Chương 12
Vừa rồi thật là nguy hiểm!
Lưng Thiên Tầm dán vào cửa, khẽ vuốt vuốt trái tim đang nhảy nhót kịch liệt, nghĩ tới những chuyện Sĩ Thành vừa làm với cô, liền cảm thấy xấu hổ muốn ch.ết.
Thật may là, cô thuận lợi đuổi anh đi, nhưng ngay sau đó, cô phát hiện có cái gì không đúng.
Mông của mình sao lại cảm thấy lành lạnh? Chẳng lẽ. . . . . .
Cô cúi đầu, nhấc váy ngủ lên, bi thảm phát hiện ——
qυầи ɭót nhỏ bằng tơ của cô, vẫn còn ở trên tay Đường Sĩ Thành!
************
"Đây, tiền lương của cô, cầm đi."
Sam¬my đem phong bì giao cho Hàn Thiên Tầm, mặc dù không dày, không cảm thấy nặng, nhưng lại có cảm giác hết sức chân thực.
Kiếm tiền ngoại trừ khiến người ta cảm thấy thú vị cùng cố gắng, còn là một cách tự khẳng định giá trị bản thân.
"Oa! Có đến một vạn khối nha!" Cô cảm động hôn lên phần tiền lương của mình.
"Mới một vạn khối, liền cao hứng đến vậy?"
"Dĩ nhiên, tôi đã ba năm không đi làm, kiếm được phần tiền lương này, làm cho người ta rất có cảm giác thành tựu, hơn nữa chỉ mới làm người mẫu ở phòng chụp ảnh một ngày mà đã nhận được thù lao một vạn khối, tôi cảm thấy rất thỏa mãn."
"Đây là phần cô nên được, cô rất chuyên nghiệp, có thái độ hợp tác tốt, mặc dù không trải qua huấn luyện, nhưng lại rất ăn ảnh, có bị mắng cũng sẽ không tức giận, rất tốt." Khó trách Mật Nhi muốn anh dùng cô.
Cô ngoài ý muốn nhìn anh."Ách. . . . . . Chỉ vì như vậy?"
"Dĩ nhiên, lời của tôi cô còn nghi ngờ?" mặt anh lộ vẻ không vui.
Mặt Thiên Tầm vẫn hiện rõ biểu tình không thể tin."Tôi chỉ cảm thấy rất kinh ngạc việc anh lại khen ngợi tôi."
"Tại sao không? Tôi chính là một người rất hiền lành."
Nghe lời này muốn cho trán người ta không nổi gân cũng rất khó, anh còn bảo mình hiền lành, ban đầu người nào động một chút là mắng cô xấu xí, cười cô là quả bí đao lùn? Người này cũng nhanh quên quá đi! Mà thôi! Cô cũng không phải người hay thù dai, hơn nữa, bữa ăn hôm nay còn do Sam¬my mời khách, cô càng sẽ không so đo cùng anh.
"Thật không ngờ anh mời tôi ăn cơm!"
"Không được sao?"
Ánh mắt của cô lập tức híp thành hình bán nguyệt, khóe miệng chứa đầy nụ cười làm lành, đối với lời nói của Sam¬my đã sớm quen, cũng không để ý nhiều.
"Dĩ nhiên được, đây là vinh hạnh của tôi."
Ngoài mặt, Sammy tỏ vẻ lạnh lùng nhưng thật ra cũng bị tâm trạng vui vẻ của cô lây nhiễm, khóe miệng treo một nụ cười như có như không, cảm thấy tò mò với lời nói vừa rồi của cô.
"Cô vừa nói đã ba năm không đi làm, tại sao?" Cô có trình độ bậc đại học, dáng người cũng khá đẹp, hơn nữa còn rất trẻ, sao có thể không tìm được việc làm?
Thiên Tầm nhún nhún vai."Bởi vì trước đây tôi ở cùng với bạn trai, anh ấy nuôi tôi, tôi giúp anh ấy xử lý việc nhà, phục vụ anh, tự nhiên sẽ không ra ngoài đi tìm việc."
