Chương 52
Sáu năm đối với người tu chân mà nói thật sự quá ngắn ngủi.
Sau hai tháng trở lại Linh Sơn phái, Tần Khai Dịch bắt đầu bế quan tu luyện. Dựa theo lời Viêm Cốt nói, nếu hắn cứ không cố gắng, rất có thể sắp đối mặt với một Thẩm Phi Tiếu có tu vi cao hơn mấy tầng.
Tần Khai Dịch không khỏi lo lắng tương lai mình sau này. Hắn biết sáu năm này chính là cơ hội cuối cùng của mình. Nếu hắn không nắm lấy, rất có thể Thẩm Phi Tiếu sẽ dễ dàng cho hắn đi chầu ông bà, vĩnh viễn không siêu sinh.
Từ lúc đá Thẩm Phi Tiếu xuống vực, đã định trước Tần Khai Dịch không còn có cơ hội quay đầu lại.
Từ lúc bị thương trong bí cảnh, sau một năm tu dưỡng, kinh mạnh toàn thân rốt cục cũng chữa trị xong. Tu vi hắn từ ích cốc sơ kỳ tăng lên tới trung kỳ, nhưng như vậy Tần Khai Dịch vẫn phi thường rối rắm … Nguyên nhân chính là cái con cổ trùng Tử Dương Bội lưu lại, vốn ở trong kinh mạch toàn thân lại mạc danh kỳ diệu chạy vào ma hải của hắn, bị ma khí tầng tầng lớp lớp bao bọc lại, làm Tần Khai Dịch muốn lấy nó ra nhưng căn bản không thể nào xuống tay.
Viêm Cốt nghiêm túc xem xét thân thể Tần Khai Dịch, sau đó không chịu trách nhiệm cho ra kết luận: “Nếu ngươi mạnh mẽ lấy cổ trùng ra, tu vi toàn thân ngươi liền phế, ngươi tự lo liệu đi.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Sắc mặt Tần Khai Dịch khó coi tới cực điểm: “Chẳng lẽ cứ để nó trong đó? Vạn nhất lần sau Tử Dương Bội khu động cổ trùng, ta chẳng phải là ch.ết chắc sao?”
“Kia… không nhất định.” Viêm Cốt không chút để ý: “Cổ trùng bị tầng tầng ma khí bao vây, ngoại giới cho dù muốn sử dụng cũng không dễ dàng. Ngươi lo chuyện này thì chi bằng cứ tu luyện cho tốt, đem ma khí dày thêm một tầng. Con cổ trùng ngốc lâu trong đan điền ngươi, nói không chừng sẽ ch.ết.”
Sau đó Tần Khai Dịch liền tin tưởng tà thuyết của Viêm Cốt mê hoặc a mê hoặc. A không, là lời hay khuyên giải, đem hết thảy tài nguyên đã chuẩn bị tốt sau đó tiến nhập động phủ bắt đầu bế quan.
Sư phụ Tần Khai Dịch — Thanh Hư Tử ngược lại vô cùng tán thành hành động này. Mà cũng đúng, làm gia trưởng nào mà không hy vọng con mình tiến tới? Thanh Hư Tử chẳng những cung cấp cho Tần Khai Dịch địa phương sung túc linh khí nhất. Thậm chí khoanh vùng một mảnh núi rừng, trước khi chia tay còn nói cho Tần Khai Dịch biết một số yếu điểm khi tu hành.
Hiện tại, tình cảm Tần Khai Dịch đối với Thanh Hư Tử rất phức tạp. Hắn nhìn thấy Thanh Hư Tử yêu thương hắn, nội tâm không thể không nảy ra suy nghĩ – hắn không muốn làm hại đến vị lão nhân hiền lành này.
Nhưng nội dung câu chuyện cũng mất tới sáu năm sau mới bắt đầu. Tần Khai Dịch không có dư thừa thời gian đi thương xuân bi thu, hắn chuẩn bị tốt hết thảy sau đó liền tiến nhập động phủ, bắt đầu bế quan.
Thiên tư Tần Thạch vốn tốt, trong khi Tần Khai Dịch yên lặng bỏ hết tạp niệm bắt đầu toàn lực đánh sâu vào Kết Đan Kỳ, làm ít công to, mất gần năm năm mới thấy dấu hiệu đột phá.
