Chương 98: Tình yêu là ánh sáng xanh(12)
Editor: Gấu Lam
Diệp Anh biết bản thân mình nói cũng vô dụng, Jordan chỉ huy ở tiền tuyến vừa thấy ông chủ đã run như cầy sấy. Cô cũng chỉ biết nói như vậy, buông ly trà dẫn Lâm Tiện đến phòng khách, còn mình thì chạy đến ngồi một bên lướt điện thoại.
Không biết qua bao lâu, Lâm Tiện chỉ cảm thấy lưng tê rần, cửa phòng ngủ bỗng cùm cụp một tiếng, mở ra.
Lâm Tiện không khỏi run lên, lập tức bỏ ly trà xuống đứng lên, co quắp nắm chặt năm ngón tay, " Cậu."
Thời Kham tùy tiện khoác áo sơ đi mi ra, tóc mái tán loạn, vạt áo chưa cài, đôi con ngươi đen nhánh có chút hờ hững.
"Ăn chưa?" Đầu tóc Thời Kham hỗn loạn ướt đẫm, hắn tùy tiện cài nút áo, một tay khác vuốt máu tóc mái ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt sắc bén anh tuấn, động tác tùy ý lại tản mạn.
Ánh mắt hắn cũng không chứa bất luận sự khó chịu nào, nhưng Lâm Tiện vừa nhìn thấy hắn nháy mắt yết hầu co chặt, mồ hôi sau lưng đổ như tắm.
" Vẫn, vẫn chưa......" Giật mình một cái, Lâm Tiện thành thật nói.
Thời Kham cẩn thận đóng cửa, tùy tiện lên tiếng, đi vào phòng bếp, " Tôi chiên trứng cho Gia Gia ăn, cậu cũng ăn chút đi."
Giữa mày Lâm Tiện nhăn lại, gật gật đầu: " Dạ."
Không bao lâu Thời Kham tắt bếp, đem một đĩa trứng cà chua đặt lên bàn kêu Lâm Tiện lại đây, sau đó bưng một đĩa vào phòng ngủ. Thân ảnh hắn vừa biến mất, tinh thần vốn căng chặt của Lâm Tiện hơi hòa hoãn, ngồi ăn miếng trứng như nhai sáp, căn bản không dám đoán mò người trong phòng ngủ là ai.
Khi Thời Kham trở về Nhiếp Gia đã ghé vào trên giường ngủ mất, nửa khuôn mặt đều chôn trong gối, bộ dáng ngủ say giống như đứa trẻ không rành thế sự.
Thời Kham không nhẫn tâm quấy rầy cậu, dự định bỏ tay Nhiếp Gia vào trong chăn, Nhiếp Gia bỗng nhiên mê mang tỉnh lại.
Con ngươi của cậu hiện vẻ mỏi mệt, trên cổ trải dài vệt đỏ, Thời Kham nhìn mà đau lòng, nhẹ giọng nói: "Đã rạng sáng hai giờ rồi, ngủ tiếp đi."
Trong miệng Nhiếp Gia không biết đang thầm thì cái gì, duỗi tay ôm eo Thời Kham sau đó nhắm hai mắt lại.
Lạ là Thời Kham lại nghe hiểu, cười cười vuốt tóc Nhiếp Gia, nói: "Trứng của em xong rồi."
Nhiếp Gia nghe xong, rõ ràng thần chí không rõ, nhưng vẫn kiên cường bò dậy, một hai phải ăn trứng. Thời Kham bồi bên cậu nói chuyện không đâu, nhìn câyh chậm rãi ăn hết lại rót một ly nước cho cậu súc miệng, lúc này mới dỗ người tiến vào ổ chăn.
" Anh không ngủ với em sao?" Nhiếp Gia nhìn Thời Kham bưng đĩa tính đi ra ngoài, từ trong ổ chăn vươn tay túm chặt tay áo hắn.
Thời Kham bật cười nói: " Anh đi rửa chén, rửa xong sẽ trở về."
Nhiếp Gia liền buông lỏng tay, nhìn hắn đi ra ngoài, đôi mắt sáng lấp lánh, gương mặt còn hơi ửng hồng.
Ngay khi vừa đóng cửa phòng ngủ, ôn nhu trong mắt Thời Kham rút đi, rõ ràng trở nên đạm mạc sắc bén.
" Cậu." Lâm Tiện ăn xong ngồi chờ ở phòng khách, tinh thần lại căng thẳng.
