Chương 51
Lúc Tả hộ pháp trình Nhiên Tình Chủng lên vẫn còn một chút cẩn thận đề phòng.
Hắn ta sợ rằng vị Ma Tôn tàn bạo này không hiểu rõ về uy lực của Nhiên Tình Chủng mà cứ tùy tiện lấy thứ này đút cho Ma Hậu ăn. Lỡ như Ma Hậu mảnh mai không chịu nổi dược lực của thứ này, khiến thân thể bị thương, cuối cùng Ma Tôn sẽ phẫn nộ mà cầm đao chém ch.ết bọn họ.
Thế nên Tả hộ pháp chỉ đành cẩn thận nhắc nhở: “Tôn thượng, dược tính của Nhiên Tình Chủng rất khủng khiếp, người bình thường khó có thể chịu được, sau khi ăn vào sẽ rất khổ sở, chứ không hề thấy sung sướng.”
Úc Lễ rũ mắt nhìn hộp gỗ, nhàn nhạt nói: “ Tất nhiên là bản tôn hiểu rõ, lui đi.”
Tả hộ pháp cung kính lui ra ngoài, đại điện lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Úc Lễ mở hộp ra, nhìn vào hạt giống nho nhỏ đang toả ra ánh sáng le lói.
Kiếp trước, chỉ với hạt giống nho nhỏ này thôi lại khiến hắn rối loạn suốt nhiều ngày. Hắn từng cho rằng bản thân mình không muốn nhìn thấy thứ này thêm lần nào nữa.
Nhưng cuối cùng hắn lại đang cầm nó trên tay.
Đối với những người trúng phải Nhiên Tình Chủng, đặc biệt là những người trúng độc này mà không được thoả mãn, thì chỉ có sự khổ sở như móc tim róc xương, chứ không hề có chút gì gọi là vui sướng.
Thiếu gia nhỏ kia yểu điệu như vậy, nếu như y thật sự trúng phải loại độc này, có lẽ sẽ khóc đến mức thấm ướt cả giường, cũng vì để giảm bớt được một chút khổ sở, mà để hắn tùy ý muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà…
Úc Lễ nhét hộp gỗ vào ngực áo, cất giấu thật cẩn thận.
Thế nhưng, hắn làm sao nỡ để thiếu gia nhỏ chịu đựng dù chỉ là một chút khổ sở được chứ.
Hắn gánh vác tất cả đau khổ này, nghịch lại ý trời, từng bước tính toán, cũng chỉ vì đổi lấy được một nụ hôn nhẹ nhàng.
Nằm gai nếm mật, cho dù phải chịu nỗi đau thấu xương, hắn cũng vui lòng.
Vậy thì tiếp theo…chính là lúc hắn phân từ một thành hai, một bản thể và một hoá thân, hạ Nhiên Tình Chủng.
*
Ngày hôm sau, khi Ninh Diệu bước ra khỏi cửa, lại phát hiện ra có gì đó khác khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, y cũng chẳng kịp nhận ra, mãi đến khi nhìn đám người cứ đang đi qua đi lại được một lúc lâu, mới bừng tỉnh.
Không còn lụa mỏng nữa, sao tự nhiên Ma tộc lại ăn mặc đứng đắn ghê vậy!
Sự đứng đắn của hôm nay so với hành vi phóng đa~ng hôm qua khác biệt quá lớn, Ninh Diệu nhịn không nổi nữa, bèn túm chặt một người đi đường lại hỏi: “ Vị huynh đệ này, sao hôm nay mọi người lại ăn mặc kín đáo như vậy? Ta thấy không quen lắm.”
Người bị Ninh Diệu hỏi cũng chẳng quen mặc mấy bộ quần áo bình thường, vẫn luôn kéo kéo tay áo của mình, mặt ủ mày ê nói: “Ngươi không biết? Đừng nói đến nữa, Ma Tôn đột nhiên hạ lệnh xuống, nói cách ăn mặc của bọn ta không đứng đắn, khiến tâm trạng ngài không tốt, nếu như còn thấy ai mặc quần áo như trước nữa, thì chém cho bay đầu.”
