Chương 30

Sau khi đi thêm một đoạn nữa, Ninh Diệu nhìn thấy căn nhà gỗ mà Úc Lễ nói.
Hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng của y, căn nhà gỗ này không phải căn phòng cũ nát và bụi bặm quanh năm không người ở, ngược lại thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ, giống như vừa mới được kiến tạo ra.


Nhà gỗ được bài trí đơn giản, có bàn, hai phòng riêng biệt có hai giường, ngoài ra không có gì.


Ninh Diệu đem đệm vạn năng của mình trải trên giường gỗ cứng rắn, lại đi đến một phòng khác nhìn chiếc giường trống rỗng của Úc Lễ, đưa ra đề nghị: "Ngươi muốn đến ngủ với ta không? Chúng ta đẩy giường vào một mảnh rồi sử dụng miếng đệm này với nhau, thế thì ngươi có thể ngủ thoải mái."


Úc Lễ không chút do dự cự tuyệt.
Tối nay hắn căn bản sẽ không ở lại chỗ này, gần Ninh Diệu, ngược lại dễ dàng bị phát hiện hắn biến mất.


"Vậy được rồi." Ninh Diệu cũng không miễn cưỡng. Y từ trong nhẫn trữ vật tìm ra chiếc chăn khác mình chuẩn bị vì sự thoải mái của chuyến đi, đưa cho Úc Lễ, để Úc Lễ cũng có thể tận lực ngủ một giấc thoải mái.


Mặt trời gần như hoàn toàn lặn, là thời gian cho người bình thường làm việc sau một ngày bắt đầu ăn tối.
Tuy Rằng Ninh Diệu ăn không ít đồ ăn vặt, nhưng vẫn chưa chính thức ăn cơm tối, cho nên cho dù y nói mình đã no không đói, Úc Lễ vẫn cau mày, đi tìm đồ ăn có thể nướng.


available on google playdownload on app store


Thân ảnh Úc Lễ từ trong tầm mắt biến mất, Ninh Diệu cảm khái muôn vàn tùy ý đi dạo chung quanh nhà gỗ.
Khu vực này đều là rừng rậm, Ninh Diệu đi ra khỏi phòng không bao lâu, thì hấp dẫn rất nhiều chim bay đến gần y.


Ninh Diệu đăm chiêu, chậm rãi đi tới dưới một cành cây, ngửa đầu nhìn một con cú đang đứng ở phía trên.
"Ngươi đã ăn chưa?" Ninh Diệu hỏi.
Cú chỉ là một con chim bình thường, không phải một con yêu, không thể nói chuyện, vì vậy nó lẩm bẩm một vài tiếng.


"Ta cũng không ăn, bất quá đại ma vương đi giúp ta làm đồ ăn, ta không cần tự mình động thủ." Ninh Diệu lại nói.
Đầu óc cú ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Ninh Diệu, lại lẩm bẩm kêu vài tiếng.
Ninh Diệu vươn tay ra, con cú mập mạp kia liền từ trên cành cây nhảy xuống, rơi vào trong lòng bàn tay Ninh Diệu.


"Hắn làm nhiều chuyện như vậy, ta cũng phải làm cái gì đó mới được, không thể để cho hắn một mình làm hết việc nha." Ninh Diệu nhẹ giọng nói nhỏ, dùng tay kia vuốt ve lông vũ trên người con cú: "Buổi tối ngươi không ngủ nhỉ? Nếu ngươi không ngủ, khi ngươi phát hiện bất thường, ngươi có thể gõ cửa sổ đánh thức ta dậy không? Ta có thể đổi thức ăn của ta với ngươi."


Nơi này tới gần Yêu giới, Úc Lễ lại thân là người có đạo cốt, nói không chừng sẽ có hư yêu nghe phong phanh mà đến, cho nên vẫn phải cẩn thận nhiều chút.
Y giải quyết sự tình, như vậy Úc Lễ có thể ngủ thêm một chút.
Cú cái hiểu cái không, mở cánh vỗ vài cái, ưỡn ngực lên.


