Chương 33
Ninh Diệu hít sâu một hơi.
Đây là một bí mật lớn! Có thể trực tiếp dẫn phát Yêu tộc rung chuyển, y phải tạm thời giữ bí mật tốt.
Toàn bộ thân thể như viên cầu của Ninh Diệu đều nghẹn chặt, sau khi cảm ơn yêu quái kia, trốn vào trong quần áo của Úc Lễ, thúc giục Úc Lễ mau về nhà.
Khoảng thời gian này ở chung, làm cho Úc Lễ có thể dễ dàng đoán được trong đầu con chim mập này đang suy nghĩ cái gì, hắn sờ sờ Ninh Diệu ôm thành một quả bóng trong ngực, tiếp tục đi mua thức ăn thú non lần này dự định muốn mua.
"Đã đến lúc này rồi. Vẫn còn mua thức ăn!" Ninh Diệu hận sắt không thành thép, đi mổ bụng Úc Lễ: "Ta có một bí mật lớn, bí mật lớn hơn cả trời còn muốn nói cho ngươi biết, mau trở về!"
Úc Lễ không nói gì, sau khi tìm được cửa hàng chuyên bán thức ăn cho con non.
"Ánh mắt của ngài thật tốt, loại sữa bột quạ xanh này là bán tốt nhất trong cửa hàng chúng ta, không chỉ có khẩu vị tốt, chua chua ngọt ngọt, các con non thích ăn, quan trọng nhất là dinh dưỡng phong phú. Bên trong ẩn chứa linh khí, đủ để chống đỡ linh mạch non khuếch trương bồi tư chất cao. Mặc dù giá hơi đắt tiền, nhưng nó tuyệt đối là tiền nào của nấy!"
Chủ quán bán đồ miệng lưỡi trơn tru, Ninh Diệu núp trong ngực Úc Lễ một lòng nghĩ đến bí mật lớn nghe xong, cũng không khỏi rục rịch, từ trong ngực Úc Lễ thò đầu ra.
Trước mắt là lung linh đầy mắt, hàng hóa bày đầy kệ, mỗi loại thức ăn đều được làm tinh xảo đáng yêu, thu hút ánh mắt của con non.
Ninh Diệu không kiềm chế được nuốt nước miếng.
Những cái này có vẻ... Đều trông ăn rất ngon.
Ninh Diệu ngẩng đầu nhìn gương mặt Úc Lễ, vừa vặn Úc Lễ cũng cúi đầu, tầm mắt một người một chim va chạm.
"Muốn cái nào?" Úc Lễ hỏi.
"Muốn..." Ninh Diệu theo bản năng thốt ra, sau khi phản ứng lại lại câm miệng.
Lúc này lại nhìn Úc Lễ, một thân hắc bào rất mộc mạc, trên áo choàng cũng không thấy hoa văn bảo hộ gì. Cho dù ai cũng có thể nhìn ra được, y phục này ngay cả pháp y hạ phẩm cũng không phải.
Hành tẩu ở giang hồ, đâu người đâu yêu. Không mặc pháp y phòng ngự thì sao? Chỉ sợ chỉ có đến cảnh giới đăng phong tạo cực, trong Tam giới không ai có thể thương tổn hắn nữa, mới có thể mặc cái gì cũng không sao cả, quần áo có năng lực phòng ngự hay không.
Nói chung, không mặc pháp y chỉ vì một lý do, nghèo.
Nói cách khác, gia đình họ rất nghèo.
Ninh Diệu chớp chớp mắt, đổi lời nói một hướng.
"Không cần, ăn cá ngươi bắt cho ta là được, ta thích ăn cái kia." Ninh Diệu cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc trên gương mặt lông xù: "Ta không muốn ăn cái này, thật đó."
Tâm tư con chim mập đơn thuần còn không biết che dấu quá nhiều, trong đôi mắt tròn trịa tràn đầy đau lòng.
Úc Lễ rũ mắt nhìn Ninh Diệu một lúc lâu, xoa xoa đầu y, nói với ông chủ: "Đều gói."
