Chương 60
Một con Ly Miêu nằm gục trong vũng máu, thân thể run run, chân trước còn đang cào cào xuống đất như đang cố chạy trốn, miệng rên ư ử ọc ra từng ngụm máu.
Nó đôi mắt to tròn đẫm nước mắt nhìn bóng hình lờ mờ, miệng kêu “meo… meo…” vài tiếng ngắt quãng như muốn xin tha.
Một giọng nói lảng vảng trong tai nó mà nó nghe không hiểu nhưng có thể đoán được đây không phải lời tốt lành.
“Con mèo này linh trí không tệ...”
“Hy vọng lần này thành công…”
Bóng hình bao phủ ánh mắt con mèo, một đôi bàn tay để trước mặt nó tạo một pháp quyết kì lạ, nó nghe một âm thanh nho nhỏ, âm thanh xuyên thấu vào trong hồn phách của nó.
Con mèo bỗng trợn mắt, há miệng, chân giãy đạp mạnh, rồi rít lên một tiếng the thé. Sau đó thân thể cứng ngắc, tiếng kêu im bặt, đôi mắt vẫn nong nong như nhìn về phía trước.
Nó đã ch.ết. Máu trên thân nó vẫn từ từ chảy ra.
Chẳng mấy chốc nữa lũ ruồi bọ, lũ ăn xác thối sẽ lần mò đến đây và đánh chén một bữa ngon lành.
Thân là cát bụi trở lại với bụi đất.
Lại chờ một cơn gió xuân, cỏ xanh mọc lên từ bụi đất.
Kẻ đã giết Ly Miêu không ai khác chính là Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đang cầm trong tay hồn phách của Ly Miêu.
Hồn phách như hình tiểu Ly Miêu, ngơ ngác vô định, đang dần suy yếu tan biến trong trời đất.
Bình thường hồn phách sau khi rời thân thể sẽ dần tan biến, muốn bảo quản thì phải đựng trong Ma Linh Trụ nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian.
Giữ lại hồn phách tốt nhất vẫn là luyện thành hồn nô, hồn nô có sự liên kết với chủ hồn, được cải tạo giống như ma linh nên sẽ tồn tại lâu dài.
Tất nhiên là tồn tại trong Ma giới nếu ra ngoài Ma giới thì ma linh cũng bị ánh sáng tiêu diệt.
Tôn Kỳ càng tìm hiểu về hồn phách, ma linh thì càng cảm thấy hứng thú.
Dù sao thì hắn chủ đích là giết ma thú rèn luyện, tiện thể rút hồn thí nghiệm cũng tốt.
Tôn Kỳ vân vê nhẹ hồn phách, hồn phách lập tức tan thành từng điểm sáng nhỏ phiêu tán vào trong không khí biến mất.
Tôn Kỳ nhẹ giọng:
“Có chút manh mối.”
Từ lần trước trở về thành Thực Nguyệt, Tôn Kỳ có tìm hiểu qua hồn phách, đặc biệt là học cách rút hồn tác phách.
Hắn nhận ra một điều trước kia giết ch.ết ma thú tìm hồn phách là sai lầm vì khi ma thú ch.ết hồn phách cũng tan biến theo.
Nên muốn rút hồn thì không thể giết ch.ết. Vậy là có cảnh như trên.
Tôn Kỳ ngửa đầu nhìn trời, cả một màu tối bao trùm.
Bầy kền kền bay vòng vòng trên trời tụ lại chỗ xác thối, cất tiếng kêu khó nghe gọi bầy.
Tôn Kỳ vụt thân biến mất trong bóng đêm.
Tôn Kỳ trở lại chỗ hang động tự làm, sắp xếp lại thu hoạch hôm nay.
Hai con ma thú Luyện Linh lục trọng, một con ma thú Luyện Linh thất trọng, vài cọng thảo dược. Thu hoạch cũng tính là không nhỏ.
Nhưng mà Tôn Kỳ lại đang buồn lòng về tài nguyên tu luyện.
Thời gian này chiến đấu liên tục giúp Tôn Kỳ tu vi tinh tiến cực nhanh, hắn đã mở ra tổng cộng hai mươi ba tiểu linh hồ, mỗi tiểu linh hồ mở ra lại giúp hắn chiến lực tăng tiến một đoạn.
Thế nhưng lại quá tiêu hao tài nguyên.
Đan dược mang theo hắn đã dùng hết sạch.
Ma thạch hắn cũng dùng hơn nửa.
Mà hắn mới tại trong sơn mạch được một năm, nếu như cứ như tình trạng thế này hắn chỉ có thể kéo dài thêm nửa năm. Sau đó buộc phải trở lại thành Thực Nguyệt bổ sung tài nguyên.
Tôn Kỳ chống cằm suy nghĩ lối ra nhưng mà thực sự là hoàn toàn thúc thủ vô sách.