Ninh Diệu vì thế cười lấy ra đồ ăn vặt và thịt khô chim có thể ăn trong nhẫn trữ vật, phân cho con cú này.
Úc Lễ trở về, thấy Ninh Diệu cho chim ăn cũng không nói gì, tự mình xử lý đồ đạc trên tay.


Ninh Diệu bảo chim bay đi, tiến lại gần hỗ trợ lại bị đuổi đi, vì thế ở bên cạnh lung lay, đồng thời đưa ra ý kiến chỉ đạo của mình.


"Nơi này là vùng hoang dã dã ngoại, cũng không có thủ vệ gì, đến buổi tối có thể không an toàn lắm hay không, có phải nên làm một kết giới tương đối tốt hay không?"


"Lúc ngủ, ta sẽ thiết lập kết giới phòng hộ, người ngoài không cách nào tiến vào, người bên trong cũng không thể đi ra ngoài." Úc Lễ nhìn về phía Ninh Diệu, gằn từng chữ, nói rất rõ ràng, "Kết giới kia, một khi bị đụng phải, người chạm vào sẽ lập tức cả người giống như bị đao cắt, đau đớn vô cùng."


"Đáng sợ như vậy sao?" Ninh Diệu ngẩn người.
Úc Lễ đốt lửa, đặt thịt lên nướng: "Không đáng sợ, chỉ cần ở trong phòng một đêm, đợi đến hừng đông, chúng ta phải tiếp tục lên đường, kết giới sẽ tiêu tán, chúng ta có thể an tâm ngủ đến hừng đông."


Nói cũng đúng, bọn họ lại không ra cửa, hoàn toàn sẽ không đụng phải kết giới, kết giới này chỉ có thể đối với người muốn thừa dịp đêm đến đánh lén mà nói đáng sợ.
Ninh Diệu yên lòng, thậm chí còn có tâm tình đi chỉ đạo Úc Lễ nướng thịt.


"Thêm một chút mật ong, còn có ớt, không bôi nhiều chút nước sốt, làm sao có thể ngon chứ? Ngươi phải lật nhiều hơn một chút, nếu không nó không đồng đều, nó không phải sẽ nhão hết à."


Ninh Diệu liên miên lải nhải nói, Úc Lễ dừng động tác, như cười như không nhìn Ninh Diệu một cái: "Chỉ huy ta chỉ huy rất thuận tay?" Sức uy hϊế͙p͙ của Úc Lễ vẫn còn, Ninh Diệu rụt cổ, im lặng câm miệng chờ ăn.


Úc Lễ nướng ra thịt hương vị đều đầy đủ, Ninh Diệu ăn rất hài lòng, sau khi ăn no sờ bụng trở về phòng.
"Chúc ngủ ngon, ngày mai gặp lại." Trước khi đóng cửa phòng lại, Ninh Diệu dụi dụi mắt, nói với Úc Lễ, "Chúc ngươi mơ một giấc mộng đẹp."


Úc Lễ không đáp lại lời chúc phúc này, chỉ nhếch khóe môi.
"Ngủ đi."
Cửa phòng đóng lại, bốn phía chìm trong im lặng.
Úc Lễ dập lửa, ánh sáng duy nhất, chỉ còn lại phòng của Ninh Diệu.
Ninh Diệu đêm nay vẫn trong ánh sáng, tiến vào giấc ngủ.


Hắn đã cố ý đem khuyết điểm của kết giới nói rất rõ ràng, tiểu thiếu gia sợ đau như vậy, đêm nay nhất định sẽ không ra khỏi phòng.
Tuy rằng trên thực tế vì phòng ngừa Ninh Diệu đụng nhầm, kết giới kỳ thật cũng không mang đến đau đớn.


Nhưng kết giới này đích xác có thể phòng ngừa người ngoài tiến vào, cũng có thể ngăn cản người bên trong đi ra ngoài. Nếu có người muốn xông vào, ở phương xa hắn cũng sẽ biết.
Sự tình chuẩn bị trước đã không có sơ hở.
Đợi đến khi sắc trời sáng ngời, hắn cũng có thể trở về.


