Chương 93: Tình yêu là ánh sáng xanh(7)
Editor: Gấu Lam
Đối với em trai Thời Kham này, Thời Nghệ Viện xem như rõ như lòng bàn tay, thứ duy nhất có thể so cũng chỉ là thân phận con trai của Thời lão. Đừng nói Thời gia, ngay cả Lâm gia hắn cũng không có tư cách chống lại. Diệp Anh bất quá chỉ là một thư ký đi theo Thời Kham, khí thế đó từ đâu ra?
Thời Nghệ Viện sống đến từng tuổi này là lần đầu tiên bị đánh, nhưng dù trong lòng bà tràn ngập phẫn nộ, nhất thời cũng không có quá nhiều tinh lực đi so đo với Diệp Anh. Ánh mắt bà bình tĩnh đứng trước gương một hồi, nhớ tới Lâm Hạo Nhiên vừa mới giận dỗi rời đi, cuối cùng vẫn là nhịn lệ khí hít sâu vài lần, đè ép sự bực bội xuống, gọi một cuộc điện thoại.
Dưới lầu, Diệp Anh đuổi theo Nhiếp Gia, mới vừa ngồi vào trong xe chuẩn bị rời đi, liền nghe giọng điệu lành lạnh của Nhiếp Gia truyền đến từ ghế, cậu nói: "Đừng nói với Thời Kham."
Diệp Anh nghe vậy, động tác thắt đai an toàn dừng một chút, "Dấu vết trên mặt ngài, dù tôi không nói, ông chủ cũng có thể phát hiện."
Trên mặt Nhiếp Gia vẫn còn cảm giác đau nóng bỏng, cậu nhẹ nhàng vỗ, sau đó chống một tay lên cửa xe nghiêng đầu trầm tư.
Thời Kham là con trai Thời lão không sai, xuất thân cũng không thấp hơn Thời Nghệ Viện, nhưng địa vị xã hội của hai người có thể nói là khác nhau như trời với đất.
Thời Nghệ Viện từ nhỏ bị được Thời lão sủng ái, lúc còn trẻ thậm chí từng cầm súng giết người, nếu không phải giữa đường gả cho Hạ Thành Lâm gia, chỉ sợ hiện tại bà đã là người cầm quyền Thời gia. Mà địa vị của Thời Kham ở Thời gia cơ hồ giống như Lâm Tiện ở Lâm thị. Hắn không được Thời lão thích, một ít sinh ý ở Tần Thành cùng ngoài nước đều là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chưa bao giờ nhấn sự giúp đỡ của lão, giống như là con nhặt vậy.
Thời Kham chỉ là thương nhân bình thường, cùng đại tiểu thư hắc đạo Thời Nghệ Viện hoàn toàn không thể so kè được, hắn không đắc tội nổi Thời Nghệ Viện, cố tình vừa rồi nhất thời xúc động, nhìn thấy Diệp Anh tát Thời Nghệ Viện một cái Nhiếp Gia cũng không ngăn lại.
Lúc này Nhiếp Gia có hơi hối hận, hắn thật ra cậu không sợ Thời Nghệ Viện, nhưng lại lo lắng sẽ rước thêm phiền toái cho Thời Kham.
" Ngài Nhiếp, kế tiếp ngài tính về chung cư hay là công ty?" Diệp Anh nhìn kính chiếu hậu hỏi.
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, trực tiếp đẩy cửa xe đi vào thang máy.
"Ngài Nhiếp!" Diệp Anh vội vàng muốn đuổi theo.
"Tôi lập tức quay lại." Nhiếp Gia ngăn cô lại, một mình vào thang máy.
Nhiếp Gia vừa đi lại trở về, lúc này Lâm Hạo Nhiên sớm đã rời đi, Thời Nghệ Viện cũng thu thập thỏa đáng đang chuẩn bị đến nhà cũ Thời gia, vừa mở cửa, nhìn thấy Nhiếp Gia mặt vô biểu tình đứng ở cửa.
Thời Nghệ Viện cau mày, nhìn Nhiếp Gia liền nổi một bụng lửa giận, kiềm nén cơn tức cười lạnh nói: "Tao không nghĩ lá gan của mày lớn như vậy, còn dám trở về. Mày cảm thấy Thời Kham có thể bảo vệ mày phải không?"
Nhiếp Gia cúi đầu nhìn dấu bàn tay in trên mặt bà, bình tĩnh nói: " Tôi thay Diệp Anh xin lỗi bà, ngại quá Lâm phu nhân, hôm nay đều là tôi không đúng, trước kia tôi đáp ứng bà rời xa Lâm Hạo Nhiên, từ nay về sau tuyệt không dây dưa với anh ta nữa."
Nói đoạn, cậu nâng tay vỗ lên khuôn mặt Thời Nghệ Viện, Diệp Anh xuống tay tàn nhẫn, trên mặt Thời Nghệ Viện mơ hồ toát ra tơ máu.
