Chương 58: Vai chính cần phải chết(4)
Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia giao lò sưởi đã có chút lạnh cho hạ nhân hầu đứng ở một bên đi thêm than, Mặt Quân Trường Duyệt đầy nước mắt ngồi quỳ trên mặt đất, còn ngửa đầu, ánh nhìn tựa như không quen biết Vương huynh.
Huynh ấy vẫn giống như trong ấn tượng của mình, ốm yếu tối tăm, rõ ràng lớn hơn hắn một tuổi, thân thể lại suy yếu thoạt nhìn chỉ mới 15-16 tuổi, bất luận xuân hạ thu đông đều thường trải một đống lông cừu trên bộ liễn, đặc biệt là vào đông, huynh ấy gầy yếu đến cơ hồ làm người hoài nghi liệu có ch.ết non ở trong gió tuyết hay không.
Nhưng hiện tại nhìn lại, tựa hồ có chỗ nào không giống.
"Vương huynh...... phải tuyệt tình với thần đệ như thế sao?" Quân Trường Duyệt thất vọng lẩm bẩm.
Hạ nhân thêm than đã trở về, Nhiếp Gia duỗi tay ôm lấy lò sưởi ấm áp, đôi mắt ý vị lạnh băng nhìn Quân Trường Duyệt, "Vậy đệ hy vọng huynh làm như thế nào?"
Quân Trường Duyệt lau nước mắt một phen, vội vàng quỳ xuống đất lạy thật sâu, tiếng khóc run rẩy nức nở từ phía dưới truyền đến: "Thần đệ khẩn cầu Vương huynh an táng Tư Không Hàn, hắn nghịch triều mưu phản đúng là tử tội, hiện giờ Vương huynh giết cũng giết, có thể niệm tình Tư Không Hàn ngày xưa vì huynh lập hạ vô số chiến công để hắn an yên xuống mồ hay không?"
Tưởng tượng đến sáng sớm nhìn thấy thi thể máu chảy đầm đìa treo ở trên tường thành, Quân Trường Duyệt liền đau lòng khó nhịn, cơ hồ sắp hôn mê tại chỗ. Hắn trăm triệu không nghĩ tới quốc quân sẽ ngoan tuyệt như thế, thế nhưng muốn người ấy sau khi ch.ết cũng không được sống yên ổn, giống đối đãi với thịt ch.ết trên cái thớt, cũng treo lên như thế......
Đó chính là chiến thần Yến quốc mà!
Cái trán Quân Trường Duyệt dán lên lưng bàn tay, cắn răng, cả người đều đang run.
"Nếu huynh không đáp ứng vậy chính là tuyệt tình?" Thanh sắc của Nhiếp Gia nhàn nhạt hỏi lại, trong lòng Quân Trường Duyệt rùng mình, nghe thấy thanh âm uy nghiêm của quốc quân vang lên: "Ngẩng đầu lên!"
Quân Trường Duyệt chậm rãi thẳng cột sống, ngẩng đầu tràn ngập oán khí nhìn Nhiếp Gia, "Vương huynh cũng biết địch quốc nghe nói huynh chém hắn đều vỗ tay tỏ ý vui mừng? Nếu Tây Lương lại lần nữa xâm chiếm huynh tính để ai đi tiền tuyến ứng chiến? Tư Không Hàn trấn thủ Tây Bắc nhiều năm, Tây Lương mấy lần xâm chiếm cũng không thể đặt chân đến Yến quốc một bước, Yến quốc có an bình hôm nay toàn dựa vào hắn. Dù hắn tạo phản...... Cũng chỉ là vì thỉnh theo ý nguyện của dân, hiện giờ hắn đã trả giá đại giới, chẳng lẽ qua đủ loại công lao của hắn, còn không đủ để hắn sau khi ch.ết an giấc ngàn thu sao?" Nói đến chỗ này Quân Trường Duyệt dừng một chút, cúi đầu cắn răng không cam lòng nói: "Huống hồ Vương huynh đem hắn treo ở trên tường thành để thị chúng, còn không phải là vì kinh sợ triều thần bá tánh sao? Đây là kết cục mưu phản, nghĩ đến Vương huynh cũng biết đến, Tư Không Hàn vì sao phải mưu phản......"