Mà Ninh Diệu đang ngủ, cái gì cũng sẽ không biết.
Úc Lễ đứng lên, thân ảnh biến mất trong bóng tối.
Chất lượng giấc ngủ của Ninh Diệu từ trước đến nay rất tốt, chỉ cần không bị quấy rầy, y có thể ngủ một giấc đến hừng đông.


Nhưng đêm nay rốt cuộc bất đồng, tuy rằng có kết giới thủ hộ, gánh vác trách nhiệm, vẫn làm cho Ninh Diệu không dám ngủ ch.ết như thường lệ.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Ninh Diệu nghe thấy cục đá gõ vào cửa sổ, phát ra tiếng vang thanh thúy.


Ninh Diệu khẩn trương mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn thấy một viên đá nhỏ khác bị ném vào cửa sổ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ninh Diệu khoác áo khoác, thong thả lại cẩn thận đi tới trước cửa sổ, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy một con chim coi như quen thuộc.


Con cú kia bị y dặn dò, nếu phát hiện có gì đó không ổn, thì đến thông báo cho y.
Cú không thể tiến vào kết giới, cho nên chỉ có thể bay bên ngoài, ném từng viên từng viên ném đá nhỏ vào cửa sổ.
Ninh Diệu lộ mặt, con cú dừng động tác, lẩm bẩm với y hai tiếng.


"Làm sao vậy?" Ninh Diệu đẩy cửa sổ ra, "Ngươi muốn nói gì với ta sao?"
- Kú kú kú! Cú kêu lên, quay đầu về một hướng, "Kú ku hú!"
Ninh Diệu không rõ nguyên nhân, nhìn theo hướng tầm mắt của cú, nhìn thấy cửa phòng Úc Lễ.


Cửa phòng hoàn chỉnh không tổn hao gì, đóng chặt, bên trong một mảnh yên tĩnh, nhìn không ra có chuyện gì phát sinh.


Nhưng cú cũng không đến mức vô duyên vô cớ tới gọi y. Ninh Diệu thò đầu ra cửa sổ nhìn một cái, xác định không có dấu hiệu xâm lấn của người khác. Con cú chỉ đúng là phương hướng phòng Úc Lễ, trực tiếp mở cửa phòng.


Khoảng cách một cánh tay ngoài cửa phòng chính là kết giới mà Úc Lễ thiết lập cho y. Phòng Úc Lễ cách đó không xa, nhưng nếu không vượt qua kết giới, y không có biện pháp gõ đến phòng Úc Lễ, mở cửa ra.
Một tầng kết giới mỏng manh, trong một đêm này, ngăn cách y với thế giới này.


Ninh Diệu sốt ruột hướng cửa phòng Úc Lễ hô: "Úc Lễ, Úc Lễ ngươi nghe thấy không?"
Theo lý mà nói, lấy tu vi Úc Lễ, cho dù lúc trước ngủ sâu hơn nữa, sau khi bị gọi tên, khẳng định lập tức sẽ tỉnh lại.


Nhưng bây giờ, Ninh Diệu lặp đi lặp lại hô to tên Úc Lễ, cũng không nhận được bất kỳ một chút đáp lại nào, cửa phòng Úc Lễ cũng không đẩy ra.


Kết giới phía trước tản ra một tầng ánh sáng tím nhàn nhạt, trong quang mang thỉnh thoảng sẽ hiện lên những thứ như lôi điện, cảnh cáo người nhìn thấy nó, làm cho người nhìn thấy nó đều có thể ý thức được sự nguy hiểm của nó.
Ninh Diệu đứng trước mặt bàn, tay vươn ra lại theo bản năng sợ hãi.