Thời Nghệ Viện đầy ngập phẫn nộ, căn bản không chú ý tới trên mặt đã không còn đau nữa, cắn răng cả giận nói: " Mày bảo đảm với tao cũng vô nghĩa! Lần trước mày lấy tiền chạy lấy người tao xem như mày thức thời thả mày một con ngựa, nếu mày như vậy không tiếc mệnh, tao cũng sẽ khách khí. Mày cảm thấy leo lên Thời Kham thì có thể kiêu ngạo sao? Mày cho rằng có tao ở đây, Thời Kham có thể tính là gì? Chỉ cần tao nguyện ý, muốn hắn lặng yên không tiếng động ch.ết ở chỗ nào đó bất quá chỉ là chuyện nhỏ."
Nhiếp Gia bỗng chốc cười lạnh, lông mi cong lên nhìn thập phần dịu ngoan, nhưng mơ hồ làm người ta sởn tóc gáy sợ hãi.
Cậu hơi hơi cúi người áp sát Thời Nghệ Viện, cảm giác nguy cơ làm người kinh sợ càng thêm mãnh liệt, đồng tử Thời Nghệ Viện run lên nhịn không được lui về phía sau một bước, lại bị Nhiếp Gia đột nhiên nắm lấy vạt áo trước túm về, ở bên tai bà thấp giọng nói: "Lâm phu nhân, tôi hy vọng bà có thể hiểu một điều, tôi cũng không phải người nhân từ. Nếu bà dám chạm vào một sợi tóc của Thời Kham, tôi sẽ đào một đôi mắt của Lâm Hạo Nhiên. Hôm nay tôi dám đánh gãy tay hắn, ngày mai tôi có thể vặn gãy cổ hắn. Bà cứ việc thử xem, phàm là đụng đến Thời Kham, tôi sẽ băm vằn Lâm Hạo Nhiên nhét vào cổ họng bà!"
Nói xong Nhiếp Gia buông lỏng tay, hoàn toàn không màng đến Thời Nghệ Viện sắc mặt đã tái nhợt, cậu còn dịu ngoan khiêm tốn cười lên, chỉnh lại cổ áo bị mình túm chặt, sau đó xoay người rời đi.
Thẳng đến khi thân ảnh cậu biến mất ở thang máy, Thời Nghệ Viện mới đột nhiên thở ra một hơi, lúc này mới phản ứng lại, mình vừa rồi vậy mà lại bị dọa sợ.
Trong nháy mắt đó, bà cứng đờ không biết làm sao. Trong lòng biết rõ Nhiếp Gia căn bản không thể uy hϊế͙p͙ được bà, nhưng sự sợ hãi này không cách nào khống chế được.
Diệp Anh nghe phân phó chờ ở dưới lầu, thấy Nhiếp Gia bình yên vô sự trở lại mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nhiếp Gia đáp ứng Thời Kham đi sớm về sớm, không nghĩ tới lại lâu như vậy, dứt khoát gọi điện thoại cho Thời Kham báo rằng cậu về trễ một chút, bảo Diệp Anh lái xe đến công ty. Trên đường tắt hai cuộc gọi của Lâm Hạo Nhiên, Nhiếp Gia bực bội bẻ gãy sim luôn.
Bệnh viện, Lâm Hạo Nhiên nghe thanh âm tít tít trong điện thoại, ánh mắt hối hận lại thống khổ.
Nhiếp Gia bảo KK giám thị nhất cử nhất động của Thời Nghệ Viện, để tránh bà làm gì Thời Kham, chính mình thì mở cuộc họp ở công ty, chuẩn bị lập hạng mục mới kiếm tiền, sớm giải trừ hiệp nghị với Lâm Hạo Nhiên.
Nhiếp Gia tìm kiếm thật lâu từ trong đống kịch bản cậu mang về, cuối cùng tìn thấy một cốt chuyện mà nguyên chủ đã sớm mài giũa tốt. Nhưng bởi vì bối cảnh câu chuyện phát sinh ở kỷ nguyên tinh tế, phần hậu kỳ cần tài chính khổng lồ, trong tay nguyên chủ cũng không có đủ đoàn đội kĩ xảo giỏi, vẫn luôn gác tới hiện tại.
Trước kia không có tiền quay, hiện tại càng không có tiền quay.
Nhiếp Gia hiện tại có thể nói là một nghèo hai trắng, Thế Gia Media sớm đã thành một nông trường, nếu muốn làm ra một bộ điện ảnh hoàn chỉnh bộ, chỉ sợ cần đến trăm vạn, tiền bạc cậu còn chả có càng đừng nói mời được đoàn đội kĩ xảo tốt.
Diệp Anh chỉ là tùy tiện liếc mắt một cái, liền biết rằng Thế Gia căn bản không có tài chính quay được bộ phim này, lại bởi vì đắc tội Lâm Hạo Nhiên, chỉ sợ ngài Nhiếp cũng không kéo được người đầu tư.
"Ngài Nhiếp, nếu ngài có khó khăn thì cứ nói......" Diệp Anh thanh thanh giọng, lời còn chưa nói xong, đã bị một thư ký mang biểu tình sợ hãi đẩy cửa tiến vào đánh gãy.
