Chương 32
Tiến lên ánh sáng hay là quay đầu bóng tối.
Ánh sáng bắt ngươi thay đổi. Bóng tối muốn ngươi hoà nhập.
Thay đổi sẽ khiến ngươi rất đau khổ khó khăn.
Hoà nhập sẽ khiến ngươi không còn là chính mình.
Bóng hình nhỏ bé lung la lung lay. Sau đó mạnh bước tiến lên.
Bóng hình tiến vào ánh sáng tiếng xèo xèo vang lên không dứt, ma khí trên thân hình nhỏ bé liên tục bị đốt cháy bốc hơi.
Ma khí cuồng bạo phía sau không cam lòng, giương bàn tay xấu xí gớm ghiếc bắt lấy bóng hình nhỏ kia như muốn xé nát.
Ánh sáng toả ra chém nát cánh tay ma khí. Không cho ma khí xâm phạm.
Ma khí không thể làm gì, chỉ có thể bên ngoài dụ hoặc.
Bóng hình nhỏ bé cố gắng chèo chống chịu đựng đau đớn, cuối cùng cũng tiến vào trong lồng ánh sáng.
Bóng hình nhỏ bé được ánh sáng chiếu rọi chính là Tiểu Tinh.
Viên đá toả ra ánh sáng nhu hoà như lời mẹ hát kêu gọi đứa con bé bỏng lại gần.
Tiểu Tinh theo tiếng gọi tiến lên đến gần viên đá.
Viên đá lúc này đầy rẫy vết nứt khi Tiểu Tinh chạm nhẹ vào viên đá thì “Phốc” một tiếng, viên đá vỡ ra làm hai.
Lộ ra bên trong là một mảnh đá nhỏ hình dáng kích thước như hạt gạo.
Mảnh đá nhỏ mới chính là nguồn ánh sáng.
Khi được giải phóng khỏi lớp ngoài xấu xí, mảnh đá này càng toả sáng rực rỡ, xua tan bóng tối, khiến ma khí cũng cảm thấy sợ hãi.
Tuy thế ánh sáng lại đối với Tiểu Tinh vô cùng dịu dàng ấm áp như người mẹ ôm lấy người con.
Yêu thương vô bờ.
Tiểu Tinh vươn tay, giơ lấy ngón trỏ chạm nhẹ vào mảnh đá nhỏ.
Mảnh đá nhỏ cộng hưởng toả ra ánh sáng rực rỡ.
Ánh sáng chiếu sáng cả không gian đen tối, tiêu diệt tất cả ma khí.
Mảnh đá dâng lên, bay tới ngang tầm mắt của Tiểu Tinh.
Sau đó “vút” một tiếng mảnh đá tiến nhập trong đầu Tiểu Tinh.
Mảnh đá tản ra ánh sáng, rồi từ từ tan rã hoà nhập vào cơ thể Tiểu Tinh.
Hạt giống cảm xúc cùng hạt giống bản năng liền hứng lấy ánh sáng hấp thu.
Phốc, phốc hai tiếng nhỏ vang lên.
Hạt giống cảm xúc và hạt giống bản năng nảy mầm, phá vỏ mà ra.
Hai mầm cây nhỏ vẫn điên cuồng hấp thụ ánh sáng.
Tam Sinh Tam Thế Cô cũng tại chỗ hai mầm cây, mọi khi thì luôn yên tĩnh. Hôm nay nhận được ánh sáng kích thích.
Ba đầu nấm rung rinh toả sáng, phát tán từng điểm ánh sáng nhỏ, là các bào tử của nó.
Không gian xung quanh Tiểu Tinh lúc này như sóng lượn dần dần mờ ảo.
….
“Dậy đi! dậy đi con trai.”
Một giọng nói êm nhẹ vang lên trong tai hắn.
Hắn mơ màng nhíu mở đôi mắt.
Hắn thấy khuôn mặt một người phụ nữ.
Người phụ nữ không xinh đẹp, khuôn mặt hơi tròn, tóc tai có chút rối, làn da cháy nắng nhưng hắn cảm thấy rất đẹp, vẻ đẹp mỹ diệu.