"Vậy không phải giống một bà chủ gia đình ư? Tại sao không dứt khoát kết hôn luôn đi?"
‘Kết hôn’? Hai chữ này khiến nội tâm của cô ẩn ẩn đau, khuôn mặt tràn đầy tươi cười cùng phấn chấn, trong nháy mắt phủ đầy một tầng mây đen.
"Tôi muốn, nhưng anh ấy không muốn."
Sam¬my bừng tỉnh hiểu ra.
"Cho nên cô chuyển khỏi chỗ ở của anh ta, nghĩ một mình ‘tự lực cánh sinh’?"
"Đây chỉ là một trong những nguyên nhân, quan trọng hơn là, chỉ cần tôi còn ở lại chỗ của anh ấy một ngày, quan hệ của hai chúng tôi sẽ không có cách nào cải biến, chỉ có rời đi, tôi mới có phần thắng, tôi muốn để cho anh hiểu, cuộc sống của một người cùng cuộc sống của hai người là không giống nhau , như vậy anh mới hiểu được chỗ tốt của tôi, thay đổi tâm ý mà cưới tôi."
"Thì ra là như vậy. . . . . ."
"Anh thì sao?"
"Tôi?" Anh cau mày, sao tự dưng lại lôi anh vào.
"Tâm tình của anh không tốt đúng không? Mặc dù anh chưa nói, nhưng tôi có thể nhìn ra được."
Anh chỉ hừ một tiếng, cái gì cũng không nói, nhưng cô lập tức hiểu vì sao, hóa ra do tâm tình của người này không tốt, cho nên mới phải tìm cô ăn cơm cùng, hi vọng có người bồi anh, lại còn mạnh miệng không chịu thừa nhận. Ai! Thật là quật cường đến khiến người ta vừa tức giận lại vừa buồn cười.
"Nguyện ý nói tôi nghe một chút sao?"
"Không muốn."
Lập tức bị dội nước lã thẳng thừng rồi, không sao, cô đã có sức miễn dịch, tự ái bị anh chà đạp cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, ăn cơm ăn cơm!
"Là vấn đề tình cảm."
"Ah?" Cô ngẩng mặt lên, hai má phình phình chất đầy thức ăn, cố gắng nuốt xuống bụng xong, mới hưng chí bừng bừng hỏi: "Anh nói cái gì?"
"Không có." Anh quay mặt, hừ nhẹ.
". . . . . ." Cô cố gắng, rất cố gắng, dùng tròng mắt trắng dã trừng anh, rõ ràng muốn nói, rồi lại úp úp mở mở.
Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, người đáng hận sẽ có chỗ đáng đánh đòn, cô cố gắng hít sâu, mới có thể đè xuống kích động muốn đánh người. Cô hiểu rõ, anh có thể không nói, nhưng cô không thể không hỏi, nếu không cái người bốc đồng này, nhất định sẽ mang thù rất dai!
Vì vậy, cô chớp chớp mắt chờ đợi, dùng giọng nói khép nép, hai tay tạo thành hình chữ thập, bày ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng ở cảnh giới tu vi cao nhất.
"Van cầu anh, nói cho tôi biết đi, anh không nói, tôi sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, mặt ủ mày chau, toàn thân đều không thoải mái ." Thuận tiện nặn ra chút nước mắt, khiến hai con ngươi long lanh, rất giống thật.
Sam¬my quét qua biểu tình đáng thương của cô một cái, mới lười biếng, ban ân, mà nói: "Được rồi, xem cô có thành ý như vậy, nói cho cô biết cũng không sao."
"Cám ơn." Thật là cám ơn trời đất!
Sam¬my thở dài, khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ u sầu, trong khoảng thời gian ngắn thật có cảm giác thê mỹ động lòng người.
"Thật ra thì tôi cũng giống cô, có người yêu, đối phương bởi vì một chút ánh mắt thế tục, không chịu kết hôn cùng tôi."
"Di? Thật?"