" Ông, ông chủ, bọn họ nói là tới tìm ngài......"
Thư ký lắp bắp nói xong, phía sau có hai người đàn ông mặc tây trang đen, trong đó một người hờ hững nói: "Ngài Nhiếp, tiểu thư chúng tôi có việc muốn mời ngài đi một chuyến."
Nhiếp Gia vội vàng sửa một ít tình tiết không hợp lý trong kịch bản, hờ hững ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, lại nhìn phía Diệp Anh nói: "Hiện tại có lẽ tôi gặp phiền toái rồi."
Diệp Anh cười, hướng về hai người đó, quy củ lễ phép cười nói: "Ngài Nhiếp đang vội, mời hai người qua đây nói chuyện." Nói xong làm thủ thế, mời hai người vào phòng trà, đóng cửa lại Diệp Anh lập tức thay đổi sắc mặt.
Nhân viên Thế Gia Media từ trên xuống dưới đều biết quan hệ giữa ông chủ cùng Lâm Hạo Nhiên, lần này mẹ Lâm bỗng nhiên phái người tìm tới tận cửa, còn làm thư ký hoảng sợ, khi mấy đồng sự nơm nớp lo sợ thảo luận, thư ký bỗng thấy hai vị bảo tiêu mới vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn, không đến vài phút đi ra từ văn phòng của ông chủ, lại giống như con thỏ bị chấn kinh vội vàng tháo chạy.
Các thư ký hai mặt nhìn nhau.
"Ngài Nhiếp, dựa theo tình huống hiện tại của Thế Gia, chỉ sợ là thù lao cho minh tinh để bảo đảm phòng vé cũng khó trả nỗi?" Diệp Anh vỗ vỗ tay đi ra từ phòng trà, phảng phất như chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh.
Đầu Nhiếp Gia cũng không nâng mà lên tiếng: "Tôi đích xác không thể trả nổi thù lao cho minh tinh, nhưng thù lao của diễn viên thì vẫn có thể trả."
Diệp Anh không vòng vèo, nói: "Dựa theo tình huống hiện tại, bên đầu tư trước đó là Lâm Hạo Nhiên, chỉ cần hắn không mở miệng, Thế Gia cũng không tìm được người đầu tư khác. Nếu về phương diện tài chính ngài gặp phiền toái, có thể nói với ông chủ."
Hơi thở của Nhiếp Gia trầm xuống, vẫn nghiêm túc sửa kịch bản: "Sinh ý của Thời Kham ở Tần Thành vốn dĩ bị Thời Nghệ Viện chèn ép, không cần tạo phiền toái thêm cho anh ấy, huống hồ tài chính khổng lồ, Thời Kham cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Tôi tự mình có biện pháp, cô không cần nhọc lòng, cũng đừng nói với Thời Kham."
Diệp Anh sửng sốt, nhịn không được sờ sờ chóp mũi mình, cậu ấy thật sự nghĩ vậy sao?
" Được, tôi đã biết." Diệp Anh cười cười, ánh mắt nhìn Nhiếp Gia trở nên ôn nhu hơn.
Nhiếp Gia gõ xong kịch bản thì bắt đầu chọn đạo diễn, khiến nhà sản xuất đại kinh thất sắc.
" Ông chủ, cậu không tự mình đạo diễn à?" Sản xuất không thở nổi thiếu chút nữa sặc ch.ết.
Nhiếp Gia lãnh khốc tỏ vẻ: "Tôi sẽ không đạo diễn, diễn viên và đạo diễn chú cũng chọn đi, tăng cường chọn mấy người tiện nghi chút. Mấy hợp đồng lung tung rối loạn với tổ làm phim cũng phải ký ổn thoả, nhanh tạo một tổ mới, chúng ta không có thời gian lẫn tiền bạc để hao phí đâu."
Vẻ mặt của sản xuất như trời sập bị Nhiếp Gia oanh tạc đi ra văn phòng, công ty cũng sắp phá sản rồi, vậy mà toan tính mài giũa tác phẩm nghĩ lấy chất lượng để xoay chuyển tình thế.
Nhiếp Gia vội một buổi sáng, Diệp Anh ngồi ở trên sô pha uống trà cả buổi sáng, nhìn nhân viên ra ra vào vào tới tới lui lui, có hơi mắc cười.
"Ngài Nhiếp, ngài tính giải quyết vấn đề tổ kỹ xảo và tài chính như thế nào đây?" Diệp Anh hỏi.
Nhiếp Gia cầm thẻ sim thư ký vừa mới mua, xoay lại, nhắn tin hẹn ăn cơm trưa với Thời Kham, đầu cũng không nâng lên: " Tôi có bản hắc."
Diệp Anh: ""
KK che miệng: 【 Không phải ta, ta không có, không phải ta mà. 】
Nhiếp Gia dọn dẹp bàn, lại ký mấy văn kiện, thuận miệng tán gẫu với Diệp Anh, bỗng di động rung lên, Thời Kham nhắn lại một tin ngắn.
【 Bảo Diệp Anh đưa em về, tôi dẫn em về nhà một chuyến. 】