Một người đàn ông trung niên đứng đấy, cơ thể khoẻ mạnh, làn da bánh mật lên tiếng:
“Kỳ nhi! Hôm nay là ngày đầu lên lớp, con không được đi trễ đấy!”
Người phụ nữ nhẹ nhàng lau mặt cho hắn, chỉnh đốn quần áo cho hắn.
Người phụ nữ khều khều trong đống tro tàn một cục đen sì, sau đó cuốn vào trong chiếc lá, dúi vào trong tay hắn nói:
“Mẹ nướng sẵn khoai lang. Lúc lên lớp thấy đói thì lấy ra ăn.”
Sau đó người đàn ông dắt tay hắn ra khỏi cửa.
Hắn nắm trong tay gói lá nóng ấm, ánh mắt hắn sáng sủa, miệng nở nụ cười phất tay:
“Chào mẹ! con đi.”
Người phụ nữ vẫy tay cười hiền từ.
“Hai cha con đi cẩn thận.”
Người đàn ông vẫy tay đáp trả.
Hắn lúc này năm tuổi, hắn lần đầu tiên được lên lớp.
Cả hai đi một lúc tới một quảng trường rộng, tại đây có một bức tượng lớn uy nghi đáng sợ, không nhìn rõ mặt vì hắn không dám ngước lên nhìn.
Tại đây đã có mấy đứa trẻ đến trước đang nô đùa.
Cha hắn đưa hắn tới đây sau đó rời đi.
Một lúc sau, một lão giả tóc trắng xuất hiện.
Lão giả hắng giọng tập trung sự chú ý của đám trẻ con.
Lão chậm rãi nói:
“Chúng ta được thần sinh ra. Thần ban cho chúng ta cuộc sống yên bình, cái ăn, cái mặc,…”
“Chúng ta phải thờ phụng thần hơn cả cha mẹ.”
“Thờ phụng thần có 47 điều phải làm, 86 điều cấm làm, 94 điều thần cho mới được làm. Các ngươi từ từ lắng nghe rồi học thuộc.”
“47 điều phải làm: điều thứ nhất….”
Lão giả giang liên miên bất tận làm cho hắn cảm thấy chán ngán.
Hắn mở ra gói lá, bên trong củ khoai lang như là cục than đen sì.
Hắn bẻ đôi củ khoai lang, mùi thơm ngọt ngào tựa như làn khói nhẹ bay lên, một màu vàng ươm bên trong.
Hắn nở nụ cười trong sáng, há miệng cắn lấy củ khoai lang.
Thời gian thấm thoát trôi qua, năm hắn 15 tuổi, hắn theo cha đi khai thác đá.
Năm 20 tuổi, hắn lấy vợ, một cô bé gần nhà. Sau đó sinh con.
Năm 25 tuổi, cha hắn bị đá đè ch.ết, một năm sau mẹ hắn đau buồn mà ch.ết theo.
Năm 30 tuổi, hắn trong lúc khai thác đá bị đá đè ch.ết giống y như cha hắn.
Cuộc đời hắn kết thúc.
…….
Bóng đêm che phủ, ánh sáng le lói.
Hắn từ từ mở đôi mắt. Hắn lúc này mười tuổi.
Mẹ hắn đang ôm hắn sợ hãi, cha hắn đang chắn trước người hắn.
Cả ba người đang chạy tới trung tâm làng trong sự hoảng hốt.
Hắc vân ở phía sau ùn ùn kéo tới.
Hắc vân tới đâu, bóng người không còn.
Hắc vân đến gần, cha mẹ hắn làm ngăn cản đẩy hắn chạy đi.
Giọng cha mẹ hắn còn vang vọng trong đầu cho tới khi tắt lịm.
“Chạy! chạy đi, nhanh lên….”
Cha mẹ hắn bị hắn vân nuốt chửng.
Hắn ra sức chạy, hắc vân ngay phía sau.
Một bàn tay đen đúa xấu xí từ trong hắc vân thò ra nắm lấy cổ hắn, muốn kéo hắn vào trong hắc vân.
Có tiếng “rắc” vang lên.