Lực uy hϊế͙p͙ của Ma Tôn là hàng thật giá thật, có thể khiến cho người trong Ma Giới sợ vỡ mật, cho nên những người đi trên đường hôm nay mới ăn mặc chỉnh tề như thế.
Ninh Diệu bừng tỉnh, lại tiếp tục lân la hỏi tiếp: “Sao lại quản nhiều chuyện như vậy chứ, nơi này cách Ma Cung xa như vậy, làm như hắn có thể nhìn thấy không bằng.”
“Ngươi điên à? Lời này không thể nói bậy được!” Người bị y hỏi hoảng hốt nhìn bốn phía. “Ma Tôn xuất quỷ nhập thần, nói không chừng sẽ xuất hiện bên cạnh ta, lá gan ngươi lớn lắm, còn dám hỏi ngài ấy có quản được không.”
Người nọ bị Ninh Diệu hỏi đến phát sợ, vội vàng trốn đi.
Ninh Diệu nhìn thấy thái độ hoảng loạn của người kia, cũng bắt đầu cảm thấy hơi hoảng loạn.
Y đi đến bên cạnh Úc Lễ, nhỏ giọng thì thầm với hắn: “Ngươi nghĩ Ma Tôn thật sự sẽ ngụy trang để ở ngay bên cạnh chúng ta sao?”
“Ta cũng không biết.” Trạng thái của Úc Lễ nhìn qua cũng chẳng thay đổi chút nào. “Nếu là Ma Tôn thì luôn có những nét rất đặc biệt. Chúng ta có thể đi tìm hiểu một chút, có lẽ có thể hỏi ra được vị trí mà hắn xuất hiện gần đây.”
Ninh Diệu cảm thấy lời Úc Lễ nói rất có lý: “Vậy ngươi cảm thấy, chúng ta đi nơi nào để tìm hiểu thì ổn đây?”
“Khi ta rèn luyện ở Tu Chân giới, đã từng nghe được một tin đồn.” Úc Lễ nói, “Ở Ma giới, có một tên Ma Tộc đã sống rất nhiều năm, cái gì hắn cũng biết, chỉ cần có thể lấy ra đồ vật nào khiến hắn hứng thú, hắn sẽ cho ngươi biết đáp án của tất cả những vấn đề mà ngươi muốn biết.”
Úc Lễ chỉ cười cười: “Chẳng qua chỉ là lời đồn, ta cũng không biết có thật hay không.”
Ninh Diệu hiểu rõ, với tính cách của Úc Lễ, nếu như không chắc chắn thì hắn sẽ không nói ra. Nếu như là giả, thì với thực lực của bọn họ, cũng có thể đảm bảo được an toàn.
Vậy thì còn chờ gì nữa, đương nhiên là phải chạy nhanh lên rồi!
Dựa vào manh mối Úc Lễ đang có, lão già Ma Tộc đó sống ở một ngọn núi ít có dấu chân người lui đến, ngọn núi đó có hình dáng tựa như hình con voi.
Nói đi là đi ngay, Ninh Diệu kéo Úc Lễ bay ra khỏi thành, bay về phía ngọn núi được mây vây quanh kia.
Có thể là do họ may mắn, cũng có thể là do ngọn núi này cũng không quá khó tìm, Ninh Diệu không cần mất quá nhiều thời gian đã đến được chân của ngọn núi có hình con voi, không cần chớp mắt đã tìm thấy một căn phòng nhỏ.
Nhìn bốn phía xung quanh, không hề nhìn thấy pháp trận công kích nào, Ninh Diệu cùng Úc Lễ đáp xuống chân núi, đi đến cửa căn phòng nhỏ.