Đề cập đến việc này Quân Trường Duyệt tựa hồ cũng nhận thấy lời này quá mức đại nghịch bất đạo, chậm rãi ngừng lại, quốc quân trên bộ liễn không có phản ứng, hắn nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt hài hước của quốc quân, làm hắn nhảy dựng trong lòng.
"Tư Không Hàn là võ tướng, bảo vệ Yến quốc là chức trách của hắn, sao đến chỗ của đệ, hắn ngược lại thành ân nhân của toàn bộ Yến quốc? Khen hắn một câu chiến thần, hắn liền lâng lâng nghĩ mình là chủ tử, đáng lẽ nên giữ bổn phận phụng dưỡng bổn vương, ngược lại theo ngu dân đánh chủ ý lên vương vị." Nhiếp Gia khinh thường cười lạnh một tiếng, cong lưng nhéo cằm Quân Trường Duyệt, trào phúng nói: " Đệ đường đường là Tĩnh Vương, vì Tư Không Hàn khóc nháo cầu tình dáng vẻ mất hết, trước khi ch.ết còn vì hắn đập vỡ đầu, sau khi ch.ết lại vì hắn liều ch.ết chống đối quân vương. Nhưng Tư Không Hàn thì sao? Hắn nếu thật sự yêu đệ, vì sao lại mưu phản? Mặc kệ thành hay không thành đều không có nơi dừng chân cho Tĩnh Vương đệ đâu, hắn đem ngươi đặt ở thế bất nghĩa, bất quá là đang lợi dụng sự ngu xuẩn của đệ thôi."
Nhiếp Gia buông tay, ném Quân Trường Duyệt đang sửng sốt xuống đất.
Quân Trường Duyệt còn chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt dại ra ngã ngồi trên mặt đất, nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, ánh mắt tràn ngập quật cường.
Nhiếp Gia cười lạnh trong lòng, cậu không trông cậy vào một hai câu lời nói đã gõ tỉnh Quân Trường Duyệt. Tư Không Hàn hiện tại đã trọng sinh ở quân doanh Tây Bắc, chỉ điểm hai câu cũng đủ rồi, chờ ngày sau hắn gặp lại Tư Không Hàn, hạt giống đã gieo cũng nên nẩy mầm. Nhiếp Gia mệt mỏi, nhàn nhạt giơ thủ thế khởi giá hồi cung.
Chỉ còn dư lại Quân Trường Duyệt ngồi quỳ trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi, chợt lão thái giám lại quay về, nói lời thấm thía với Quân Trường Duyệt: "Điện hạ, ngài ngàn vạn chớ có quên, Đại vương mới là thân nhân duy nhất của ngài."
Dứt lời liền đi mất.
Đôi mắt Quân Trường Duyệt đỏ đậm cắn răng, hung hăng nói: "Hắn không phải!"
Trên đường hồi tẩm cung, lão thái giám ở một bên khuyên nhủ: "Tĩnh Vương điện hạ từ nhỏ đã bị ngài sủng hư, hiện giờ còn phản nghịch như thế, Đại vương ngài chớ có để trong lòng."
Nhiếp Gia chỉ nhắm mắt giả ngủ, không nói lời nào, phảng phất như không nghe được.
Bỗng nhiên tiểu thái giám nâng bộ liễn phía trước trợt chân một cái, cả người ngã xuống, may mắn thị vệ đi theo tay mắt lanh lẹ nâng bộ liễn lên, nếu không tối như vậy trong chớp mắt đã quăng ngã Nhiếp Gia ra ngoài.
