tôi đã dạy dỗ bà một trận cho ra trò rồi!” Cậu trai nhổ xuống mặt đất.


“Mày dám đánh tao à? Mày đánh thử xem, mày đánh tao một cái là tao đến ăn vạ ngay cửa nhà mày cho tụi bây nuôi tao suốt đời luôn bây giờ!” Bà già sợ hãi rõ rệt, nhưng vẫn ngoan cố như cũ.
Cậu trai khinh thường liếc bà một cái, lấy điếu thuốc ra châm lửa rồi khoanh tay định rời đi.


“Chó của mày đâu?” Bà già cuộn người trên ghế cười ác độc, “Đem cho nhà ai làm thịt cầy rồi hả?”
Cậu trai xoay phắt người.
“Nhà mày đã như vậy mà còn bày đặt nuôi chó, suốt ngày sủa không ngừng, ồn ch.ết đi được! May mà cuối cùng nó cũng bị giết ch.ết.”


“Là bà phải không?” Thân thể cậu trai bắt đầu run rẩy như đã nhẫn nại đến cực hạn.
“Cái gì mà là tao?”
“Là bà đá Tiểu Bạch vào tường rồi còn giẫm lên nó phải không?”


Bà già phát ra tiếng cười khó nghe, “Nếu đá được là tao đã đá nó ch.ết từ lâu rồi chứ còn chờ tới bây giờ à? Sao nào? Chó của mày bị đá ch.ết rồi hả? Hừ, đáng đời! Con chó đó nên ch.ết sớm đi cho rảnh nợ!”


“Thể loại tài năng như mấy người mới đáng ch.ết ấy.” Trong đôi mắt cậu trai chẳng còn gì ngoài sự căm hận vô hạn, “Các người mới đáng ch.ết, phải ch.ết hết mới tốt!”
Tư Đồ vừa mới mở bao vải ra, Hà Sinh đột nhiên nhảy ra chắn trước người gã.


Diêu Phương Thanh không cướp được bao vải bèn rít lên như phẫn nộ đến cùng cực, “Các người không thể làm như vậy! Để nó lại chỗ cũ đi!”
Tư Đồ thu bao vải lại, đẩy Hà Sinh ra, “Diêu Phương Thanh, rốt cục cô cũng hiện thân rồi, Thành Chu đâu?”


Diêu Phương Thanh như không nghe thấy câu hỏi ấy mà chỉ hung tợn nhìn gã, “Để nó lại chỗ cũ đi!”
“Giao Thành Chu ra đây!”
Hai bên đều không đồng ý thì sao?
Không cần phải nói, ắt phải đấu võ thôi!


Diêu Phương Thanh nhào tới đoạt bao vải. Những ngón tay Tư Đồ đột ngột biến thành những khung xương sắc nhọn, chĩa ngay vào trái tim Diêu Phương Thanh.
Diêu Phương Thanh né tránh, hành lang bỗng chốc trở nên đen kịt. Trong bóng tối, những bện tóc của Diêu Phương Thanh biến thành dây thừng thật dài bay tới Tư Đồ.


Hà Sinh lấy ra một lá bùa. Đây là bùa phép cậu đã chuẩn bị tối hôm qua, tuy uy lực không lớn, nhưng đủ để quấy nhiễu cô ta.
“Mẹ! Không được bắt nạt mẹ tôi!” Giọng trẻ con non nớt vang lên.
“Nguyên Nguyên! Đừng đi ra!” Diêu Phương Thanh hô to.


Nguyên Nguyên đã chạy ra. Hà Sinh lập tức quay người đối đầu với Nguyên Nguyên nho nhỏ.
Nhậm Hoa lui về phía sau từng bước một đến đầu cầu thang rồi ẩn mình vào trong bóng tối.
Cậu trai ngoài cửa sổ bỗng ngẩng nhìn Thành Chu.
Thành Chu khẽ giật mình.
Cậu trai hé ra một nụ cười cực kì ma quái với hắn.