Dùng thực lực hiện tại của y, đương nhiên có thể đánh tan kết giới do Úc Lễ thiết lập. Nhưng Úc Lễ lúc trước nói, người đụng phải kết giới này, sẽ cảm nhận được đau đớn như đao cắt.
Song không xuyên qua kết giới này, y không thể đẩy cửa phòng Úc Lễ ra, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Ninh Diệu cắn răng, kiên trì đưa tay ra ngoài.
Ánh lôi của kết giới, trong truyền thuyết chỉ cần thực lực của người thi chú đủ, liền có thể giam cầm vạn vật thế gian.
Tại thời điểm này, một bàn tay mảnh mai và thon dài đến gần nó, chạm vào nó và cuối cùng đi qua nó.


Ánh lôi của kết giới không ngừng lóe ra, cuối cùng vẫn khôi phục thành trạng thái nguyên bản nhất.
Người đi qua nó... Không ở trong tam giới, không ở trong Ngũ Hành, nó tự nhiên cũng không hạn chế năng lực hành động của y.


Ninh Diệu kinh ngạc phát hiện mình không đau chút nào. Y bất chấp quá nhiều, sau khi xuyên qua kết giới, đi thẳng tới cửa phòng Úc Lễ.
Ninh Diệu đầu tiên là khắc chế gõ cửa, thấy không có người đáp lại, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn. Cuối cùng y dùng sức mạnh, đẩy cửa khóa ra.


Bên trong tối đen, Ninh Diệu lấy đèn ra chiếu, chỉ thấy trong phòng trống rỗng không một bóng người. Mấy tấm chăn y đưa cho Úc Lễ, cũng may đặt trên giường, một chút cũng chưa từng bị ngủ qua.
Làm sao điều này có thể xảy ra?


Trong đầu Ninh Diệu trống rỗng, y nhìn phòng ngủ trống rỗng, trong đầu chỉ hiện ra một ý niệm trong đầu.
Úc Lễ... Úc Lễ bị kẻ xấu bắt đi! Nơi này cách Yêu tộc gần như vậy, khẳng định là bị đại yêu lợi hại bắt đi!
Y phải lập tức đi cứu Úc Lễ ra mới được!


Đây là đại sự không thể kéo dài chút nào, Ninh Diệu lập tức bắt đầu hành động.
Y không có bội kiếm, hiện tại Úc Lễ không ở bên cạnh, cũng không thể dùng kiếm của Úc Lễ đến ngự kiếm phi hành, chỉ có thể ngẫm lại phương pháp khác.
Có thể thay thế thanh kiếm bằng cành cây không?


Ninh Diệu bẻ một nhánh cây, dựa theo cách làm lần trước ngự kiếm phi hành ném lên giữa không trung.
Cành cây thẳng tắp rơi xuống mặt đất, không có một chút ý tứ lơ lửng.
Ninh Diệu lại thử vài lần, kết quả đều giống như lần này, căn bản không thể cất cánh.
Không được, y phải thay đổi cách khác.


Bay thì không thể bay lên, ngồi xe ngựa quá chậm, chạy qua càng thêm không thực tế.


Ninh Diệu gấp gáp đổ mồ hôi, thần tích cho y lực lượng, vì sao không thể để y quay một cái thành thuấn di một tấc? Đại nhân vật lợi hại không phải đều có thể di động trong nháy mắt, vừa đi bước đầu có thể đi ra mười vạn tám ngàn dặm xa sao, y vì sao không thể?


Y muốn thuấn di, di chuyển đến nơi Úc Lễ có khả năng xuất hiện nhất!
"Hệ thống, mi có ở đây không, có thể phát huy chút tác dụng hay không, mi xem đến bây giờ mi đã làm cái gì hả, rác rưởi!" Ninh Diệu bị bệnh vội vàng nhập vào đầu, tức giận mắng.


Ninh Diệu chỉ cảm thấy hoa mắt, đợi đến khi y có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, trước mặt đã sớm không còn là căn nhà gỗ tối nay, mà là một khu vực khiến y vô cùng xa lạ.


Dòng suối phía sau chảy róc rách, thích hợp cho giấc ngủ vào ban đêm không có âm thanh, chỉ có tiếng lá cây thỉnh thoảng bị gió thổi.
Nơi đây là... Ở đâu?
Y thật sự một ý niệm trong đầu thì thuấn di thành công sao?