"Nhóc con tốt đấy, ta dứt khoát miễn phí tặng ngươi một gói... Gì? Hả? Tất cả đều gói?" Ông chủ phản ứng lại, giật mình nói.
Úc Lễ cũng không nói nhảm nhiều, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra mấy khỏa thượng phẩm linh thạch. Ông chủ trừng mắt, hỏa tốc đem toàn bộ hàng hóa trên kệ xuống đóng gói lại, đưa tới trước mặt Ninh Diệu và Úc Lễ.
"Đại khí, trách không được con nhà ngài được ngài nuôi tốt như vậy, quả nhiên là thanh xuất lam mà hơn lam*! Mấy ngày sau, chúng ta sẽ nhận được hàng hóa mới, lần sau ngài phải trở lại nha!" Mặt mày ông chủ hớn hở, đưa Ninh Diệu và Úc Lễ ra ngoài.
Cả con chim Ninh Diệu đều ở trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm, đợi đến khi bọn họ cách xa mới bị kinh hách hỏi: "Nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Ngươi có lén cõng đi làm chuyện xấu không?"
Lo lắng trên mặt Ninh Diệu tuyệt đối không phải ngụy trang, Úc Lễ tự nhiên không có ý định nói cho Ninh Diệu biết, linh thạch của mình là người yêu ma Tam Giới trước kia xuất phát từ sợ hãi cùng nhau cung phụng cho hắn, vì thế nói: "Ngươi khóc ra."
Ninh Diệu: "...?"
Ài đúng, y đều quên mất, nơi có y làm sao có thể nghèo đây?
Ca ca trước kia đơn giản như vậy, nhất định là bởi vì không nỡ để cho y khóc nhiều, cho nên ăn mặc cần kiệm.
Ca ca ta rất tốt.
Ninh Diệu vui vẻ suy nghĩ thông suốt, sau khi về đến nhà, bắt đầu hưởng thụ niềm vui bị cho thức ăn.
Thức ăn chuyên môn cho con non ăn đều vừa ngọt vừa mềm, đa số còn mang theo một mùi sữa, Ninh Diệu ăn đến nỗi cả con chim sắp đi không nổi, lúc Úc Lễ muốn dẫn y ra ngoài tiêu thực, lúc này mới nhớ tới hình như mình đã quên chút gì đó.
- Không đúng không đúng, ta muốn nói cho ngươi một bí mật lớn, ngươi xem ngươi ngắt lời, thiếu chút nữa ta quên mất! Ninh Diệu nhảy hai cái trên mặt đất, nhìn cửa sổ và cửa ra vào, sau khi xác định đều đóng lại, lúc này mới thần thần bí bí, bảo Úc Lễ ôm y lên đặt lên đầu gối.
"Yêu kia nói, màu sắc của lông Phượng Hoàng là màu vàng màu trắng và đỏ, ngươi còn nhớ không?" Ninh Diệu hạ thấp thanh âm.
Úc Lễ nhướng mày: "Sau đó?"
"Hắn cũng nói rằng chỉ có lông phượng hoàng sẽ là màu sắc đó. Cho nên..." Ninh Diệu chậm rãi hít sâu một hơi, sau đó nghẹn thở, run rẩy cánh.
Ba màu sắc cùng nhau, đối với y mà nói cũng là một khiêu chiến, y còn chưa từng thử qua, đem lông trên người biến thành một loại màu sắc trở lên.
Kiểm soát sức mạnh của màu sắc đòi hỏi phải tinh tế hơn, cần phải chăm sóc mọi lông vũ trên cơ thể.
Ninh Diệu nhắm mắt lại, vỗ cánh một cái.
Trăm chim hướng phượng, vạn yêu bái phục, y chính là Phượng Hoàng!
Nhiệt phát ra từ sâu bên trong cơ thể, truyền đến da, sau đó đến lông vũ.
Ninh Diệu mở mắt ra, khẩn trương hỏi: "Thế nào, xinh đẹp không?"