"Đại, Đại vương tha mạng!" Tiểu thái giám té không nhẹ, đầu gối đổ máu cũng không rảnh lo xem, sợ tới mức hồn bay mất vội vàng quỳ xuống đất dập đầu xin tha.
Nhiếp Gia bị lung lay một chút mới mở mắt ra.
Hôm qua thế tuyết cực lớn nơi chốn đều là tuyết đọng dày nặng, vương cung tiêu điều không có mấy vị chủ tử, Quân Trường Sinh lại không thích đi lại, ngày đông giá rét như thế cung nhân cũng sợ lạnh, chỉ có Xích Dương cung và Xích Vân Cung mới quét tuyết, tiểu thái giám đi ở trên m con đường tuyết đọng, lúc này mới không cẩn thận bị ngã.
Ở đây cung nhân thị vệ đều âm thầm đáng thương cho tiểu thái giám, mệnh sợ là giữ không nổi.
Nhưng không ngờ tiểu quốc quân vẫn chưa tức giận, chỉ là một lần nữa mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng xua tay nói: "Đi xuống nghỉ ngơi đi."
Tiểu thái giám ngẩn người, thẳng đến bộ liễn của quốc quân đi xa, hắn mới lệ nóng doanh tròng quỳ ở xa xa lạy hai cái.
Trở lại tẩm cung trống trải tịch liêu, Nhiếp Gia lại bắt đầu nửa ch.ết nửa sống nhấc không nổi mình, sớ dâng thành chồng cũng không có tâm xử lý, khắp đầu óc đều là suy đoán bất an liệu Thời Kham có đi vào thế giới này hay không. Cậu nhốt mình ở trong tẩm cung một buổi trưa, buổi tối đưa cho lão thái giám một bản thiết kế kỳ quái rồi sai người tinh luyện, lại cầm một đống sắt thép linh kiện leng keng leng keng gõ nửa buổi tối.
Thế giới này quá rối loạn, loại tiểu quốc nhỏ như viên đạn như Yến quốc nói không chừng ngày nào đó nói vong liền vong, Nhiếp Gia vẫn luôn lo lắng cho Thời Kham, luôn muốn nhân lúc nhàn rỗi chưa tìm được hắn thì làm vài cái binh khí phòng thân. Dù sao trình độ của thế giới này chỉ như thế, Nhiếp Gia uổng có một cái đầu chưa đầy bản thiết kế các loại vũ khí, nhưng cũng không có điều kiện ở thế giới này chế tạo ra, chỉ có thể làm chơi vài món vũ khí lạnh.
Lại nói Tư Không Hàn vừa ch.ết, triều thần cùng bá tánh sợ hãi với quốc quân tàn bạo, nhưng Nhiếp Gia treo thi thể Tư Không Hàn ở trên tường thành không thể nghi ngờ đã chọc giận triều thần, đặc biệt là cấp dưới cũ của Tư Không Hàn, dưới sự kích độngcủa Quân Trường Duyệt liên tiếp dâng sớ lên triều đình, khẩn cầu Đại vương an táng Tư Không Hàn.
Triều đình nhất trí đồng lòng như thế, quả thực là đang đánh mặt quốc quân bạch bạch.
Nhiếp Gia vốn có chứng lưỡng cực, ở trên triều đình bị đông trách một câu tây trách một câu, cả người bị chọc giận.
Cậu đem mấy tờ sớ liên quan Tư Không Hàn ném ở trước mặt triều thần, cả giận nói: "Còn ai dám vì nghịch tặc Tư Không cầu tình, thì theo hắn treo ở trên đó đi!"
Dứt lời liền phất tay áo bãi triều. Sau khi Tư Không Hàn ch.ết, triều thần dám khẩn cầu quốc quân hạ chỉ an táng chiến thần, trừ bỏ có Quân Trường Duyệt ở sau lưng thuyết phục, quan trọng là ngày đầu tiên dâng sớ cũng không thấy chọc giận tiểu quốc quân, thấy Đại vương chưa sinh khí, càng có nhiều người đưa ra thỉnh cầu hơn, chỉ cho rằng tiểu quốc quân đang tìm bậc thang bước xuống. Không nghĩ tới ngày hôm nay lúc lâm triều quân vương lại tức giận.