Cả người Ninh Diệu đều mờ mịt. Y sờ sờ đầu, quan sát cảnh sắc bốn phía, đồng thời tận lực vơ vét tin tức trong đầu.
Trước khi đến bên này, y nghĩ, đi đến nơi Úc Lễ có khả năng xuất hiện nhất, sẽ là nơi này sao?


"Hệ thống? Hệ thống?" Ninh Diệu ở trong đầu kêu gọi hai tiếng, không nhận được bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể tiếp tục tự mình thăm dò.


Chung quanh không có bất kỳ thực vật hoặc kiến trúc mang tính biểu tượng nào, may mà địa thế rộng mở, để cho ánh trăng có thể chiếu rọi nơi này mà không có che chắn, cho nên không đến mức một mảnh đen kịt.


Tuy rằng cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại hiển nhiên là an toàn của Úc Lễ quan trọng hơn một chút, sợ hãi cũng phải tiếp tục tìm.
Ninh Diệu suy nghĩ xong, quyết định ở chỗ này chờ một chút, xem Úc Lễ có thật sự xuất hiện hay không.


Xuất phát từ suy nghĩ ẩn nấp, Ninh Diệu trốn sau một cái cây, tránh xảy ra tranh chấp không cần thiết với những yêu khác đi ngang qua.
Sau khi Ninh Diệu trốn xong mới phát hiện bên cạnh vị trí y ngồi xổm, trên mặt đất có một tác phẩm điêu khắc thoạt nhìn vô cùng tinh tế, giống như ngọc thạch.


Cái này thoạt nhìn giống như là một cái tinh bàn, phía trên vẽ đồ án và văn tự thâm ẩn*, cho dù là người không hiểu, cũng sẽ hiểu được đây không phải là một thứ bình thường.
*thâm ẩn: thâm sâu + bí ẩn
Cái gì đây?


Ninh Diệu nghi hoặc, nhưng y cũng hiểu, rất nhiều bia đỡ đạn ch.ết chính là do nhìn thấy trên mặt đất có thứ gì đó thì đi nhặt, sau đó rơi vào trong cạm bẫy, y cũng không thể cũng phạm sai lầm như vậy.
Xuất phát từ an toàn, y tuyệt đối sẽ không chủ động đụng vào.


Ninh Diệu nghĩ như vậy, chỉ thấy tinh bàn kia bỗng nhiên đứng lên.
Ninh Diệu: "?"
Tinh bàn đón gió mà lên, nhanh như lôi điện nhào về phía Ninh Diệu.
Ninh Diệu: "!!!"
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại vẫn chạm phải vạ?
Úc Lễ bước lên lĩnh vực Yêu tộc.


Sau khi kèm theo chú thuật ẩn nấp, thủ cửa căn bản không nhìn thấy Úc Lễ, Úc Lễ không coi ai ra gì phía trước.
Bắt giặc bắt vua trước, Úc Lễ đối với tiểu binh không có hứng thú lắm, hắn tính toán trực tiếp khai đao với yêu ngồi ở vị trí cao nhất kia.
Đối với nơi này, hắn được gọi là quen thuộc.


Kiếp trước, hắn đã ở lại đây một thời gian dài.
Trong lúc giật mình, Úc Lễ nhớ lại khoảng thời gian không vui kia.
Hắn tới là vì giải trừ phong ấn, nhưng bởi vì không có đầu mối, thực lực cũng xa xa không đủ để cho hắn trực tiếp đánh lên, cho nên trước tiên ở thành yêu ẩn núp, thu thập manh mối.


Vì thu thập manh mối, hắn đã đi qua rất nhiều địa phương trong Yêu tộc, mà một lần đi ngang qua một địa điểm nào đó, nhìn thấy một Yêu thú nguy kịch, cả người đầy máu, còn rất trẻ tuổi.
Tuy rằng sắp mất mạng, nhưng vẫn đang dốc hết toàn lực hô hấp, không buông tha một tia hy vọng sinh tồn cuối cùng.