Hắn bị bẻ gãy cổ. Hắn ch.ết.
Trong hắc vân có âm thanh.
“Ngươi làm gì vậy? sao lại giết ch.ết nó?”
“Xin lỗi! Ta hơi mạnh tay chút xíu.”
….
Lần này mở mắt, hắn thấy mình bị nhốt trong một ống thuỷ tinh.
Hồn phách hắn mỏng manh yếu ớt.
Hình ảnh bên ngoài mờ mờ ảo ảo, cong cong vẹo vẹo. Hắn muốn nhìn rõ lại không thể.
Hắn thấy có hai bóng hình xuất hiện phía trước một lớn một nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói nói cười cười.
Một lúc sau hắn được đưa cho bóng hình nhỏ.
Bóng hình nhỏ mở nắp ống thuỷ tinh, miệng khẽ hấp.
Hắn bị thôn phệ.
Cuộc đời hắn kết thúc.
….
Hắn lại một lần nữa mở mắt nhìn thấy quanh cảnh xung quanh.
Hắn đang ở trong một căn phòng.
Trong phòng có kệ sách, sách trên đấy để ngổn ngang; có mấy lọ thuỷ tinh, có cái đựng dịch có cái không, có cái bể mẻ, có cái nát tan; lại có mấy cây thảo dược vất lung tung.
Một bóng hình đang chăm chú vào một cái lô đỉnh, khống chế mộc hoả điều chỉnh nhiệt độ.
Sau đó là bóng hình ấy nhảy lên vui sướng hò hét, trong tay là lọ thuỷ tinh có chứa chất lỏng sóng sánh.
Bóng hình ấy bắt lấy hắn, đổ dược vào trong miệng hắn.
Thân hình hắn căng phồng, nhanh chóng chuyển màu từ vàng, cam… đến đen rồi mới dừng lại.
Những ngày sau đó hắn tiếp tục thử dược.
Đến một ngày dược lực vượt quá mức chịu đựng của hắn.
“Bùm”. Hắn bị nổ hồn.
Hắn lại ch.ết.
….
Lần này là hắn chiến đấu với hồn nô khác bị đánh bại.
Hắn bị hồn nô đối phương thôn phệ.
….
Hắn đánh nhau với ba con dã cẩu.
Bị ba con phanh thây xé xác. Hắn lại ch.ết.
….
Hắn tỉnh lại sau đó lại bị ch.ết. Cứ như thế liên tục.
Mỗi một đời một thế kinh lịch là từ trong cuộc sống thực tế mà diễn hoá ra chỉ khác là trong mỗi thế hắn sẽ rẽ bước theo con đường khác.
Mỗi một thế sau hắn lại sống lâu hơn thế trước.
Cuộc đời như mộng như ảo, sống và ch.ết phải chăng chỉ là một giấc mộng.
Ngươi đang sống trong thực tế hay ngươi chỉ đang trong mộng.
Ngươi làm sao biết ngươi đang trong thực tế mà không phải đang trong mộng.
Muốn biết mộng thực! sao ngươi không thử ch.ết một lần.
Nếu là mộng thì ngươi sẽ tỉnh mộng nếu là thực thì ngươi sẽ vĩnh biệt cuộc sống. Ngươi có một nửa tỉ lệ thoát mộng. Cũng đáng thử lắm chứ!
ch.ết cũng không phải là kết thúc. Ít ra là kết thúc cuộc sống này. Và mở ra cuộc sống mới.
Cuộc sống mới chưa chắc đã tốt hơn cuộc sống hiện tại. Có đáng để ngươi đi thử.
Hắn lần lượt trải qua sự sống và cái ch.ết.
Đến cuối cùng hắn mở mắt.
Hắn thấy chỉ có bóng tối. Bóng tối vô cùng vô tận.
Bóng tối đơn điệu vô thanh vô tức.
Bóng tối. Tuyệt nhiên tối.
Hắn không biết phải làm gì? Hắn cần làm gì? Ai chỉ cho hắn cần làm gì?
Hắn không biết! cái gì cũng không biết!
Hắn cảm giác hắn cần tiến lên.