Chiếc cửa đó là một chiếc cửa gỗ mục nát, Ninh Diệu định gõ thử vài cái, gõ thế nào mà gõ rớt cả cánh cửa ra luôn.
Cách bài trí trong căn phòng rất phù hợp với những gì Ninh Diệu tưởng tượng về chỗ ở của một ông lão Ma Tộc thần bí, có cả vài cái đầu lâu được treo cao cao, còn có mấy thứ thực vật nhìn rất lạ lẫm, hoặc là thứ gì chất lỏng gì đó đang sôi sùng sục trong nồi, tỏa ra một thứ mùi khó ngửi, tất cả đều làm tăng thêm sự thần bí cho ông lão này.
Cửa cứ bị đẩy ra mà không có chút thông báo nào, thế nhưng ông lão lại chẳng hề ngạc nhiên, mà cứ tiếp tục khuấy chất lỏng trong nồi: “Ta đã tính ra hôm nay sẽ có khách quý đến, quả nhiên là như vậy.”
Ninh Diệu ngừng thở, muốn bảo Úc Lễ lùi xuống đứng sau lưng mình, sau đó dùng giọng nói mềm mỏng thân thiết nhất của mình mà mở lời chào hỏi.
Sau khi thăm hỏi đơn giản một lát, Ninh Diệu bắt đầu vào chủ đề chính: “Nghe nói không có chuyện gì mà ngài không biết, cho dù chuyện gì cũng có thể đưa ra đáp án?”
“Chỉ cần ngươi có thể đưa ra những thứ mà ta hứng thú.” Ông lão trả lời.
Ninh Diệu do dự một lát, rồi mới lấy ra một thứ từ trong túi.
Dáng vẻ và màu sắc của số linh thạch này đều rất bình thường, nhưng những linh thạch do y tạo ra thì lại không giống như vậy, chúng vừa đẹp lại vừa lộng lẫy, nếu so sánh về vẻ bề ngoài, thì chúng bỏ xa số linh thạch bình thường kia một đoạn thật dài.
Đúng như dự đoán, số linh thạch này làm cho lão ta hứng thú, lão cầm lấy ngắm nghía một lát, rồi muốn cất chúng vào ngực, nhưng hành động của lão lại đột nhiên bị đông cứng, như là nghĩ đến chuyện gì đó, bèn đặt lại linh thạch lên mặt bàn.
Nhìn thầy hành động này, Ninh Diệu có hơi hoang mang, y quay đầu lại nhìn Úc Lễ theo bản năng, lại thấy Úc Lễ ở sau lưng y đang chăm chú nhìn xuống mặt đất, chứ không hề âm thầm làm ra hành động uy hϊế͙p͙ nào ở sau lưng y.
Nhưng mà Úc Lễ rất biết lấy đại cục làm trọng, lại rất biết phân nặng nhẹ, làm sao có thể làm ra hành động như dọa nạt ông lão này không được nhận linh thạch được chứ?
Ninh Diệu thả lỏng, nhìn về phía lão ta.
“Không tệ, thứ này làm ta rất hứng thú, ngươi muốn biết chuyện gì?” Lão ta hỏi.
“Ta muốn biết dáng vẻ của Ma Tôn.” Ninh Diệu cẩn thận hỏi.
“Dáng vẻ chân chính của Ma Tôn chỉ có những người trong cấp cao của Ma Tộc mới thấy được, đối với những Ma Tộc bình thường như chúng ta thì dáng vẻ của ngài ấy là như này.” Lão ta vừa nói vừa lấy một cuộn tranh từ trong tay áo ra.
Bức tranh được mở ra, Ninh Diệu lập tức nhìn thấy dáng vẻ của nam nhân trong tranh.
Nam nhân đeo một chiếc mặt nạ bằng kim loại đen tuyền, khiến người ta không thể nhìn ra được dung mạo bình thường của hắn.