Biểu tình của Úc Lễ rất có chút cân nhắc không thấu: "Không tồi."
Ninh Diệu: "?"
Chuyện này không đúng nha, chẳng lẽ Úc Lễ không phải nên kích động đến rơi lệ đầy mặt, vì trong nhà xuất hiện một phượng hoàng mà cảm thấy vui vẻ sao?
Nếu không, cũng nên cảm thấy ngạc nhiên về lông vũ xinh đẹp của mình?
Ninh Diệu nhíu mày, từ đầu gối Úc Lễ nhảy nhót đến một cái ghế khác, sau đó lại nhảy lên mặt bàn, nhìn tấm gương nhỏ đặt ở đó.
Gương sạch sẽ, rõ ràng in ra bộ dáng hiện tại của Ninh Diệu —— cái đầu đỏ rực, lấy lưng chính giữa làm đường phân giới, một bên là toàn bộ trắng, bên kia là vàng ố vàng.
Bộ dạng này, yêu đi ngang qua nhìn thấy, sẽ khen ngợi một câu: trông rất thú vị chim!
Ninh Diệu: ""
Cái này không nói cùng mỹ lệ cao quý thánh khiết giống nhau như đúc, quả thực chính là không hề có quan hệ.
Còn có một tia.... Quỷ dị hài hước như vậy.
Ninh Diệu ủy khuất lại không phục, nhắm mắt lại lần nữa.
Y có thể, trắng vàng đỏ ba màu sắc hỗn hợp, phối hợp ra ung dung hoa lệ màu sắc, chỉ cần vừa xuất hiện, là có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt Yêu tộc!
Nhiệt độ lại vọt lên lông vũ, Ninh Diệu tràn đầy chờ mong mở mắt ra, nhìn thấy chính là một con chim nhỏ phân tam đẳng.
Từ đầu đến cuối, theo chiều dài đồng đều được chia thành ba khu vực, mỗi khu vực tương ứng với một màu sắc.
Không có hỗn hợp, trông giống như sử dụng bàn chải màu sắc khác nhau, chải một lần nữa.
Ninh Diệu ủy khuất, y ngã xuống mặt bàn, cả con chim biến thành màu tím hậm hực.
Úc Lễ đặt gương trở lại nhẫn trữ vật, cầm lấy con chim tím u sầu: "Dĩ nhiên là Phượng Hoàng, rất đẹp."
"Thật sao?" Ninh Diệu mở một con mắt ra: "Có phải trong lòng ngươi vụng ŧяộm chê cười ta không?"
Úc Lễ lắc đầu, Ninh Diệu liền đầy máu sống lại.
Những người khác nhìn y ra sao không quan trọng, Úc Lễ cảm thấy y rất lợi hại, vậy là được rồi.
Ninh Diệu suy nghĩ một chút, vẫn đem chân tướng tỏ vẻ Úc Lễ nói: "Thật ra ta không phải Phượng Hoàng, bởi vì ta ngoại trừ ba màu đỏ vàng trắng, các màu sắc khác ta cũng có thể thay đổi nha."
Ninh Diệu thở dài một hơi, ngồi ở trong lòng bàn tay: "Ta là một con chim kỳ quái."
Y rất rõ ràng, chim bình thường tuyệt đối sẽ không giống y, có thể tùy ý thay đổi màu sắc lông vũ trên người.
Không lẽ y là một biến thể của tắc kè hoa, một con chim đổi màu?
"Nói không chừng, sẽ lợi hại hơn Phượng Hoàng." Úc Lễ nắm lấy lông sau gáy Ninh Diệu, lại đem cả quả cầu nhỏ này đẩy ngã.
Ninh Diệu nghe Úc Lễ nói, quyết định tạm thời không so đo hành vi của hắn, vội vàng quay đầu nhìn lại: "Thật sao, ví dụ như có thể là cái gì?"
"Ví như..." Úc Lễ nhìn đôi mắt đen mà Ninh Diệu chờ mong, nhếch môi cười, "Ví dụ như người là con lai rồng phượng, không chỉ có được huyết mạch Phượng Hoàng, còn có lực lượng rồng."