Nếu như hắn cứ phải chạy đi chạy lại giữa sơn mạch với thành Thực Nguyệt thì sẽ rất tốn thời gian, cắt đứt sự liền mạch trong tu luyện như vậy thì thật là không có lợi.
Tôn Kỳ sầu não không còn đan dược, hắn chỉ có thể dùng thảo dược trực tiếp cũng may là hắn còn hắc động luyện hoá.
Ném hết mấy cọng thảo dược vào miệng, Tôn Kỳ thôi thúc hắc động thôn phệ.
Chỉ một chốc lát sau, Tôn Kỳ mở mắt muộn phiền.
Thảo dược cung cấp cho hắn quá ít linh khí.
Cái này do chất lượng thảo dược quá thấp, nếu như luyện thành đan thì còn chút hữu dụng còn dùng trực tiếp thì….
Tôn Kỳ thở dài thườn thượt.
Giá như hắn có thể lấy được thảo dược của bọn ma thú.
Nên biết ma thú thường có thói quen canh giữ thảo dược. Những thảo dược này thường quý giá, không giống như thảo dược ven đường mà hắn hái.
Đáng tiếc là khi hắn đánh giết ma thú lại không thể tìm ra chỗ giấu thảo dược.
Thảo dược thường được giấu tại chỗ làm ổ của ma thú. Hay nói chính xác hơn khi một con ma thú tìm thấy một cọng thảo dược giá trị nhưng chưa thành thục, nó sẽ làm ổ tại chỗ canh giữ thảo dược này.
Khi thảo dược thành thục sẽ bị ma thú ăn ngay.
Có vài loại ma thú xảo trá còn bố trí bẫy giả đánh lạc hướng, hoặc che giấu thảo dược vô cùng kín đáo.
Tôn Kỳ thường xuyên chém giết ma thú, tìm kiếm thảo dược thế nhưng hắn rất ít thành công.
Đang suy tư thì linh quang chợt loé.
Nhớ trước đây hắn giết Hoả Sư, con Hoả Sư đã phóng thích hồn phách tấn công hắn. Làm cho hắn nhớ mãi không quên.
Chính vì bị ấn tượng như vậy nên hắn mới giết ma thú mổ xẻ để xem hồn phách ở đâu trong cơ thể. Nhưng sau đó hắn mới biết mình nghĩ sai về nơi hồn phách tồn tại trong cơ thể.
Nhưng mà sự kiện giết Hoả Sư còn một điểm làm hắn ấn tượng đó là từng điểm hình ảnh trí nhớ của con Hoả Sư khi hồn phách bị tan rã.
Nếu như hắn có thể từ trong hồn phách tìm được trí nhớ đối phương vậy thì hắn sẽ tìm ra chỗ giấu thảo dược.
Nghĩ đến là làm, Tôn Kỳ đi tìm đối tượng thực nghiệm.
Một chú chim Vàng Anh đang ríu rít hót trên cành cây.
Tôn Kỳ vung tay nhẹ cuốn lấy chú chim.
Miệng nhẩm chú ngữ, tay bắt ấn pháp.
Hồn phách của chú chim rất nhanh bị rút ra. Nhưng sau đó rồi sao?
Tôn Kỳ cầm hồn phách trong tay lại có chút bối rối.
Lúc này hắn lại không biết làm gì tiếp theo. Trước đây bắt được hồn phách, hắn cũng từng lật ra hồn phách xem tới xem lui nhưng cũng không có phát hiện đặc biệt.
Hắn chỉ cần vân vê nhẹ thì hồn phách sẽ hoá thành từng điểm tinh quang bay mất. Những điểm tinh quang này lại không hề chứa ký ức hình ảnh như lúc hồn phách con Hoả Sử bị tan rã.
Tôn Kỳ nghĩ thầm: hay là nuốt hồn phách này vào trong cơ thể giống như hồn phách con Hoả Sư đã xâm nhập vào đầu mình.
Nghĩ là làm, Tôn Kỳ há miệng nuốt hồn phách tiểu Vàng Anh.
Hồn phách tiểu Vàng Anh giãy giụa sợ hãi, một sự sợ hãi từ trong sâu thẳm bản năng.
Hồn phách tiểu Vàng Anh vừa vào trong liền bị thần thức của hắn ép nát, từng điểm tinh quang bay loạn xạ.
Trong đó có vài điểm tinh quang có hình ảnh ký ức, nhưng mà hắn chưa kịp xem xét kỹ thì những điểm này đã bị dập tắt.
Tôn Kỳ mắt sáng rực. Có manh mối. Cách này có hy vọng.
Tôn Kỳ há miệng phun ra những điểm tinh quang.
Hắn cảm thấy những hồn phách tinh quang này trả lại cho thiên địa mới là tốt nhất. Thiên địa này sinh ra sự sống thì khi ch.ết nên trả lại thiên địa.