Lão ta vuốt vuốt râu: “Mặt nạ này chỉ có Ma Tôn mới được đeo, nếu ngươi thấy được người đeo mặt nạ này ở nơi nào đó, thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Ma Tôn.”
Ninh Diệu hiểu rõ, ghi nhớ thật kỹ chiếc mặt nạ kia. Tuy rằng không thể biết được tướng mạo thật sự của Ma Tôn, nhưng có thể biết được chuyện này cũng xem như là không tệ.
Ninh Diệu lại hỏi phương hướng hành động của Ma Tôn, nhưng đáng tiếc rằng hành tung của hắn rất bí ẩn, ngay cả lão cũng không biết được hành động cụ thể của hắn, chỉ biết rằng đa số thời gian đều ở Ma Cung.
“Ta còn muốn hỏi một chuyện cuối cùng.” Ninh Diệu cẩn thận thử lão: “Ngài có biết…ở Ma tộc có một tháp phong ấn hay không?”
Dưới ánh mắt vừa hồi hộp vừa mong chờ của Ninh Diệu, lão gật đầu.
Không hổ danh là cái gì cũng biết!
Ninh Diệu thở phào một hơi, tiếp tục hỏi xem lão ta có biết đường tắt nào để hủy đi tháp phong ấn hay không.
“Loại chuyện này là bí mật cao cấp, ta cũng không biết được cụ thể, nhưng mà…” Lão ta vuốt vuốt râu, rồi hạ giọng. “Mấy trăm năm trước ta đã từng nghe thấy, ở góc phía Đông Nam của Ma Vực, có một nơi mà bây giờ đã là mật địa hoang phế, ngươi có thể đến nơi đó tìm thử xem có thứ mà ngươi cần tìm hay không.”
Ninh Diệu âm thầm ghi địa điểm đó vào lòng, sau khi cảm tạ ông lão thêm lần nữa, mới nắm tay Úc Lễ, cùng nhau rời đi.
*
Sau khi Ninh Diệu rời khỏi, căn phòng vốn nhìn như chỉ có một mình lão lại đột nhiên xuất hiện một bóng người bước ra từ hư không.
Lão quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Tôn thượng, ta đã dựa theo sự phân phó của ngài, chuyển tất cả những lời ngài nói cho y. Ngài đúng thật là liệu sự như thần, ngay cả chuyện y sẽ hỏi vấn đề gì cũng nắm rõ!”
“Ngươi làm rất tốt.” Úc Lễ cầm lấy viên linh thạch lộng lẫy đang nằm trên bàn, bỏ vào trong ngực áo. “Tự đi lĩnh thưởng đi.”
Trận này đã bày xong, chuyện còn lại chính là chờ người kia tự đưa mình vào bẫy mà thôi.
Hắn hiểu rõ chuyện trúng phải Nhiên Tình Chủng thêm lần nữa rất khổ sở, nhưng dù vậy hắn cũng đã gấp đến mức không thể chờ nổi nữa.
*
Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, Ninh Diệu lại cùng Úc Lễ xuất phát, đi đến góc Đông Nam của Ma Vực trước.
Diện tích của nơi này lớn thật, nhưng cũng may, khi tu giả tìm kiếm đồ vật, thì chỉ cần dùng thần thức đảo qua một lần là được, rất tiện, cho nên tốc độ tìm kiếm của hai người Ninh Diệu rất nhanh.
“Từ từ.” Úc Lễ khống chế phi kiếm dừng lại, cau mày nói. “Ở bên dưới có một nơi không cho thần thức tiến vào.”
“Đi, chúng ta đi xem.” Ninh Diệu lập tức ra quyết định hành động ngay lập tức, khống chế phi kiếm đáp xuống. Nơi này nhìn qua giống như là một tứ hợp viện bị bỏ hoang, cỏ mọc thành từng cụm. Ninh Diệu thử thả thần thức của mình ra, nhưng lại nhận ra thần thức không đi qua được.