"Trong tay cậu có bao nhiêu cổ phần Lâm thị?" Thời Kham ném đĩa cho Diệp Anh, đi đến sô pha ngồi xuống, chân dài bắt chéo nhau, khí thế của người ở trên cao lộ ra trong chớp mắt.
Lâm Tiện không dám giấu giếm, trên mặt hơi hơi đỏ, "Trong tay của con...... Cũng không có cổ phần Lâm thị, ba mẹ không cho con."
" Tất cả đều ở trong tay Lâm Hạo Nhiên?" Thời Kham còn tưởng rằng đứa con cả Lâm Tiện này ít nhất cũng có vài cổ phần, không nghĩ tới Thời Nghệ Viện thật sự đến một chút canh thịt cũng không cho Lâm Tiện.
"Đúng vậy, chủ yếu đều ở trong tay ba mẹ và Lâm Hạo Nhiên." Lâm Tiện khuất nhục cắn chặt răng.
"Cậu muốn có địa vị, hay là muốn tiền?" Thời Kham hờ hững nói.
Lâm Tiện khó khăn há miệng thở dốc, im lặng hồi lâu, mới run rẩy nói: " Con không quá hiểu ý của cậu, cậu à, trong tay con cũng không có tài nguyên đáng giá gì...... Ngài gọi con tới đây, có phải xảy ra hiểu lầm gì không?"
Lâm Tiện cúi đầu, khuất nhục khiến cả người hắn đều run rẩy. Cậu gọi hắn tới, hẳn là muốn hợp tác với hắn? Đáng tiếc cậu nghĩ sai rồi...... Hắn cũng không phải đối tượng đáng để hợp tác, hắn chẳng qua là phế vật mang danh con trai cả Lâm thị mà thôi! Mà hết thảy, đều vì cha mẹ và Lâm Hạo Nhiên gây ra!
"Muốn đánh gãy chân của Lâm Hạo Nhiên không?"
" Muốn!!!" Trong nháy mắt, hốc mắt Lâm Tiện như muốn nứt ra.
Nhà cũ Thời gia, Xa Quân mang Lâm Hạo Nhiên đến sau đó bị Thời lão kêu vào thư phòng, răn dạy cả đêm, ra lệnh cấm tiếp xúc với Nhiếp Gia, chuẩn bị hợp đồng với Tần thị. Đây là đại sinh ý được chính phủ phê duyệt, trong đó liên lụy rất nhiều, tuy là Thời gia quyền thế lớn lại có giao tình không tồi với Tần thị, cũng không nắm chắc mười phần có thể lấy được. Lâm Hạo Nhiên gần đây lại không chuẩn bị kĩ cường, một lòng một dạ nhớ tình nhân, không biết phân rõ như thế, tự nhiên chọc giận Thời lão.
Lâm Hạo Nhiên bị Thời lão phạt quỳ, chẳng sợ bên ngoài sấm sét ầm ầm hay mưa to dữ dội cũng không sợ, quỳ cả đêm dập tắt luôn tà hỏa trong đầu.
Nửa đêm Thời Nghệ Viện bị tiếng sấm bên ngoài làm bừng tỉnh, bà phủ thêm áo ngủ đi xuống lầu, nổi giận đùng đùng, nhưng sau khi nhìn thấy thân ảnh quỳ trong mưa hỏa khí trong lòng tức khắc tiêu hơn phân nửa.
Thời Nghệ Viện bung dù đi đến bên cạnh Lâm Hạo Nhiên, cúi đầu nhìn hắn: " Con biết sai chưa?"
" Con không sai." Giọng nói Lâm Hạo Nhiên khàn khàn, sau lunagw vẫn thẳng tắp.
Hỏa khí của Thời Nghệ Viện tức khắc lại đốt lên, cả giận nói: "Lần này nó đánh gãy cánh tay con, lần sau có khả năng đâm ch.ết con!"
"Trước kia mẹ suýt nữa băm tay em ấy, vũ nhục uy hϊế͙p͙ em ấy, nếu em ấy giết con, vậy xem như thanh toán xong." Lâm Hạo Nhiên vô tình nói.
Thời Nghệ Viện bỗng chốc mở to hai mắt, bà đứng bên cạnh Lâm Hạo Nhiên trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, trong thanh âm tràn ngập thất vọng cùng đau lòng: "Lâm Hạo Nhiên, cha mẹ bồi dưỡng con, ông ngoại mong đợi con, đối với con không là gì sao?"