Úc Lễ nhìn nó, phảng phất như nhìn thấy mình đầy thương tích trước kia, liều mạng muốn sống.
Cuối cùng hắn đã có một trái tim trắc ẩn.


Yêu này tuổi còn nhỏ như vậy, còn không hiểu được rất nhiều thứ. Hắn cứu được một cái mạng của yêu này rồi rời đi, cũng không đến mức bị lấy oán trả ơn, bị từ sau lưng đâm một đao.
Úc Lễ nghĩ như vậy, nhưng sự thật chứng minh, hắn sai rồi.


Yêu tộc trẻ tuổi thức tỉnh, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, miệng vết thương còn chưa khép lại, đã biểu hiện ra mười phần cảm kích đối với Úc Lễ.
Nó cảm kích Úc Lễ cứu mạng nó, cũng nói muốn đem bảo tàng giấu trong nhà đưa cho Úc Lễ.


Úc Lễ đối với bảo tàng không có hứng thú, nhưng đối với nơi tàng bảo thần dị trong miệng Yêu tộc trẻ tuổi có hứng thú, dù sao giờ phút này hắn còn chưa tìm được bất kỳ manh mối hữu dụng nào.
Sau khi yêu tu non dưỡng một đoạn vết thương, Úc Lễ liền theo yêu non đi tới nơi tàng bảo thần bí kia.


Nhưng mà Úc Lễ đến không phải chỗ tàng bảo bí mật, mà là đầy cạm bẫy, đủ để cho người thường chắp cánh khó bay khỏi hung địa.


Ở bên trong, chờ đợi chính là Yêu vương và đông đảo Yêu tộc, vẻ mặt chúng nó hưng phấn và cuồng nhiệt, thảo luận sau khi bắt được hắn, làm sao đem hắn chia thức ăn.


Sau khi kinh ngạc là tâm lạnh mãnh liệt, Úc Lễ quay đầu nhìn về phía Yêu tộc trẻ tuổi, đã thấy cảm kích trên mặt nó đều biến mất, còn lại chỉ có điên cuồng và tham lam.


Yêu vương trong trận pháp cười ha ha: "Bói toán của đại yêu thượng cổ đích xác chính xác, thủ đoạn nhỏ như vậy có thể khiến người ta tự chui vào lưới. Con người, thật ngây thơ!"


Về sau Úc Lễ cửu tử nhất sinh, trong ngày gian nan chạy thoát, đem Yêu Vương giẫm dưới chân, Úc Lễ cũng biết được chân tướng sự tình.


Đại yêu trong Yêu tộc có được năng lực bói toán từng tính qua một quẻ, tính ra người có đạo cốt sẽ đi ngang qua một địa điểm nào đó trong Yêu tộc, hơn nữa còn bị một sinh mệnh thể nào đó vừa vặn xuất hiện ở nơi đó, câu đi toàn bộ tâm thần.


Vì thế Yêu tộc bày biện thần khí ở nơi đó, thần khí này cũng không phải thần khí hình công kích, uy lực của nó chính là, vô luận đụng phải nó là người hay yêu, đều sẽ tạm thời biến thành Yêu tộc, hơn nữa quên đi tiền trần*, cho rằng mình chính là yêu, hơn nữa chỉ trung thành với Yêu tộc.


*tiền trần: mình không rõ lắm, có vẻ nó là quá khứ trần người còn có nghĩa khác nữa là duyên đã gặp thì phải (rốt cuộc là sao mình không biết nên giữ nguyên)
Lại thêm các loại lợi dụ* của Yêu vương cố ý gia nhập vào, muốn xúi giục đụng phải Thần khí của yêu quả thực dễ dàng.


*lợi dụ: lợi lộc + dụ dỗ
Yêu tộc còn nhỏ kia không cẩn thận đụng phải thần khí.
Úc Lễ cứu được, ngay từ đầu đã là một con sói mắt trắng* từ đầu đến cuối.
*sói mắt trắng (bạch nhãn lang): kiểu ý cứu nó mà nó chơi mình cú vậy đó, nên gọi là dị.