Cô hiểu ra, khó trách anh biết cảm giác khổ sở khi yêu nhau lại không thể ở chung với nhau, lúc trước, thỉnh thoảng còn bắt gặp bộ dáng u sầu nặng nề của anh, thì ra là khổ sở vì tình.
"Chúng tôi có quá nhiều khó khăn phải vượt qua, đáng tiếc dũng khí của đối phương không đủ, không chịu cùng tôi đối mặt với chúng." Sam¬my thở dài nói.
Rất khó nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy tình cảm của Sam¬my, anh nhìn xa xa, ánh mắt mất đi tiêu cự, anh như vậy, khiến người ta không nhịn được cũng cảm thấy bi thương.
Thiên Tầm đồng tình nắm tay anh."Xem ra chúng ta ‘đồng bệnh tương liên’, mặc dù có lòng, lại không nhận được sự đáp lại của đối phương."
"Tình yêu chính là như vậy, không phải có thể luôn êm đẹp trải qua." Trái một câu cảm thán.
"Trong phương diện tình cảm sẽ có một bên luôn bị tổi thương nặng hơn." Phải một câu oán than.
"Vì sao tình yêu luôn không thể theo ý người?" trái bi phẫn .
"Nếu như có thể theo ý người, sao chúng ta phải ngồi ở chỗ này bi thương oán thán a!" phải góp thêm một câu.
Nói xong, hai người không hẹn mà cùng bất đắc dĩ thở dài thở ngắn, an ủi vết thương cho nhau, nhớ lại chỉ thêm phiền muộn, bởi vì bọn họ cùng là những người thất tình, bị nhau cảm động, còn là những người bi thương đầy tỉnh táo.
Đang lúc cô cảm thấy gặp được tri kỷ, có thể than vãn tình yêu đau khổ bao nhiêu, vừa đúng thời điểm hai hàng nước mắt nước mũi chảy dài, không nghĩ đến, may mắn thế nào lại gặp người đàn ông khiến cô lưu luyến si mê —— Đường Sĩ Thànhh.
Bóng dáng khoác tây trang thẳng thớm, từ khi đi vào nhà hàng nhã trí này, liền liếc nhìn cô, dĩ nhiên, cũng đem cảnh tượng cô cùng người ta ước hẹn thu vào trong mắt, trong tích tắc con ngươi đen bắn ra tia sáng lạnh lẽo.
Đường Sĩ Thành không phải đi một mình, mà là cùng khách hàng vào đây dùng bữa, thuận tiện thảo luận công việc.
Vô tình gặp nhau ở chỗ này, cô cũng thật bất ngờ, nhưng dù vậy, nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của cô luôn là rung động , cộng thêm những chuyện anh làm trong quầy rượu với cô ngày hôm qua, bây giờ nhớ lại, còn khiến toàn thân cô nóng lên.
Vốn cho là anh sẽ chào hỏi cô, ai ngờ nhận được , lại là một đạo ánh mắt rét lạnh.
Đường Sĩ Thành quay mặt sang chỗ khác, cùng một nhóm người, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đi vào một gian phòng cao cấp.
Hàn Thiên Tầm khó nén sự thất vọng trong nội tâm, ánh mắt lạnh lùng này đông cứng suy nghĩ của cô, đem tim của cô treo ngược lên cao.
Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh giống như một người xa lạ, ngay cả cười một cái cũng không làm, chẳng lẽ anh còn đang tức giận chuyện ngày hôm qua cô đá anh ra cửa?
"Sao vậy?" Sam¬my nhận thấy sự khác thường của cô.
"Không có gì."
"Thật không? Cô nhìn giống như đột nhiên mất hồn mất vía ."
"Đừng hỏi nữa..., ăn đi!" Cô cúi mặt, vùi đầu "Khổ ăn" , nhưng thật khó nuốt nổi, tất cả suy nghĩ đều dừng lại ở ánh mắt không mang theo một tia nhiệt độ của Đường Sĩ Thành.
Lòng thấp thỏm lo lắng, không ngừng trầm xuống.