Chương 7: Con riêng hào môn, mắt kính play(7)
"Mẹ, bác đã trở lại, còn mang theo khách nhân." Diệp Tiểu Quyết vội vàng ở trên vải vẽ tranh sơn dầu bôi sắc khối, lại vội vàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Hoắc Vân nâng mắt lên, đầu ngón tay bỗng chốc căng thẳng. Cô tự nhiên nhận thức được Yến Tô, vị kia ở nước ngoài là chuyên gia khoa não rất có thanh danh. Chỉ là Hoắc Vân đã từng mời chuyên gia trứ danh hơn xa Yến Tô cũng bó tay không biện pháp với bệnh tình của chồng cô, mấy năm nay cô thật ra không suy xét qua vị bác sĩ trẻ này.
Biệt thự Hoắc gia rất lớn, lại không bao nhiêu người, trừ bỏ quản gia người hầu cùng nhân viên y tế, chỉ có anh em Hoắc thị, Diệp Tiểu Quyết cùng với Diệp Thư Minh ngủ say nhiều năm ở, đi đến nào đều an an tĩnh tĩnh, trừ bỏ tiếng bước chân của bản thân không còn động tĩnh nào khác.
Nhiếp Gia đơn giản cùng Hoắc Vân chào hỏi qua sau đó cùng nhân viên y tế đi xuống xem xét tình huống của Diệp Thư Minh, Hoắc Thanh vốn định đi theo, lại bị Hoắc Vân một phen túm trở về.
"Anh......" Hoắc Vân khẩn trương mà nắm chặt tay Hoắc Thanh.
"Yên tâm, cậu ấy có nắm chắc." Hoắc Thanh đối em gái nói.
Hoắc Vân tức khắc không nói một lời mà nắm chặt năm ngón tay, hô hấp cũng thật cẩn thận.
Ở trước đôi mắt mở to của Diệp Thư Minh hắn vốn dĩ không nên nói như vậy với Hoắc Vân, rốt cuộc bốn năm này Hoắc Vân đã trải qua quá nhiều lần hy vọng bị dập nát, nhưng Hoắc Thanh lúc này từ đáy lòng cực kỳ tin tưởng vị bác sĩ trẻ họ Yến, đến chính hắn cũng nói không rõ là vì cái gì. Hắn cảm thấy ở nơi sâu thẳm trong ký ức tiềm tàng của mình có một có quan hệ với bác sĩ Yến, nhưng hắn nghĩ không ra.
Trong phòng Nhiếp Gia nhìn nhìn tình huống Diệp Thư Minh, lại hỏi nhân viên y tế một ít vấn đề liền trầm mặc xuống dưới, không tiến thêm động tác nào khác, chỉ là ánh mắt lười biếng mà tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn một bức tranh sơn dầu trên tường.
Bức tranh là tư thái u linh lan chân đi xiêu vẹo quỷ quyệt, kết cấu tuy xinh đẹp, khung ảnh lồng kính lại được khảm phỉ thúy không chút nào xứng, giống như đá quý bị quăng xuống bùn đất.
Mà u linh lan này chính là Mạnh Khiêm vẽ, Giang Dương lấy 300 vạn bán đấu giá đưa cho Hoắc Vân.
Hoắc Vân là một họa gia, hơn nữa thanh danh hiển hách, địa vị giống như Diệp Thư Minh ở vòng văn học, như vậy một bức họa kia ở trước mặt họa gia chân chính như cô ý như tranh một đứa trẻ vẽ, xấu cực kì, Hoắc Vân lại là trân trọng dùng khung ảnh lồng kính được khảm đá quý giá trên trời lại còn bỏ vào phòng của chồng.
"Bác sĩ Yến thích bức họa này?" Hoắc Thanh đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy Nhiếp Gia đang nhìn không chớp mắt tranh sơn dầu trên tường.