Trong lúc nhất thời triều thần im như ve sầu mùa đông, dù sao tính nết của tiểu quốc quân triều thần hiểu biết nhất.
Nhưng dưới tình huống như vậy, hôm sau dâng sớ vẫn còn một kiện thỉnh nguyện cho Tư Không Hàn.
Nhiếp Gia xách ra bản sớ, mặt vô biểu tình từ vương tọa nhìn xuống, hai ngón tay bắn ra, nén tờ sớ tới trước mặt một người võ tướng, hờ hững nói: "Bổn vương hôm qua từng nói, người cầu tình cho nghịch tặc Tư Không dù ở vây cánh nào cũng xử trí, ngươi còn lời gì muốn nói?"
Tên võ tướng kia là bạn cũ của Tư Không Hàn, cũng là đại tướng tiên phong khoác một vai vinh quang, sau khi Tư Không Hàn trọng sinh không ít lần âm thầm tương trợ, giúp hắn điều binh khiển tướng từng bước từng bước giết sạch Huyền Giáp. Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh tiến lên một bước, sinh mãnh chắp tay thi lễ, hai mắt nhìn thẳng tiểu quốc quân nói: "Hồi bẩm Đại vương, Tư Không tướng quân tuy phạm tử tội, nhưng chung quy là dựa vào lòng bá tánh, Tư Không tướng quân đã ch.ết, vi thần khẩn cầu Đại vương để hắn phong cảnh nhập táng tức là vì mặt mũi của Đại vương cũng là vì để bá tánh có thể an tâm."
Thực là một lý do thoái thác tốt, Nhiếp Gia chậm rãi cười lạnh, trong mắt di động một tầng sát khí lạnh băng, "Vì để bá tánh có thể an tâm, muốn đem nghịch tặc ý đồ mưu phản phong cảnh đại táng. Ngày sau có phải cũng vì muốn bá tánh an tâm, vương vị của bổn vương cũng phải chắp tay đưa cho người khác?"
Võ tướng nhíu mày, bị nghẹn đến không nói nên lời, nếu là ở quân doanh, hắn đã sớm động thủ giáo huấn người khác!
"Có người tán thành không?" Nhiếp Gia lười nhác hỏi, ánh mắt quét xuống, toàn bộ triều thần cúi đầu không dám lên tiếng.
Hai ngón tay Nhiếp Gia niết lại, trên huyền lương Cửu Long điện lập tức phi xuống đạo bóng đen. Trong thời gian ngắn các triều thần chỉ nghe thấy một tia thanh âm cương đao ra khỏi vỏ, ngay sau đó chính là thanh âm vào vỏ, đầu võ tướng liền lộc cộc lăn xuống đất, suối máu phun trào, ngã xuống đất, ai cũng chưa thấy rõ đạo bóng đen kia đến tột cùng là người nào hắn lại một lần nữa trở về huyền lương.
Mấy quan văn lớn tuổi không dám tin, trừng lớn tròng mắt rồi ngất đi.
" Lôi tên này đến bên cạnh nghịch tặc Tư Không đi." Trong mắt Nhiếp Gia gợn sóng bất kinh nhìn thị vệ nâng thi thể tướng quân tiên phong ra ngoài.
Lúc này không có người nào dám ngỗ nghịch phạm thượng, triều thần quỳ khắp đường, tên tiên phong đại tướng kia máu cũng phun đầy đất, một cánh tay đại trợ cho Tư Không Hàn sau khi trọng sinh cứ như vậy đã ch.ết. Nhiếp Gia nghiền ngẫm cười cười, "Bãi triều."