Hấp thu những điểm tinh quang này với hắn đã không có tác dụng gì lớn.
Thấy có điểm manh mối, Tôn Kỳ lập tức tiến hành thử nghiệm.
Tôn Kỳ lại bắt rút hồn rất nhiều ma thú.
Hắn nhận ra một điều: ma thú càng cường đại thì điểm ký ức càng nhiều, tồn tại càng lâu.
Nhưng mà hắn vẫn rất khó nắm bắt nhìn ra thứ ký ức hắn muốn.
Những điểm ký ức bay tán loạn xạ hình ảnh thay đổi liên tục, mỗi điểm ký ức cất giữ một đoạn ký ức ngắn. Mà những điểm này rất nhanh tan biến, tồn tại chỉ bất quá một hơi thời gian.
Tôn Kỳ không thể nào tìm được thông tin hữu ích trong khoảng thời gian quá ngắn và lộn xộn này được.
Tôn Kỳ lúc này lại là ngồi trên tảng đá suy tư: Con đường đi thì có vẻ là đúng nhưng mà vẫn thiếu đi một bước quan trọng nào đó.
Tôn Kỳ nghĩ mãi, cuối cùng nghĩ ra điểm đột phá.
Điểm ký ức sở dĩ nhanh chóng tan biến có thể do hồn phách bị tan rã cũng giống như khi rút hồn phách thì cơ thể lập tức ch.ết.
Nếu như ngươi không rút hồn phách ra thì cơ thể còn sống được thêm, tương tự nếu như ngươi không phá tan hồn phách thì điểm ký ức vẫn tồn tại trong hồn phách.
Nhưng mà làm sao không phá đi hồn phách mà vẫn xem được ký ức bên trong.
Làm sao? Làm sao đây?
A… thần thức… có thể dùng thần thức.
Hồn phách có hồn lực. Hồn lực có thể công, có thể thủ, có thể khuếch tán.
Ngươi có thể dùng hồn lực cường đại ép hồn lực đối phương, xâm nhập hồn phách đối phương, đánh vỡ hồn lực phòng thủ. Nhưng như thế ngươi vẫn không thể đọc ký ức đối phương.
Vì hồn lực quá thô bạo khi xâm nhập sẽ vô tình phá huỷ hồn phách đối phương. Hồn phách đối phương bị phá huỷ sẽ tiêu tán, ngươi không thể đọc được ký ức.
Đây cũng là vì sao tại Ma giới, dùng hồn lực giết đối thủ diễn ra thường xuyên nhưng lại không có ai nói đến chuyện có thể thấy điểm ký ức đối phương chứ đừng nói đến đọc chúng.
Nhưng mà Tôn Kỳ lại khác, hắn tự mở Thiên Linh, thành Thiên Hải, sinh thần thức. Thần thức công dụng quá nhiều chỗ tốt.
Đặc biệt thần thức không bị hồn lực phát hiện lại có tính xuyên thấu cực mạnh, vậy nên nếu dùng thần thức xâm nhập đối phương sẽ không bị hồn phách phát động hồn lực phòng thủ.
Cách này có hy vọng!
Tôn Kỳ lập tức thử nghiệm.
Tôn Kỳ bắt lấy một con chuột gần đó, rút hồn.
Tôn Kỳ cầm hồn phách con chuột đặt tại trán, phóng thích thần thức xuyên thấu hồn phách đối phương.
Hồn phách con chuột lại không có phản ứng kịch liệt, giống như có cảm giác bị xâm lấn nhưng lại không biết là gì. Nên không có phát động bản năng toàn lực bảo vệ.
Thần thức xâm nhập. Tôn Kỳ có thể thấy được ký ức đối phương.
Những ký ức này được sắp xếp trật tự như một dòng suối nhỏ, các hình ảnh diễn ra lần lượt ngay ngắn và liên tục lặp lại.
Có những chỗ ký ức sáng tỏ, có chỗ lại mờ nhạt không rõ. Hẳn là có ký ức con chuột này ấn tượng nhớ mãi, có ký ức lại không được nhớ kỹ nên dần mờ nhạt.
Nhưng mà dòng suối ký ức đang toàn bộ nhạt dần, do hồn phách con chuột đang dần tan biến kéo theo ký ức tan biến theo.
Nhưng mà với Tôn Kỳ như vậy là đủ, hắn có thể đọc được ký ức con chuột. Hắn vui mừng quá đỗi.
Tôn Kỳ khua tay múa chân vui mừng, hắn cười vang không chút cố kỵ. Đây là một thành tựu không nhỏ với hắn.
Một lúc sau, Tôn Kỳ mới bình tĩnh lại nhưng nụ cười vẫn treo trên miệng.
Tôn Kỳ lẩm bẩm:
“Ta gọi cái này là Sưu Hồn Thuật đi.”