Đầu ngón tay Nhiếp Gia ở dưới môi vuốt ve, một lúc sau cánh môi mềm mại đỏ tươi lên. Ánh mắt Hoắc Thanh ám trầm, trong lòng hắn không biết từ đâu nhiều ra một khát vọng, muốn vuốt ve đầu ngón tay mảnh khảnh của bác sĩ, muốn vuốt ve sợi tóc mềm mại của cậu, thậm chí muốn hôn môi mỏng đỏ bừng của cậu. Yết hầu Hoắc Thanh khẽ nhúc nhích, tốn sức lực lớn mới đè nén xuống xúc động không thể hiểu được nhằm vào bác sĩ.
"Bức họa này, có cái gì đáng giá để thích sao?" Nhiếp Gia không hề phát hiện ý tưởng không an phận của Hoắc Thanh, liên tục đánh giá bức họa này.
Hoắc Thanh câu môi cười, "Vẽ đích xác không phải cao siêu gì, chẳng qua là vẽ ra thứ Thư Minh thích nhất u linh lan, Tiểu Vân rất vui vẻ, liền treo lên."
"Thì ra là thế......" Nhiếp Gia lẩm bẩm.
Hôn nhân giữa Diệp Thư Minh cùng Hoắc Vân đều không công khai, ai cũng không biết Diệp Thư Minh là em rể của Hoắc Thanh, cũng không ai biết hắn đã thành người thực vật, càng không ai biết hắn thích u linh lan. Chỉ là trùng hợp Mạnh Khiêm vẽ một bức u linh lan, lại trùng hợp bị Giang Dương lấy dưới đưa cho Hoắc Vân, trùng hợp tạo niềm vui cho Hoắc Vân, hết thảy đều là trùng hợp mà thôi, hoặc là nói đều là công lao vòng haog quang vai chính trên đầu Giang Dương cùng Mạnh Khiêm.
"Bác sĩ Yến, tình huống của chồng tôi như thế nào?" Hoắc Vân đi theo sau lưng tiến vào, ánh mắt thấp thỏm bất an.
Nhiếp Gia như cũ nhàn nhàn ngồi ở ghế trên, nhàn nhạt nói: " Trạng thái thân thể người bệnh rất tốt, tùy thời đều có thể phẫu thuật."
Thần sắc Hoắc Vân chưa biến mà hơi hơi nhấp môi, "Bác sĩ Yến, ý của tôi là, xác xuất phẫu thuật thành công có bao nhiêu?" Cô hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút không tin được vị bác sĩ trẻ tuổi trước mắt này.
Nhiếp Gia bỗng chốc lộ ra một nụ cười lộng lẫy với cô: "100%."
Đêm qua Nhiếp Gia đã cùng bệnh viện tốt nhất liên hệ an bài một cuộc phẫu thuật, Hoắc Vân tuy rằng không quá tin cậu, nhưng có Hoắc Thanh ở đó, rất nhanh đã cho Diệp Thư Minh nhập viện. Kỳ thật vốn dĩ có thể không cần trình tự phẫu thuật gì cả, rốt cuộc đây cũng chỉ là thế giới bình thường thôi, Nhiếp Gia cần phải che dấu mới tốt.
Hoắc Thanh bồi Hoắc Vân chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, cô thấp thỏm đến bàn ray cái trán đều là mồ hôi lạnh.
Cuộc phẫu thuật ước chừng tiến hành 16 tiếng đồng hồ, khi kết thúc đã là rạng sáng. Nhiếp Gia cũng không nghĩ tới bởi vì thế giới hạn chế dị năng có thể điều động lại ít như vậy, tốn mười sáu tiếng hơn nữa tiêu hao dị năng quá mức mới hoàn toàn chữa trị được não bộ bị thương và cơ bắp bị tổn thương do nằm trên giường bốn năm của Diệp Thư Minh. Dị năng tiêu hao quá mức là quá trình cực kỳ thống khổ đối Nhiếp Gia, huống chi thân thể Yến Tô vốn không thể phụ tải quá nhiều năng lượng không thuộc về thân thể. Giải phẫu kết thúc, cũng tương đương việc Nhiếp Gia chịu đựng một hồi khổ hình.
"Bác sĩ Yến!" Cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra, Hoắc Vân lập tức khẩn trương mà đứng lên.
Nhiếp Gia sắc mặt tái nhợt, một tay đỡ tường suy yếu mà thở dốc, "Không có gì bất ngờ xảy ra sắp tới sẽ tỉnh lại, đưa đến phòng bệnh tĩnh dưỡng là được."