Máu lai Rồng Phượng!
Ninh Diệu hít một hơi khí lạnh.
"Ngươi có thể khống chế mưa gió sấm điện, mà đây là chuyện tộc Rồng mới có thể làm được." Úc Lễ tiếp tục bổ sung.
Y có thể kiểm soát mưa gió sấm điện không? Chuyện này ngay cả Ninh Diệu cũng không biết, y nghẹn một hơi, thử khống chế gió, quả nhiên thấy đại thụ bên ngoài bị gió bất thình lình thổi khom lưng.
... Đây thực sự là sự thật.
Y là hậu duệ của hai đại Thần tộc!
Đủ loại ý niệm trong đầu hiện lên trong lòng Ninh Diệu, địa vị và lực lượng cường đại mang đến, sự sùng bái của người đời, sẽ bị đưa đến quyền lực trong tay...
Những ý tưởng này cuối cùng đã được định hình, tập trung vào một ý tưởng.
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng y luôn mơ hồ cảm thấy, Úc Lễ ở Yêu tộc chịu tổn thương rất nặng.
Nếu như y trở thành Yêu Vương, y có thể sáng tạo ra một thế giới vui vẻ, xây dựng một Yêu tộc có thể làm cho Úc Lễ tự do đi lại, không còn cảm nhận được ác ý.
Ninh Diệu mở cánh, nghiêm túc nói: "Ta muốn làm Yêu Vương!"
"Ừm." Úc Lễ gật gật đầu.
Những lời còn lại, Ninh Diệu không nói với Úc Lễ. Đây là bí mật nhỏ của y để đến lúc đó cho Úc Lễ niềm vui bất ngờ, cho nên trước tiên không thể nói cho Úc Lễ.
Như vậy ưu tiên hàng đầu, chính là đem màu lông phượng hoàng biến thành công đẹp mắt.
Thất bại là mẹ thành công, y phải thử lại một vài lần, không thể dễ dàng bị đánh bại.
Ninh Diệu bảo Úc Lễ lại lấy gương ra. Y đứng trước gương, nhìn mình trong gương, không ngừng mô phỏng cảm giác biến lông vũ thành ba màu sắc đẹp mắt.
Cuối cùng, Ninh Diệu nhắm mắt lại.
Diện tích lớn màu vàng và màu trắng rắc lên trên thân thể, cực kỳ chói mắt. Mà giống như lửa. Lông vũ màu đỏ điểm xuyết trên lông đuôi và cánh, hoặc điểm xuyết trong vàng kim kia, lại sẽ không có vẻ hỗn loạn chút nào, chỉ làm cho người ta cảm thấy hoa lệ.
Thành công!
Ninh Diệu vui vẻ nhảy vài cái, nhảy lên đầu gối Úc Lễ.
- Đi tìm Phượng tộc? Úc Lễ sờ một chút khối lông tơ xinh đẹp này.
Ninh Diệu muốn chơi hắn thế nào cũng không sao cả, chỉ cần có thể ít bị khiêu khích ly gián là tốt nhất. Song lãnh địa của hậu duệ Phượng tộc, chính là một trong những lãnh địa Yêu Vương cơ hồ không có khả năng đặt chân, vừa lúc hiện tại dùng lý do này lừa gạt Ninh Diệu qua.
Ninh Diệu cúi đầu nhìn dáng người tròn như quả cầu của mình, lại lắc đầu.
"Không tốt nha, ngươi nghĩ xem, hiện tại ta còn nhỏ như vậy, bọn họ rất có thể sẽ không nghe lời ta, hiện tại đi sẽ có nguy hiểm. Chỉ khi ta lớn lên và trở thành một con chim lớn, bọn họ mới lắng nghe ta." Ninh Diệu nghiêm túc nói, "Ta phải nhanh chóng lớn lên, như vậy mới có thể cạnh tranh với Yêu Vương."