Nó thấy được mình sao?
Thành Chu giơ tay lên, vô thức vẫy vẫy.
“Gâuuu——!” Con chó nhỏ đứng trên bệ cửa sổ đột nhiên ra sức sủa lên đầy thê lương với cậu trai ngoài cửa.
Cậu trai ngoài cửa bỗng xoa trán mình, sự mê mang hiện lên trong mắt cậu.


Con chó nhỏ nhảy xuống bệ cửa sổ, phóng đến bên chân Thành Chu, vây quanh hắn vài vòng, nhưng khổ nổi không thể nào nói thành lời, chỉ có thể sủa gâu gâu.
Thành Chu cúi đầu nhìn nó, “Mày muốn nói cho tao biết cái gì?”
Con chó nhỏ ngẩng đầu sủa chung quanh.
Thành Chu cũng ngẩng đầu theo.


Đây là…?!
Cảnh tượng xung quanh đang đảo ngược sao?
Thời gian đang lùi lại sao?
Con chó nhỏ nhanh chóng chạy ra cửa chính.
Thành Chu chạy ra ngoài theo nó.
Bên ngoài…


Đúng vậy, thời gian như đang lội ngược dòng… Vợ chồng trung niên hộ 102 cãi nhau xuất hiện trước, sau đó là gã trung niên và người chồng trẻ tuổi hộ 405 đang châm chọc nhau, tiếp theo là cảnh tượng người chồng hộ 405 đi vào cửa chính, rồi trước khi anh ta xuống lầu…


Con chó nhỏ thấy Thành Chu đang ngây ngốc bèn quay đầu sủa gọi hắn.
Thành Chu tỉnh lại, vội vàng đuổi theo nó.
Con chó nhỏ dẫn hắn xem hết đoạn này rồi lại bất ngờ dẫn hắn trở về phòng ngủ của Oánh Oánh hộ 105 một lần nữa, sau đó nhảy đến trên bệ cửa sổ.


Cậu trai ngoài cửa sổ và bà già đều biến mất, rồi lại hiện ra, và lại biến mất.
Cứ như vậy, mặt trăng và mặt trời thay phiên nhau mọc lên rồi lặn xuống, thời gian nhanh chóng lùi về buổi tối của hai ngày trước đó.


Nương theo ánh trăng và đèn đường bên ngoài, Thành Chu thoáng thấy một cậu trai trông giống Nhậm Hoa nép lưng vào bờ tường dãy nhà mà đi.
Trên tay trái của cậu là một chiếc túi nhựa màu đen, còn tay phải là một chiếc xẻng nhỏ.
Túi nhựa màu đen và xẻng ư?


Ánh mắt Thành Chu đông cứng lại trên chiếc túi nhựa.
Trước đó hắn chưa bao giờ nhìn thấy hai đồ vật kia trong tay Nhậm Hoa.
Vậy thì hắn có đoán sai không, Nhậm Hoa lúc này thật ra là Nhậm Hoa của tất cả những sự kiện hắn đã xem qua trong đoạn thời gian trước đó sao?


Con chó kia dẫn hắn đến đây rồi ngồi xuống ở chỗ này là để cho hắn thấy một màn như vậy à?
Thành Chu nhìn sang con chó, quả nhiên nó đã đứng lên.
Nhậm Hoa ngồi xổm xuống ngoài cửa sổ.
Cậu dùng xẻng xúc đất, một hố nhỏ xuất hiện bên cạnh chiếc ghế trúc bà già thường ngồi.


Trong hố là một vật màu trắng.
Đó là cái gì?
Trái tim Thành Chu khẽ đập mạnh.
Thành Chu lại trông thấy Nhậm Hoa xách túi nhựa quay về dãy nhà.
Con chó nhỏ nhảy xuống bệ cửa sổ rồi chạy khỏi cửa phòng 105 một lần nữa.
Thành Chu đã thoáng có câu trả lời, cũng chạy theo con chó ra khỏi hộ 105.


Cậu trai về đến chỗ cầu thang.
Thành Chu lại thấy cậu cho một vật màu trắng khác vào lỗ thông khí phía sau cửa sổ giữa lầu một và lầu hai.
Lúc cậu trai đi lên trên, Thành Chu nhảy lên mò thử ở nơi mà cậu trai bỏ vào… Sau đó… hắn thật sự chạm được vật gì đó.