Vừa mới dứt lời những lời trong lòng Hoắc Vân tức khắc nuốt trở lại trong bụng, tay Nhiếp Gia lại vừa trợt suýt nữa ngã trên mặt đất, tay mắt Hoắc Thanh lanh lẹ một phen giữ lại eo cậu, trầm giọng nói: "Tôi đưa cậu trở về nghỉ ngơi."
Nhiếp Gia nửa ch.ết nửa sống mà treo ở trên người Hoắc Thanh, cậu cũng không nghĩ cậy mạnh liền gật gật đầu, không nghĩ tới Hoắc Thanh trực tiếp đem cậu ôm ngang lên lên căn bản không màng đây là bệnh viện nhanh rời đi.
Hoắc Thanh không nói một lời liền đi rồi, ánh mắt Hoắc Vân quái dị mà nhìn bóng dáng của anh trai, không biết suy nghĩ cái gì. Rất nhanh Diệp Thư Minh được đẩy ra, cô cũng không suy nghĩ gì khác nữa vội vàng đi theo vào phòng săn sóc đặc biệt.
Nhiếp Gia vô lực mà ôm chặt cổ Hoắc Thanh, nội tâm có điểm kháng cự cùng một người thân mật như thế, nhưng Hoắc Thanh ôm cậu hoàn toàn không cho phản kháng, đừng nói Nhiếp Gia hiện tại trên người một chút sức lực không có, tính là ngày thường cũng tránh không khỏi. Cậu trộm ngẩng đầu nhìn sườn mặt Hoắc Thanh một cái, sau một hồi cũng lặng lẽ buông lỏng tay ra, tinh bì lực tẫn mà dựa vào trên vai Hoắc Thanh ngủ mất.
Hoắc Thanh không có đem người đưa về Giang trạch, mà là phân phó trợ thủ lái xe trở về biệt thự bên hồ, đem người mang vào phòng mình. Hắn cởi áo ngoài cho thanh niên, mềm nhẹ mà xoa xoa mồ hôi trên cỏi cậu. Cậu tựa hồ mệt muốn ch.ết rồi, một đường bị mình ôm lại đây cũng không có chút nào ý tứ thanh tỉnh, lúc này vừa dính lên gối lập tức ngủ đến trầm mặc, nằm ở trên giường cũng giống như lúc mới gặp ở Giang trạch đem chính mình cuộn tròn thành một đoàn.
Cậu tựa hồ cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Hoắc Thanh lẳng lặng mà canh giữ ở mép giường, khuôn mặt thanh niên lâm vào ngủ say giống như đứa trẻ cô đơn không nơi nương tựa. Nhìn lâu rồi, Hoắc Thanh chậm rãi nhăn lại mi, hắn cảm thấy không thích hợp lắm.
Rạng sáng hôm sau, thanh niên trên giường chưa tỉnh, còn đang ngủ say, chỉ là trước đó không lâu có trở mình, nếu không Hoắc Thanh cơ hồ hoài nghi cậu có phải ngất đi rồi không.
"Ông chủ, tiểu thư gọi đến." Trợ thủ cầm di động tiến vào tận lực đè thấp thanh âm nói với Hoắc Thanh. Từ khi ông chủ từ bệnh viện trở về bác sĩ Yến đã ngủ cả ngày, thế nhưng ông chủ cũng vẫn luôn canh giữ ở mép giường không buồn ăn uống, trợ thủ rất là khó hiểu lại cũng không dám dò hỏi.
Hoắc Thanh không nói một lời mà duỗi tay tiếp nhận điện thoại, bên trong là thanh âm Hoắc Vân áp lực khóc nức nở kích động, "Anh...... Vừa rồi ngón tay của Thư Minh động! Không phải em hoa mắt, ngón tay Thư Minh thật sự động!"
"Tô Tô không phải nói sắp tới liền sẽ tỉnh sao, em chiếu cố nó cho tốt, chính mình cũng chú ý nghỉ ngơi." Hoắc Thanh thấp giọng nói.