Hắn nên hiểu rằng những điều tốt đẹp hắn đã làm, hắn sẽ không bao giờ có một kết quả tốt.
Khoác bóng đêm, Úc Lễ lần thứ hai đi ngang qua một mảnh rừng cây nhỏ kia.
Kiếp trước, ở phiến rừng cây này, Úc Lễ cứu được một con yêu, cũng giếŧ ch.ết rất nhiều con yêu.


Hiện giờ trong lòng Úc Lễ đã không còn dao động gì nữa.
Lúc này đây hắn không còn ôm lòng trắc ẩn với kẻ yếu, phỏng chừng gặp lại, cũng chỉ có thể sớm một chút đem người đưa lên đường.
Làm người tốt không thích hợp với hắn, sau đó hắn làm kẻ ác.


Úc Lễ đang muốn nhấc chân đi qua, một con chim mập mạp màu vàng nhạt lông xù tròn, không khống chế được thân thể mình, lăn đến bên chân hắn.
Úc Lễ ngược lại không nghĩ tới, vào thời điểm khác nhau, cùng một địa điểm, thế mà sẽ đồng dạng gặp phải yêu ngăn trở đường đi của hắn.


Thần sắc Úc Lễ nhàn nhạt, rút kiếm ra.
Trường kiếm sắc bén đang muốn vung xuống, con chim nhỏ giống như quả cầu tròn kia kinh hãi mở to hai mắt, lập tức nhắm mắt lại, khóc thành tiếng.
"Chíp chíp chíp!"
Nước mắt chảy ra, biến thành một viên ngọc sáng.


Thế đi của trường kiếm chợt đình chỉ, đồng tử Úc Lễ co rụt lại, rốt cuộc không duy trì được bộ dáng bình tĩnh.
Trăng: truyện đang trong quá trình beta í, beta hoàn thì tui mới sửa nha nên là đọc sớm khá là thiệt thòi(。•́︿•̀。)






Truyện liên quan

Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Nhật Lạc Cách Tang Hoa143 chươngFull

403 lượt xem

Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Ân Tầm393 chươngFull

8.1 k lượt xem

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Hồng Trà Ngận Hảo Hát93 chươngFull

12.3 k lượt xem

Hệ Thống Lưu Nhân Vật Chính Ta Gia Nhập Group Chat

Hệ Thống Lưu Nhân Vật Chính Ta Gia Nhập Group Chat

Cực Địa Lữ Giả621 chươngĐang ra

17.7 k lượt xem

Không Cẩn Thận Gặp Phải Nhân Vật Lớn

Không Cẩn Thận Gặp Phải Nhân Vật Lớn

Khiết Tâm10 chươngFull

46 lượt xem

Nhân Vật Phản Diện: Phản Cái Rắm, Ta Đi Thao Nữ Chính!!!

Nhân Vật Phản Diện: Phản Cái Rắm, Ta Đi Thao Nữ Chính!!!

Thua Goku76 chươngTạm ngưng

31.3 k lượt xem

Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Sát Tiểu Hoàn106 chươngFull

5.5 k lượt xem

Viết Lại Tiểu Thuyết: Tôi Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

Viết Lại Tiểu Thuyết: Tôi Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

Nhật Yên Vân34 chươngTạm ngưng

365 lượt xem

Tận Thế: Tài Phiệt Thái Tử, Bắt Đầu Nhân Vật Phản Diện Đỉnh Phong!

Tận Thế: Tài Phiệt Thái Tử, Bắt Đầu Nhân Vật Phản Diện Đỉnh Phong!

Dữu Tử Dữu Tử Hữu Tử300 chươngFull

18.6 k lượt xem

Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Lăng Lam Ca87 chươngTạm ngưng

259 lượt xem

Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Sát Tiểu Hoàn106 chươngFull

1.3 k lượt xem

Tránh Xa Nam Chủ: Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!

Tránh Xa Nam Chủ: Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!

Nhan Thiển Thiển30 chươngTạm ngưng

673 lượt xem