Thần thức không đi vào được, nên cũng không có cách nào dùng nó đẻ tìm đồ cả, chỉ có thể dựa vào hai bàn tay trắng mà thôi.
Ninh Diệu nói với Úc Lễ: “Để tìm hết mấy thứ xung quanh nơi này nhanh hơn chút thì chúng ta vẫn nên chia nhau ra tìm đi, ngươi cảm thấy sao? Dù sao cũng cách nhau không xa, vẫn ở cùng một viện mà, ngươi chỉ cần kêu ta một tiếng là ta nghe liền à.”
Nếu như là ngày thường, chắc chắn Úc Lễ sẽ không để Ninh Diệu rời khỏi tầm mắt mình nửa bước, nhưng ngay tại giờ khắc này, lại khác hẳn với bình thường.
Bọn họ chỉ còn cách tạm thời tách nhau ra, hóa thân của Úc Lễ mới có cơ hội vào tấn công hắn, còn tránh xảy ra chuyện để cho Ninh Diệu có cơ hội che chở trước người hắn.
Giúp hắn ngăn cản tất cả những thứ nguy hiểm, cho dù nghĩ thế nào, hắn cũng cảm thấy đây là chuyện mà Ninh Diệu có thể làm.
Hắn muốn ngăn cản chuyện này xảy ra.
“Được, làm theo lời em.” Úc Lễ đồng ý.
“Vậy ngươi đến phòng bên phải tìm đi.” Ninh Diệu nói. “Ta đi nhìn trong viện trước đã, tìm xem có thể có lối đi bí mật nào không.”
Thế nên Úc Lễ liền đi vào phòng, hắn nhắm mặt lại, hắn thả ra càng nhiều thần thức hơn, hòa vào thân thể của hóa thân không thể xuất hiện trước mắt Ninh Diệu.
Sau khi khống chế được thân thể của hóa thân, rất nhanh, Úc Lễ đã đứng trước vùng cấm địa này.
Tiếng ve sầu ồn ào náo độn, Úc Lễ vươn tay, chỉnh lại chiếc mặt nạ đang đeo trên mặt.
Mặt nạ trong lòng bàn tay chỉ có một cảm giác lạnh như băng, hoa văn bên trên hiện lên nét cười vô cùng dữ tợn, thể hiện rõ rằng chủ nhân chiếc mặt nạ này không hề có ý tốt.
Kế hoạch của hắn…cần phải thực hiện ngay lập tức.
Nơi mà bản thể của hắn tiến vào là căn nhà phía bên phải, vậy nên hắn chỉ cần đi từ bên phải đến là được.
Úc Lễ nghĩ như vậy, nhưng trước khi hắn đi về phía bên phải, hắn lại nhìn thoáng về phía Ninh Diệu.
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, hắn đã thấy Ninh Diệu bò lên một pho tượng chế phẩm bên trên, một chân y thả lỏng, còn chân kia thì đứng nhón nhón bên cạnh đài, muốn vươn tay chạm vào pho tượng kia. Cả người y lung lay như sắp ngã, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi từ trên đài xuống.
Trước khi ý thức của Úc Lễ kịp phản ứng, thân thể của hắn đã vô thức đi vào sân viện, đi về phía của Ninh Diệu.
*
Ninh Diệu chỉ đơn giản là đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng kỳ quái, y nhìn đến toàn viện này và cái chế phẩm kia, bỗng nghĩ đến chuyện lỡ như cái chế phẩm kia là cơ quan thì sao? Ví dụ như sau khi chiếc mũ trên đầu bị vặn đi, thì sẽ xuất hiện một cơ quan thông đạo ngay giữa sân này.
Vì thế Ninh Diệu lập tức bò lên đài sờ soạng một chút, sau khi phát hiện đây chỉ là một pho tượng bình thường, y thất vọng muốn nhảy từ trên đài xuống, khóe mắt bỗng nhìn thấy một bóng người.