Tô Tô? Trợ thủ đứng ở phía sau hắn, nhìn nhìn bác sĩ ngủ say trên giường, ánh mắt kinh ngạc. Không chỉ có xưng hô vối bác sĩ Yến bỗng nhiên thân mật như vậy, ngay cả nghe được tin Diệp tiên sinh sắp tỉnh, phản ứng của ông chủ cũng quá bình tĩnh thong dong......
Hoắc Thanh không cùng Hoắc Vân nhiều lời vài câu liền tắt điện thoại, sau đó đưa điện thoại di động ném cho trợ thủ, hờ hững nói: "Đừng tới quấy rầy tôi."
Trợ thủ lập tức gật gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Nhiếp Gia ngủ một lần chính là 60 giờ, ở trên giường nằm hai ngày, ngoại trừ đầu có chút choáng váng não trướng thì thân thể đã khỏe lại. Cậu mở to mắt nhìn phía ánh sáng, phòng ngủ xa lạ không có kéo bức màn lên, ngoài cửa sổ ánh chiều tà vàng son ánh vào mi mắt, đem màu mắt của Nhiếp Gia vốn là màu nâu nhạt ánh giống như đá quý trong suốt.
Bốn phía im ắng, đã là hoàng hôn ánh sáng trong phòng cũng không còn sáng, đại đa số người khi tỉnh lại lúc mặt trời lặn sẽ sinh ra một ít cảm giác bị thế giới vứt bỏ, Nhiếp Gia ngược lại thực hưởng thụ loại cô tịch như thế.
Cậu ở trên giường ngồi dậy thoải mái mà xoắn cái eo lười, đang vặn đến một nửa, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm trầm thấp: "Tỉnh?"
Nhiếp Gia vốn tưởng rằng phòng không ai đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị hoảng sợ, eo lười cũng chưa vặn xong liền giãn ra tay vươn thẳng cũng thu trở về, vẻ mặt chịu kinh hách quay đầu, liền nhìn thấy Hoắc Thanh giữa ánh sáng tối tăm ngồi ngay ngắn ở một bên, ánh mắt như suy tư gì mà nhìn cậu.
"Cậu ngủ thật lâu." Hoắc Thanh nói.
Nhiếp Gia căng chặt thần kinh thả lỏng lại, rõ ràng ngủ gần ba ngày cậu thoạt nhìn vẫn có chút tinh thần vô dụng, uể oải nói: "Diệp Thư Minh tỉnh sao?"
"Còn chưa." Ánh mắt Hoắc Thanh chưa biến, vẫn luôn đánh giá ở trên người Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia không hề phát hiện, nghe nói Diệp Thư Minh còn chưa tỉnh trong lòng có chút thất vọng, người còn chưa tỉnh cậu đương nhiên không thể đúng lý hợp tình há mồm muốn cổ phần với Hoắc Thanh, chỉ có thể chờ một chút, Tần Diệc Nhiên bên kia còn chưa bắt lấy được công trình Điền Hải hẳn là không nóng nảy dùng tài chính. Nghĩ đến đây Nhiếp Gia bỗng nhiên chợt nhớ, cậu nhớ tới lúc ở Vân Nam di động đã bị cậu vứt hỏng rồi, Tần Diệc Nhiên hiện tại muốn liên hệ cậu cũng liên hệ không được.
"Hoắc tiên sinh, có thể mượn di động dùng một chút không?" Nhiếp Gia hỏi.
Hoắc Thanh không cần suy nghĩ đã(?) gọi trợ thủ tiến vào đem di động cho Nhiếp Gia.
(?): Bạn pi_pipipi giúp đỡ.
Nhiếp Gia đăng nhập hòm thư của mình, phát hiện đích xác không có thư của Tần Diệc Nhiên mới yên tâm. Cậu rời khỏi đăng nhập đang muốn đem điện thoại trả lại, lại bỗng nhiên cảm giác mình bị bao phủ dưới một bóng ma, theo sau liền bị một cổ lực lượng không thể kháng đẩy ngã.