Hắn bước đi cứ thế đi.
Đi. Đi rất lâu rất xa hoặc cũng có thể hắn mới đi được một chút.
Hắn không biết.
Ở đây không có không gian. Không có thời gian.
Chỉ có hắn cùng sự cô đơn vô tận.
Đứng lại hay đi tiếp. Hoặc lùi lại. Hoặc chọn đường khác mà đi.
Hắn vẫn tiến lên.
Không đau khổ, sầu bi. Không vội vàng, hấp tấp. Không sợ hãi, lùi bước. Không vui không buồn.
Không cảm xúc.
Hắn lúc này giống như một con rối tiến lên.
Không biết qua bao lâu, trong bóng tối vang lên âm thanh.
“Ngươi là ai?”
Hắn nghe được âm thanh này thì giật mình rồi lại yên lặng bước tiếp.
“Ngươi là ai?”
Âm thanh lại vang lên.
Hắn cảm thấy trong lòng có chút xao động sinh ra.
“Ngươi là ai?”
Âm thanh ấy cứ liên tục vang lên.
Mỗi lần hắn nghe âm thanh ấy thì trong người xao động càng lớn.
Và rồi có tiếng “Thình thịch, thình thịch” trong lồng ngực hắn vang lên.
Hắn dừng bước đặt tay lên ngực cảm nhận.
Âm thanh trong lồng ngực hắn lúc rất chậm ngắt quãng sau đó nhanh dần cho tới khi nhịp đập đều đặn.
Từng luồng khí ấm từ ngực lan khắp cơ thể.
Khí ấm xông thẳng lên đầu khiến hắn đau buốt.
Miệng hắn ú ớ kêu không lên tiếng.
Hắn đang giằng co. Giằng co với cái gì hắn cũng không biết.
“Ngươi là ai?” âm thanh kỳ lạ lại vang lên.
Hắn bập bẹ mở miệng:
“Ngươi… là… là…ai?”
“Ngươi… ta… ta… là…. ”
“Ta… là… ai?”
“Ta là ai?”
Âm thanh của hắn càng ngày càng rõ ràng, hắn lại càng lớn giọng hét to.
“Ta là ai? Ta là ai?”
Âm thanh kia như cũng đáp lời.
“Ngươi là ai?”
Sau một lúc la hét, hắn lẩm bẩm. Vừa nói hắn vừa suy nghĩ hắn rốt cuộc là ai?
Âm thanh đơn điệu chỉ một câu nói kia bỗng nhiên thay đổi.
“Quá khứ của ngươi!”
Hắn chợt giật mình tỉnh ngộ. Quá khứ. Quá khứ.
Hắn cần tìm về quá khứ của chính mình.
Hắn đã trải qua rất nhiều đời nhiều thế, sinh rồi ch.ết, ch.ết rồi lại sinh.
Hắn lúc đó mơ mơ hồ hồ không có ý thức.
Nhưng hiện này hắn cảm thấy mình đã chạm vào điểm mấu chốt. Hắn cần tìm lại quá khứ. Hắn sẽ tìm lại được chính mình.
Hắn vắt óc nhớ lại từng dòng ký ức.
Hắn ngược dòng ký ức trở lại từ thành Hương Ba đến thành Thực Nguyệt đến khu vực bình nguyên đến một ngôi làng nhỏ.
Trong ngôi làng nhỏ có một căn nhà tranh đơn sơ.
Trong căn nhà ấy có một người phụ nữ đang tách vỏ đậu, có một người đàn ông đang chèn cỏ tranh vào vách nhà.
Người phụ nữ ngước mặt nhìn hắn, ánh mắt hiền từ, yêu thương trìu mến.
“Kỳ nhi! Con dậy rồi à!”
Trong đầu hắn bỗng ông ông sóng dậy.
Các dòng ký ức lại chảy xuôi, mọi thứ được sắp xếp rõ ràng.
Khi dòng ký ức chảy đến hiện tại, hắn từ từ mở mắt.
Hai dòng nước mắt nhẹ chảy xuống.
Hắn thều thào: “Cha, mẹ”.