Một thân đen nhánh, thân hình thon dài, còn thứ đang đeo trên mặt là một chiếc mặt nạ với khuôn mặt dữ tợn.
…Ma Tôn.
Từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Ninh Diệu, dọa y sợ đến mức môi cũng trở nên trắng bệch.
Sao lại xui xẻo như vậy chứ, không nghĩ đến ở nơi này mà cũng đụng phải Ma Tôn?
…Bình tĩnh nào, nơi này không thể dùng thần thức để tìm kiếm, phía trước của y còn có chế phẩm che lại, biết đâu Ma Tôn sẽ không chú ý đến y đâu!
Ninh Diệu nhanh chóing nghĩ ra phương pháp ứng đối, trong tình huống khẩn cấp, y vẫn nghĩ ra được một cách.
Dù gì thì chế phẩm này nhìn cũng không khác gì người thật, sao y không thử giả vờ làm ma chế phẩm xem thế nào?
Nói gì thì nói, có quy định nào bảo một đài không thể trưng bài hai chế phẩm đâu chứ? Thậm chí lúc y đi trên đường còn gặp được ba bốn cái nằm sát nhau nữa kìa.
Nếu muốn cải trang thì phải cố gắng thống nhất phong cách ăn mặc, không thể quá lộ liễu được.
Ninh Diệu quan sát cái chế phẩm chưa mang giày vớ này, nửa bắp chân lộ ra khỏi chiếc trường bào, bắp chân trơn bóng, có thể nói là ngay cả quần dài cũng không mặc.
Ninh Diệu cắn nhẹ môi, giữ nguyên tiền đề là không được nhúc nhích, dùng linh lực bao lấy quần dài và vớ, ném hết vào nhẫn trữ vật.
Làm xong tất cả những chuyện này cũng chỉ trong giây lát. Ninh Diệu nhắm mắt lại, ngoan ngoãn giả vờ như mình là một vật ch.ết, chỉ dùng thính giác để phán đoán hướng đi của Ma Tôn.
*
Khi Úc Lễ đi đến bên cạnh Ninh Diệu thì đã tỉnh táo lại, cũng nhận ra được mình đang làm chuyện gì.
Kế hoạch xảy ra sai lệch, trước hết hắn có thể lui ra, để tiếp tục tìm kiếm cơ hội, nhưng…
Bên dưới mặt nạ, đôi mắt Úc Lễ nheo lại.
Ở chung nhiều ngày, giúp hắn có thể dễ dàng nhìn ra ý tưởng của Ninh Diệu.
Giống như lúc này, Ninh Diệu đang muốn giả vờ như mình là một vật ch.ết không có sức sống, để tránh xảy ra xung đột với hắn.
Nhưng dưới tình hình khẩn cấp nên Ninh Diệu vẫn chưa kịp điều chỉnh lại tư thế của mình.
Đôi chân chưa mang giày vớ lộ ra bên ngoài, nơi đó là phần da thịt trắng hồng non mịn, trên mỗi đầu ngón chân đều được bao phủ một màu hồng nhạt.
Một chân của y vẫn còn thả đong đưa bên ngoài, làm lộ hết phân nửa bắp chân ra ngoài trường bào.
Từ nơi bàn chân trắng nõn nhìn lên trên, đó là mắt cá chân chỉ cần dùng một bàn tay có thể nắm trọn.
Mọi vật đều yên tĩnh không một tiếng động, mà đường cong nơi mắt cá chân, lại là một lời mời gọi khiến cho lòng người ta khó mà nhịn nổi.
Mời người nhìn thấy bước đến nắm lấy nó.
Úc Lễ đã bị mê hoặc, máu toàn thân hắn đều sôi trào, hắn chậm rãi vươn tay, nắm trọn mắt cá chân vừa yếu ớt vừa bất lực ấy trong lòng bàn tay mình.
——-Hết chương 51———-