Ninh Diệu rất ít khi kiên định nói muốn có được thứ gì đó như vậy. Y vốn là một người không thích tranh giành. Cho dù có muốn, đó cũng chỉ là một chuỗi kẹo hồ lô ven đường, hoặc một đóa hoa nhỏ nở đẹp ở góc tường.
Đây là lần đầu tiên Úc Lễ nghe thấy Ninh Diệu nói, muốn đạt được địa vị nào đó.
Lần đầu tiên y thuận miệng nói một chút, nhưng nói liên tục vài lần, ngữ khí còn nghiêm túc như vậy, hiển nhiên không còn là trò đùa nữa.
Bởi vì biết huyết thống tôn quý của mình, cho nên cũng muốn địa vị tương ứng sao?
Úc Lễ không có biểu tình gì nhếch khóe miệng.
"Ngủ đi, đã muộn rồi."
Ninh Diệu cứ như vậy qua mấy ngày yên tĩnh yên bình, mỗi ngày ngoại trừ ăn uống ngủ, chính là đi tìm cách có thể nhanh chóng làm cho mình lớn lên.
Vì không có vẻ quá mức rêu rao, y đem lông trên người một lần nữa biến thành màu vàng nhạt.
Y cũng từng hỏi Úc Lễ có phương pháp nào có thể biến y thành một con chim lớn hay không, nhưng tiếc là, Úc Lễ cũng không có phương pháp.
Dường như y chỉ có thể bảo trì thân thể nho nhỏ như vậy, thẳng đến thời gian năm này qua năm khác, để cho y trưởng thành lột xác.
Ngày hôm nay, Ninh Diệu ngủ thiếp đi với tâm nguyện sớm ngày trưởng thành chim lớn.
Đêm khuya yên tĩnh, y lại bỗng nhiên mở mắt, vẻ mặt đờ đẫn.
Đôi mắt tròn ngày thường đen nhánh kia, hiện giờ ảm đạm không ánh sáng, không có tiêu cự.
Mặc dù y mở to mắt, nhưng cũng không có tỉnh lại.
Úc Lễ nằm bên cạnh cũng trước tiên mở mắt ra, nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Ninh Diệu không trả lời, y ngồi dậy, tiếp tục đứng lên, bò qua thân thể Úc Lễ, nhảy xuống giường, đi ra ngoài.
Lúc làm ra tất cả động tác này, trong con ngươi đen nhánh của y vẫn như cũ không có ánh sáng, cả con chim đều ngơ ngác.
Úc Lễ thử bắt Ninh Diệu trở về, nhưng chỉ cần hắn hơi cản trở bước chân của Ninh Diệu đang ngủ say này, Ninh Diệu sẽ run rẩy co giật, bộ dáng rất thống khổ, Úc Lễ chỉ có thể buông tay.
Có người đang khống chế hành động của Ninh Diệu bằng cách khống chế giấc mơ của Ninh Diệu!
Trong lúc suy nghĩ chuyển động gấp gáp, Úc Lễ chỉ vào thân hình nho nhỏ kia, đem linh lực từ đầu ngón tay phóng ra, ý đồ đánh thức Ninh Diệu.
Rất nhanh, Úc Lễ phát hiện yêu sau lưng là thông qua thần khí ảnh hưởng đến Ninh Diệu tiến hành khống chế, cũng không phải hắn trong thời gian ngắn có thể dễ dàng phá giải.
Ninh Diệu đang ngủ say còn đang tiếp tục đi ra ngoài. Úc Lễ cau mày, ẩn nấp thân hình, đi theo Ninh Diệu ra ngoài.
Phòng của bọn họ vốn được xây dựng ở nơi hẻo lánh, phụ cận chính là một mảng rừng trúc lớn. Úc Lễ nhìn Ninh Diệu một đường đi về phía trước, đi vào trong rừng trúc.
Úc Lễ lặng yên không một tiếng động đuổi theo trước, ở chỗ rừng trúc xanh um, nhìn thấy một con chồn.
Trong thắt lưng chồn mang theo một khối ngọc bài, trên ngọc bài khắc một cái phù điêu, bên trên chính là dấu hiệu của điện Yêu Vương.