"Bác sĩ Yến, chúng ta trước kia từng gặp qua ở đâu sao?" Hoắc Thanh nắm bàn tay mảnh khảnh của Nhiếp Gia, trực tiếp đem người áp đảo ở trên giường, ánh mắt giống dao nhỏ không mang theo độ ấm thọc vào trong mắt Nhiếp Gia. Hắn thay đổi một tgaan thân sĩ lễ ngộ lúc trước, hùng hổ doạ người trực tiếp động thủ đem người gông cùm xiềng xích ở dưới thân chất vấn, tựa như một con sư tử đói khát.
"Không có, xin buông tôi ra." Nhiếp Gia giãy giụa một chút, nhưng đôi tay Hoắc Thanh giống như sắt thép đúc kim loại khó có thể lay động, cậu nhịn không được quay đầu đi, né tránh ánh mắt Hoắc Thanh.
Hoắc Thanh không có nghe thấy cậu nói, chỉ thấy động tác nhỏ chột dạ của cậu, câu ra một tia cười lạnh, "Đúng không? Nhưng từ khi cậu vừa xuất hiện, luôn cho tôi một loại cảm giác rất kỳ quái, tôi nghĩ chúng ta nhất định gặp qua ở đâu." Đặc biệt là, khi em ngủ say.
"Có lẽ là kiếp trước." Nhiếp Gia chế nhạo, cậu nói như vậy cũng không tính sai, cậu không phải là kiếp trước cùng Thời Kham gặp mặt sao. Nhiếp Gia bỗng chốc nhớ tới lúc này Hoắc Thanh chính là Thời Kham, tức khắc tâm hoảng ý loạn cảm giác càng sâu, cậu vội vàng nói: "Hoắc tiên sinh, tôi cầm dao phẫu thuật mười sáu tiếng đồng hồ, tay rất đau, có thể mời ngài buông ra?"
Hoắc Thanh mi dài vừa nhíu, lập tức liền buông lỏng tay, "Xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Nhiếp Gia chống thân thể nửa ngồi dậy, xoa xoa cái tay bị Hoắc Thanh nắm đau, cúi đầu lộ ra một đoạn cổ sạch sẽ trắng nõn, không biết là không muốn nhìn Hoắc Thanh hay là tránh né ánh mắt hắn.
Cảm giác quái dị càng sâu. Trong lòng Hoắc Thanh phiền muộn, có chút không dễ chịu.
"Cậu ngủ thật lâu, đói sao? Nhà ăn vẫn luôn làm cơm cho cậu." Hoắc Thanh nhẹ giọng nói.
Nhiếp Gia cúi đầu không nói chuyện, Hoắc Thanh liền đứng dậy nói: "Tôi đi xuống chờ cậu, sau khi rửa mặt thì đi xuống dưới đi."
Chờ Hoắc Thanh ra cửa, Nhiếp Gia mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra sau đó ngã lên trên giường phát ngốc, phát ngốc một hồi cũng cảm thấy đói bụng. Nhiếp Gia đang định đi rửa mặt, xốc lên chăn liền phát hiện trên người mặc một kiện sơmi rõ ràng lớn hai số.
"Ai thay quần áo cho tôi?" Nhiếp Gia nhíu mày.
Hệ thống nhấc tay đoạt đáp: 【 Là trưởng phòng! Báo cáo, trưởng phòng tự thay quần áo cho ngài trong quá trình còn trộm sờ mặt ngài, sờ soạng vài cái! 】
Nhiếp Gia lại đem chân lùi về trên giường, cậu trầm mặc thật lâu, hệ thống hỏi: 【 Nhiếp tiên sinh, ngài không vui à? 】
"Tôi có cái gì đáng giá vui vẻ chứ?" Nhiếp Gia bực bội nói.
Hệ thống nói: 【 Ngài thích trưởng phòng, trưởng phòng cũng tâm duyệt ngài, chẳng lẽ không phải chuyện đáng giá vui vẻ sao? 】
Nhiếp Gia cắn răng cả giận nói: "Ngươi như thế nào biết tôi thích Thời Kham? Ngươi rình coi tôi!"
Hệ thống hoảng sợ, vội vàng giải thích: 【 Ta không phải cố ý, ta chỉ là trong lúc ngài hôn mê như bình thường kiểm tr.a tiềm thức không cẩn thận phát hiện......】
Nhiếp Gia tức muốn hộc máu một phen xốc chăn, thần sắc tối tăm mà vào phòng rửa mặt phóng nước tắm rửa, không hề phản ứng KK.