Môi Lâm Hạo Nhiên tái nhợt khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn không nói cái gì, chỉ là thống khổ nhăn mày lại.
"Mụ mụ chỉ có một đứa con trai là con, nhưng tông tộc Thời gia có rất nhiều người thừa kế có thể thay thế con. Nếu hồi trước con không muốn kế thừa thì phải nói, đỡ để ông ngoại con phải lo nghĩ, cố quỳ ở đó tỉnh ngộ đi." Thời Nghệ Viện cực kỳ thất vọng, nặng nề thở dài nhấc chân rời đi.
"Đại tiểu thư, trên người tôn thiếu gia còn thương tích......" Quản gia cầu tình.
Biểu tình Thời Nghệ Viện lại không thay đổi chút nào, cũng không quay đầu lại, hờ hững nói: "Cánh tay của nó bị gãy chứ không phải cổ, không ch.ết được, để nó quỳ cho nhớ."
Quản gia tức khắc không dám nhiều lời, đứng ở dưới mái hiên hạ nhìn tôn thiếu gia quỳ gối trong mưa, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Lâm Hạo Nhiên bị Thời lão phạt quỳ, xối mưa cả đêm, tự nhiên bị sốt cao phải đưa đến bệnh viện tĩnh dưỡng, hắn nhớ lâu hay không Thời Nghệ Viện không biết, nhưng Thời Nghệ Viện biết trí nhớ mình quá dài.
Thằng nhóc tên Nhiếp Gia kia cư nhiên có lực ảnh hưởng lớn như vậy với Lâm Hạo Nhiên, khiến bà rất bất ngờ.
Lâm Hạo Nhiên nằm viện mấy ngày, vì thế Nhiếp Gia cực kỳ thanh tịnh, thuận lợi sửa chưax xong kịch bản, tuy rằng bởi vì có mấy hạng mục liên quan đến Lâm Hạo Nhiên nên bị ch.ết thai, nhưng trước mắt mới chỉ là râu ria thôi.
Kịch bản sửa xong, hợp đồng cũng ký, quay phim thuận lợi lập tổ. Thế Gia thiếu chỉ là kỹ xảo cùng tài trợ thôi, bản thân Nhiếp Gia có thể gánh vác được, ngoài ra còn có thiết kế đồ hoạ cùng phối nhạc. Cái khác cậu không muốn gamhs thêm nữa, thậm chí không tính dự toán gì cả, hoàn toàn uỷ quyền cho đạo diễn.
Sau đó cậu có thể tạm thời an nhàn, đi hẹn hò với Thời Kham.
"Gia Gia, cẩn thận ngã." Buổi chiều Thời Kham tới đón Nhiếp Gia, mới vừa vào sảnh công ty, liền nhìn thấy Nhiếp Gia cúi đầu cầm di động đi đi, bất đắc dĩ gọi cậu một tiếng.
Nhiếp Gia ngẩng đầu nhìn thấy Thời Kham, lập tức vui vẻ cười rộ lên, bỏ điện thoại vào trong túi lạch bạch chạy đến đón hắn, "Không phải bảo anh chờ em trong xe là được rồi sao."
Thời Kham ôm lấy eo Nhiếp Gia cùng cậu rời công ty, ở cánh cửa xoay tròn nhìn thoáng qua vài thanh niên đang đùa giỡn.
Thẩm Tư Vũ hôm nay tới công ty ký hợp đồng, hắn được Nhiếp tổng khâm định làm nam chính cho bộ điện ảnh mới, chuyện này đã sớm truyền trong công ty. Nghe nói là đại chế tác, là cơ hội để Nhiếp trở mình. Thẩm Tư Vũ chỉ là người mới, vậy mà có thể tham gia chế tác này, lúc ban đầu sau kinh hỉ chính là không thể tin tưởng được, hiện tại chỉ còn lại hưng phấn.
Hắn đã xem qua kịch bản, kỳ thật Thẩm Tư Vũ có thể nhìn ra được, kịch bản này có flag cực kỳ đặc biệt. Tuy rằng nhân vật của hắn là nam 1, nhưng vai diễn này kỳ thật không giống mấy vai truyền thống lấy nhân vạt chính làm trung tâm.
Trong bộ phim này, diễn viên chỉ là phụ trợ cho cốt truyện, là quân cờ phục vụ cốt truyện. Có lẽ bộ phim có thể nổi, nhưng mỗi diễn viên không giống nhau, chỉ có thể xem duyên phận.