Con chó nhỏ thấy hắn chậm bước bèn quay đầu sủa gọi.
Thành Chu không kịp nhìn vật mình vừa lấy được, vội vàng theo sát cậu trai.
Về sau, cậu trai đều thả một thứ gì đó vào mỗi lỗ thông khí ngoài cửa sổ của từng tầng lầu.
Thành Chu cũng đều thuận tay lấy đi.


Khi đến tầng năm, trong tay hắn đã có bốn vật màu trắng, đó là hai chân cùng hai tay —— vừa nhìn đã biết đây là tứ chi của một con rối.
Bên trong tay chân của con rối còn được nhét vào thứ gì đó, nhưng Thành Chu không kịp nhìn kỹ vì bận đuổi theo Nhậm Hoa.
Nhậm Hoa lên đến sân thượng.


Thành Chu trèo lên trên đường nước cùng cậu, gỡ được đầu con rối từ đỉnh xuống.
Đầu rối thoạt trông rất hãi hùng!
Thành Chu thậm chí còn không dám nhìn kỹ mặt con rối. Hắn cảm giác khuôn miệng há ra của nó trông rất quái dị, hệt như đang phun ra lời nguyền ác độc nào đó vậy.


Đầu, tay, chân… Cơ chừng chỉ còn một phần thân thể nữa là có thể ghép lại thành một con rối hoàn chỉnh rồi.
Phần thân thể đó chắc chắn phải là món đồ mà cậu trai đã chôn dưới ghế trúc ở tầng trệt.
Phải chăng con rối này là căn nguyên nguyền rủa Diêu Phương Thanh nói đến?


Thành Chu không biết suy đoán này có đúng hay không, nhưng hắn muốn thử một lần, đây chính là vật gốc nguyền rủa đầu tiên mà hắn tìm được!
Con chó nhỏ thoạt nhìn cũng rất lo lắng, cứ quấn quanh chân hắn mà sủa liên hồi rồi chạy xuống dưới lầu.


Xem ra nó cũng muốn hắn đào thân thể của con rối lên?
Nhưng thân thể con rối nằm ở bên ngoài, hắn có thể ra ngoài được không?
Bất kể như thế nào đi nữa, Thành Chu quyết định thử một lần xem.


Vừa chạy đến lầu bốn, một tay cầm lấy tay chân con rối, một tay giữ lấy đầu rối, Thành Chu bắt gặp cậu trai đang đứng trên lối đi giữa lầu ba và lầu bốn.
Con chó nhỏ chợt dừng bước, co người sợ hãi sủa cậu trai.


Cậu trai đứng lẳng lặng ở nơi đó. Ánh sáng bên ngoài và bóng tối bên trong giao thoa với nhau trên gương mặt cậu một cách kì lạ, khiến cho gương mặt ấy không còn giống như trước nữa.


Thành Chu bỗng rùng mình một cái. Dù là hồn phách nhưng hắn lại cảm nhận được sự lạnh lẽo lan khắp cơ thể và cả cảm giác nguy hiểm chí mạng đang ập đến!
Trên mặt cậu trai hé ra nụ cười cứng ngắc và quái dị.


“Để cho anh tìm thấy rồi, nhưng trò chơi đến đây cũng nên kết thúc thôi. Vừa lúc bốn người kia vẫn còn đánh đấm lẫn nhau, tôi nghĩ tôi vẫn có thời gian nhấm nháp anh đấy, món tế phẩm tối cao của Ma Thần trong truyền thuyết ạ!”


Thành Chu… cũng không biết tại sao mình có thể hành động như vậy. Hắn đưa tay ấn chặt lên lan can, hai chân đạp vào không khí, tạo thành một cú nhảy mà hắn sẽ không bao giờ làm được nếu ở trạng thái thân xác bình thường!


Thành Chu phóng đến cầu thang lầu ba rồi lao xuống với tốc độ nhanh nhất từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ!
Đây là trực giác!
Trực giác mách bảo hắn rằng, tuyệt đối không thể để cho Nhậm Hoa bắt lấy hắn được!






Truyện liên quan