Hệ thống rung đùi đắc ý, có điểm không quá minh bạch trạng thái tinh thần hiện tại của Nhiếp Gia sao lại thế này, nó thật cẩn thận hỏi: 【 Nhiếp tiên sinh, tôi hướng ngài bảo đảm phần tâm tình này của ngài ta sẽ không tiết lộ cho trưởng phòng, hơn nữa kỳ thật ngài biết trưởng phòng thích ngài đúng không? 】
Nhiếp Gia không nói nữa, đối với cảm tình của Thời Kham cậu vẫn luôn biết.
Cậu cùng Thời Kham niên thiếu đã quen biết, khi đó Nhiếp Gia tâm động rất nhiều ẩn ẩn cũng có thể cảm giác được cảm tình của Thời Kham che giấu ở dưới sâu ánh mắt hắn. Nhưng đều đã qua lâu lắm, Nhiếp Gia rõ ràng hiểu đến bây giờ bộ dáng của bản thân mà Thời Kham thích đã sớm đã bất đồng, ít nhất trong quá khứ Nhiếp Gia tuyệt đối không thể mặt không đổi sắc mà băm tay một người không để ý tới.
Thời Kham hiện tại lấy thân phận Hoắc Thanh chen chân thế giới này, lại không có ký ức, nhưng khi thế giới này kết thúc chỉnh hợp số liệu, hắn có thể tinh tường phát hiện mình đã sớm không phải là Nhiếp Gia khiến hắn tâm động rồi.
Vậy trường hợp nhất định đẹp không tưởng, Nhiếp Gia âm thầm nghĩ.
Tắm xong Nhiếp Gia đầy bụng tâm sự xuống lầu, bên ngoài sáng sớm cũng đã đen, phía dưới lại không có bật đèn, Nhiếp Gia đứng ở trên cầu thang nhìn đến Hoắc Thanh đứng ở bên cửa sổ đưa lưng về phía cậu, bên môi có một điểm đỏ nho nhỏ minh minh diệt diệt, hắn ở hút thuốc, bóng dáng trầm mặc thoạt nhìn cô tịch cực kỳ.
Nhiếp Gia ngẩn người, cuối cùng cũng không có kêu hắn, đi thẳng nhà ăn.
Ba ngày sau Diệp Thư Minh thanh tỉnh, Hoắc Vân gần đây ở bệnh viện số một làm kiểm tr.a toàn thân cho Diệp Thư Minh, không có trở ngại liền trực tiếp mang hắn xuất viện trở về biệt thự bên hồ. Ca bệnh của Diệp Thư Minh làm cho nhóm bác sĩ bệnh viện số một khiếp sợ, người ta còn là con rể Hoắc gia, bất luận cái tin tức gì cũng đều không được công khai, cho nên mặc dù là ca bệnh trân quý lại không ai biết, phía bệnh viện cũng không dám tự tiện bắt người mở hội thảo.
Diệp Thư Minh tuy rằng tỉnh, nhưng nằm bốn năm, cơ bắp có chút thoái hóa yêu cầu tiến hành phục hồi một đoạn thời gian mới có thể khôi phục như lúc ban đầu, lúc này ngay cả đứng lên cũng có chút khó khăn, Hoắc Vân dứt khoát trực tiếp dùng xe lăn đem hắn đẩy về.
Hôm nay bọn họ trở về ánh mặt trời dị thường đẹp, Hoắc Vân ở bệnh viện ôm Diệp Thư Minh khóc đến đỏ bừng hai mắt, nàng không có nói trước thông tri Hoắc Thanh, kích động gấp gáp trở về nuốn cho hắn một kinh hỉ. Ngay khi côđẩy Diệp Thư Minh đi vào đại sảnh, Hoắc Thanh đang ở cùng bác sĩ Yến ngồi thấp giọng nói, mà bên cạnh có hai gã cảnh sát.
Tác giả có lời muốn nói: Tích -- bá đạo tổng tài văn! Hôm nay các ngươi đều là người của ta ~