Bất quá cơ hội này cực kỳ trân quý, đặc biệt là người mới như hắn. Thẩm Tư Vũ tự hỏi kỹ thuật diễn tuy không phải đăng phong tạo cực lô hỏa thuần thanh(?), nhưng dựa vào nhan sắc của hắn, một khi bộ phim được chiếu, hắn tuyệt đối có thể một lần là nổi tiếng!
(?): điêu luyện
"Thẩm ca, nghe nói nhân vật trong phim đều tuyển trong công ty chúng ta, có phải thật hay không?" Mấy người mới trong công ty vây quanh Thẩm Tư Vũ cùng đi vào thang máy.
Thẩm Tư Vũ rất hưởng thụ loại cảm giác được truy phủng, nhưng cũng không ngạo mạn, cười nói: "Nhân vật chính yếu đều là người công ty chúng ta, Nhiếp tổng vẫn luôn suy nghĩ cho chúng ta, dẫu sao cũng là người một nhà."
"Phải không? Thẩm ca vậy anh có thể nói với Nhiếp tổng, mấy vai phụ gì đó, cũng cấp cho công ty mình được không. Bộ phim trước của em ấy, bị huỷ đầu tư, công ty cũng không tìm đầu tư mới, nói không quay là không quay, thật vất vả em mới có vai diễn đó." Có người mới ân cần nói.
Thẩm Tư Vũ hơi hơi sửng sốt, hậu tri hậu giác mà nói: "Nhiếp tổng...... Nhiếp tổng gần đây rất bận, tôi cũng phải tiến tổ, phải xem tôi có thời gian không đã."
Đang nói, thang máy đinh một tiếng mở ra, hai bên người đều sửng sốt, trong thang máy chính là anh cả của Thế Gia Media, Đồng Hải.
"Đồng ca." Thẩm Tư Vũ hơi hơi mỉm cười, lui qua bên cạnh nhường đường.
Đồng Hải đeo kính râm, thấy không rõ biểu tình lúc này của hắn, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu liền mang theo năm sáu trợ lý công ty cung cấp cho hắn đi ra ngoài.
Có người ở phía sau bĩu môi, khinh thường nói: "Đại minh tinh chính là phách lớn như vậy."
Một người mới vội đè thấp thanh âm lặng lẽ nói: "Nghe nói Đồng Hải chủ động không cần thù lao để đóng vai chính《 Diệt Thế 》, thế mà bị Nhiếp tổng pass. Anh ả gì chứ, em thấy anh cả của Thế Gia Media sắp trở thành của Thẩm ca rồi."
Đồng Hải đang đi thật nhanh ở phía trước bỗng dừng bước, băn khoăn một lát sau đó như không có việc gì tiếp tục rời đi.
Thẩm Tư Vũ nguyên bản đang vô ý cười, nhìn bóng dáng Đồng Hải cứng đờ, lập tức giương giọng răn dạy người bên cạnh: "Các cậu muốn tồn tại trong giới giải trí, cũng đừng nói bậy sau lưng tiền bối, thành thật kiên định làm tốt bổn phận của mình là được."
Trợ lý Đồng Hải không vui quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ một cái, mấy người mới vốn định nịnh bợ Thẩm Tư Vũ, còn tưởng rằng mình nói chuyện rất nhỏ, không nghĩ tới lại bị nghe thấy, tức khắc sợ hãi cúi đầu im miệng.
Rời cửa lớn công ty, ngồi trên xe, trợ lý Đồng Hải xụ mặt oán giận nói: "Đắc ý cái gì, bất quá chỉ hơi giống Nhiếp tổng thôi, không phải thân thích thì chính là đã ngủ với Nhiếp tổng, vẫn chưa có danh khí đâu đã kiêu ngạo như vậy, về sau nổi tiếng chắc xem mình là ông trời luôn!"
Đồng Hải tháo xuống kính râm lộ ra gương mặt tuấn mỹ khiến ngàn vạn fans hít thở không thông, hắn nhắm mắt lại nhéo nhéo mũi, nhàn nhạt nói: "Đừng nói bậy, bộ phim này toàn dùng người mới, chủ ý của thượng tầng không cần chúng ta đoán mò, huống hồ Nhiếp tổng cũng không phải người như vậy."
Trợ lý hậm hực ngậm miệng.
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Nghệ Viện: Mụ mụ chỉ có mình con là con trai!
Lâm Tiện: Hả?