Chỉ sợ chính Yêu Vương phái tới thuyết phục Ninh Diệu, để Ninh Diệu dẫn hắn vào nơi hung địa kia.
Kiếp trước hắn chưa từng chú ý tới hướng đi của yêu được hắn cứu, đời này đi theo Ninh Diệu, ngược lại gặp mặt bọn họ.
Kiếm của Úc Lễ vô thanh vô tức ra khỏi vỏ đao, nhưng mà còn chưa kịp vung ra, Ninh Diệu vốn không nói một tiếng hừ một tiếng, từ trạng thái mộng du bừng tỉnh.
Ninh Diệu quay đầu nhìn trái phải, lông trên người đều nổ tung.
"Làm sao ta có thể ở đây!" Ninh Diệu lui ra sau vài bước, duy trì khoảng cách nhất định với chồn trước mắt: "Ngươi là ai?"
Úc Lễ ẩn nấp thân hình rũ mắt nhìn Ninh Diệu thanh tỉnh một lát, một lần nữa cắm kiếm vào giữa vỏ kiếm, nghiêng tai lắng nghe đối thoại của bọn họ.
"Ta là ai? Ta là Yêu Vương phái tới, cố ý thực hiện nguyện vọng của ngươi." Chồn cười, quan sát Ninh Diệu và căn nhà gỗ phía sau vài lần.
Chồn nhanh chóng bắt được điểm đột phá: "Căn nhà tồi tàn này, ở lại rất khó chịu ha?"
"Cái gì?" Ninh Diệu nhíu mày, "Không khó chịu đâu."
Chồn chỉ coi con chim béo này không mặt mũi mạnh miệng, tiếp tục nói: "Miễn là ngươi giúp ta làm một vài chuyện, ngươi không cần phải sống trong một ngôi nhà tồi tàn như vậy. Bất kể là tiền tài hay địa vị, hay bất cứ thứ gì ngươi muốn, vương đều sẽ ban cho ngươi."
Mày Ninh Diệu nhíu chặt có chút buông lỏng, chồn là người giỏi nhìn sắc mặt, vừa nhìn biểu tình này thì biết có kịch, tiếp tục nói thêm: "Chuyện cần ngươi giúp đỡ rất đơn giản, tuyệt đối là chuyện ngươi có thể làm được, sau khi hoàn thành, ngươi muốn cái gì cũng được!"
"À..." Ninh Diệu tuy rằng không biết yêu này muốn y làm gì, nhưng y vẫn suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu như sau khi ta thành công giúp các ngươi làm được mấy chuyện này, Yêu Vương sẽ trực tiếp thoái vị, nhường ngai vàng cho ta sao?"
Chồn: "..."
"Chỉ sợ là không được." Chồn xấu hổ nói.
"Cái này cũng không được, vậy thổi tất cả nguyện vọng đều có thể thực hiện làm gì?" Ninh Diệu cười nhạt với lời hứa không thể thực hiện này, đang muốn hung hăng cự tuyệt xoay người rời đi, lại đột nhiên nghĩ đến một nguyện vọng cấp bách khác.
"Các ngươi có cách nào biến ta thành người trưởng thành không? Ta không muốn trở thành một con non nữa." Ninh Diệu nói.
"Không nghĩ tới chim ngươi tuy rằng nhỏ, muốn đồ vật cũng không đơn giản." Chồn vuốt sờ râu của mình, "Phương pháp có thể làm cho con non trực tiếp biến thành người trưởng thành không có, nhưng viên thuốc ngắn ngủi biến thành nửa khắc vẫn có."
Ánh mắt Ninh Diệu sáng lên: "Được, vậy ta muốn cái này, ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì hả."
Cuối cùng cũng lên bẫy được.
Chồn lại sờ sờ râu ria, từ trong ngực lấy ra một viên thuốc nhỏ và một bình ngọc, đưa tới trước người Ninh Diệu.