Xác của tiên phong tướng quân rất mau đã lôi tới bên cạnh Tư Không Hàn, hai thi thể máu chảy đầm đìa treo ở trên tường thành, khiến nhân tâm Trác Lộc thành hoảng sợ.
Quân Trường Duyệt nghe nói Vương huynh giữa triều giết tiên phong tướng quân, tức giận dựa vào bàn khóc nửa buổi chiều.
Bạo quân cũng không phải lần đầu tiên tùy tùy tiện tiện giết người, nhưng lại là lần đầu tiên giết hai người hộ quốc công thần, hành vi tàn bạo này có thể nói rét lạnh toàn bộ tâm Yến quốc. Tư Không Hàn cùng tiên phong tướng quân ch.ết, không khỏi làm triều thần cùng bá tánh cảm thấy Yến quốc đã vô vọng, đại thế đã mất, Yến quốc nhất định phải vong.
Nếu không có bạo quân thì tốt rồi, nếu có thể để Tĩnh Vương điện hạ hành y tế thế luôn chăm lo cho bá tánh bước lên vương vị, vậy Yến quốc xem như hết khổ rồi.
Bá tánh thầm nghĩ như thế, triều thần lại làm sao không được. Đặc biệt là vây cánh Tư Không Hàn, trước việc Phong đại tướng bị giết, hoàn toàn bị chọc giận. Bọn họ tr.a được ám vệ ngày thường âm thầm vây quanh bạo quân chung quanh không biết vì sao chỉ còn lại một người, đúng là cơ hội ám sát bạo quân ngàn năm có một!
Đếm đến, Nhiếp Gia mới vừa ngủ không bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn trên mái hiên, cậu nhíu mày trợn mắt, chậm rãi nói: "Rốt cuộc cũng tới."
Vây cánh chiến thần tất không phải hạng người thường, căn bản không kinh động thị vệ vương cung đã giết đến Xích Vân Cung, chỉ có một người Huyền Giáp canh giữ ở ngoài điện, lúc này trừ bỏ tiếng bước chân, mơ hồ còn có thể nghe thấy đao kiếm chạm vào nhau vù vù, nói vậy đã cùng Huyền Giáp giao chiến.
Nhiếp Gia chưa từng lo lắng an nguy của Huyền Giáp, loại cao thủ này, không tới phiên cậu lo lắng.
Đang nghĩ ngợi, loảng xoảng một tiếng, một đạo hắc ảnh phá cửa sổ tiến vào, trong tay cầm binh khí hướng đến cái cổ của quốc quân trên giường bổ xuống.
Nhiếp Gia ánh mắt hàn sâu, xốc chăn gấm ngồi dậy lao tới nâng tay lên, tựa hồ muốn lấy quyền tương bác(?). Thích khách thầm khen sắp đắc thủ, lại cảm thấy giữa mày chợt lạnh, nháy mắt ngã xuống đất mất mạng.
(?): đấm người
Huyền Giáp cả người đều dính máu, thở gấp gáp vọt vào trong điện, lại phát hiện thích khách đã ch.ết, thi thể quỳ rạp trên mặt đất giữa mày có cái lỗ máu nho nhỏ, tiểu quốc quân nâng đầu, trên cổ tay là một công cụ vòng cung, lộ ra bốn đầu mũi tên nhỏ.
"Vi thần hộ giá không chu toàn, tội đáng ch.ết vạn lần!" Huyền Giáp vội vàng quỳ một gối nhận tội.
Editor: Mình edit chương này thật sự rất bực, TS vì TD mà bị đánh gãy hai chân cũng không hé lời nào, lại không biết vì sao mà anh mình biến hoá sao? Vì kẻ mưu nghịch mà trách anh trai, nếu TKH không bị thống lĩnh giết thì người bị treo là TS đấy, cũng may là Nhiếp Gia chứ không phải nguyên chủ, nếu không thì đau lòng cỡ nào. Dân gian có câu hay lắm:" Con c* làm mù con mắt ".