"Rất đơn giản." Chồn nói, "Trong bình ngọc này chứa một loại độc dược không màu không vị, ngươi đem nó bỏ vào trong ly nước của tu sĩ Nhân tộc cứu ngươi kia, như vậy là được. Viên thuốc này là thứ ngươi muốn, viên thuốc có thể khiến ngươi tạm thời trở thành yêu quái trưởng thành, là thù lao ta trả trước. Chỉ nửa khắc đồng hồ căn bản không có tác dụng gì, chờ ngươi đem thuốc độc toàn bộ hạ xong, ta có thể cho ngươi hơn mười viên."
Ninh Diệu sửng sốt, rốt cuộc phản ứng lại.
Tên yêu này, thế mà muốn để y hạ độc thủ với Úc Lễ!
Mà Úc Lễ ẩn nấp thân hình trầm mặc ở một bên vây xem, nhìn chăm chú vào trận giao dịch hẳn là ngầm phát sinh này.
Ninh Diệu đứng không nhúc nhích, đôi mắt tròn trịa nhìn chằm chằm viên thuốc kia không chớp mắt.
Nhìn ra được, y thật sự rất muốn lớn lên, rất muốn sau khi lớn lên, thay thế Yêu Vương hiện tại, tự mình ngồi lên vương vị.
... Tiểu thiếu gia ngây thơ ngây thơ, rốt cuộc bắt đầu khát vọng quyền lợi và địa vị sao?
"Được rồi." Úc Lễ nghe thấy con chim mập mạp tròn vo nói, "Đây không phải rất đơn giản sao, hắn căn bản không phòng bị ta, ngươi đem đồ vật cho ta đi."
Đêm nay không có gió, không khí nặng đến nỗi mọi người có thể cảm thấy nghẹt thở.
Úc Lễ nhắm mắt lại, lần đầu tiên, trong lòng không có phẫn nộ bị phản bội, mà là một loại áp lực khiến hắn không thở nổi.
Úc Lễ xoay người, rời khỏi khu rừng trúc này.
Hắn trở về phòng, nằm trên giường, biến thành bộ dáng chưa từng ngủ.
Không muốn hạ sát thủ với Ninh Diệu, tu luyện tới trình độ này của hắn, cơ hồ là trăm độc bất xâm. Cho dù tiểu thiếu gia nghĩ biện pháp hạ độc cho hắn, hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Nếu chưa từng bị ảnh hưởng, hắn cũng có thể coi như không có việc gì phát sinh.
Dù sao, Ninh Diệu vẫn phải bị hắn dẫn theo bên người, không cách nào rời đi.
Chỉ là áp lực không thở nổi kia, vẫn chưa từng tiêu trừ.
Lại qua một thời gian, hắn nghe thấy Ninh Diệu lạch tạch chạy về.
Con chim nhỏ tự mình lên giường không dễ dàng, y kéo áo choàng Úc Lễ ở mép giường, nhỏ giọng kêu: "Tỉnh lại, tỉnh lại, ca ơi!"
Áp lực trong lòng Úc Lễ vẫn chưa lắng xuống, hắn mở mắt ra, phát hiện Ninh Diệu một bên cánh ôm một loại thuốc.
Một trong số đó, chính là thuốc độc nên giấu đi không cho hắn nhìn thấy.
Kinh ngạc dâng lên trong lòng, cỗ cảm giác không thở nổi kia, bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Thay vào đó, là cảm giác khi máu sôi tràn vào tim.
"Thật sự có yêu muốn hại ngươi, hắn muốn ta hạ độc ngươi." Ninh Diệu không nhận ra sự dị thường của Úc Lễ, chuyện như vậy đã được nói ra.
- Ha ha, ta không cần hạ độc ngươi, còn có thể lừa được hắn một viên thuốc lớn, hắn thật ngu ngốc!
Ninh Diệu vui vẻ nheo mắt lại, nhớ tới thao tác ngu xuẩn của con chồn kia, thật sự nhịn không được, cười ra tiếng.
Trăng: Dạo này bận thi cử với chép bài (bỏ bài full môn) nên đăng trễ mọi người ạ, hic