Nói tới đây, không thể không cảm thán một chút thể chất đặc biệt của Tần Thạch. Nếu hắn không có thể chất trong vạn người mới có một, chỉ sợ ngộ tính cao tới đâu, cũng tuyệt đối không có khả năng trong vòng năm năm kết đan.
Cũng may ma tu không giống như tu chân. Trước khi kết thành nguyên anh sẽ không dẫn phát dị tượng, cũng đỡ cho Tần Khai Dịch khỏi mất công lấy cớ.
Ngày Tần Khai Dịch chính thức kết đan là một buổi sáng trong xanh. Hắn ngồi trên giường đá, cảm giác trong đan điền không thể nhận một tia ma khí nào nữa. Bên trong giống như biển mây xoay quanh trung tâm, lại như là có sinh mệnh quanh chung quanh cổ trùng đang ẩn nấp. Một tầng rồi lại một tầng quấn quanh, như tằm phun tơ cuối cùng hình thành một quả cầu.
Tần Khai Dịch thật cẩn thận quan sát đan điền mình biến hóa. Trước khi bắt đầu bế quan, Viêm Cốt từng nói, quá trình kết đan vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận một cái chẳng những mất hết tu vi thậm chí có khả năng mất mạng. Tần Khai Dịch biết Viêm Cốt tuy bình thường không đáng tin nhưng chuyện đại sự hắn sẽ không mơ hồ, cho nên lúc này hết sức nghiêm túc.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, dưới sự vận công của Tần Khai Dịch, ma khí dần dần biến thành màu vàng nhạt, thong thả mà mềm nhẹ ngưng kết thành một kim đan kim sắc.
Ngay lúc kết đan thành công, cả người Tần Khai Dịch toát ra một lớp màu đen. Hắn nhắm mắt cảm nhận kim đan lơ lửng trong đan điền mình. Viên kim đan kia thật giống như có được sinh mệnh của mình, khoan khoái lơ lững trong đan điền Tần Khai Dịch, làm cả người Tần Khai Dịch vô cùng thư sướng.
Phát hiện mình rốt cục kết đan thành công, Tần Khai Dịch mở mắt. Khoảnh khắc kia, Tần Khai Dịch mới phát hiện, thế giới của hắn, khác với lúc trước.
Bởi vì đang chìm hoàn toàn trong bóng đêm, ánh mắt Tần Khai Dịch không nhìn thấy thực vật chung quanh. Nhưng lỗ tai hắn có thể xuyên qua động phủ bên ngoài nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy, tiếng nước chảy róc rách, phô bày thế giới này dưới một góc độ hoàn toàn mới.
“Hô …” Thở ra một hơi dài, Tần Khai Dịch đang muốn thả lỏng thân thể. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, vốn dĩ đang vui sướng biểu tình lập tức trầm lại, từ miệng phun ra vài câu: “Viêm Cốt … con cổ trùng kia đâu?”
“A?” Luôn quan sát quá trình Tần Khai Dịch kết đan. Viêm Cốt sửng sốt, lập tức trong giọng nói dẫn theo chút chột dạ: “Ờ … nó không có trong ma hải ngươi?”
“…” Vừa nghe Viêm Cốt hỏi ra mình vấn đề này, Tần Khai Dịch liền biết mình xong rồi. Hắn nên sớm biết trước, mỗi lần tin tưởng Viêm Cốt … hắn luôn phải trả một cái giá đắt.
Hít một hơi sâu, Tần Khai Dịch nhẫn nhịn xúc động muốn nhéo lỗ tai Viêm Cốt gào thét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đi tắm.”
Nói xong, Tần Khai Dịch phất tay mở cửa đá, trực tiếp đi tới hồ nước gần đó.
Hồ nước đầu xuân còn mang theo chút ý lạnh. Cũng như Tần Khai Dịch không có thể chất như người bình thường, không cần sợ bị cảm. Tuy đạt đến Tích Cốc kỳ đã muốn thoát ly ngũ cốc luân hồi, nhưng ở trong động phủ hơn năm năm liền … Thế nào cũng không thấy sạch sẽ.
Ngay khi Tần Khai Dịch tắm rửa, Viêm Cốt lại mở miệng, ngữ khí của hắn tràn ngập kinh ngạc: “Ngươi biến hóa cũng quá có tính lừa gạt đi. Tần Thạch, nếu ta không biết ngươi, còn thật nghĩ ngươi chính là một công tử ca tiên phong đạo cốt nào rồi đó.”
“Cái gì?” Tần Khai Dịch nhất thời cũng không hiểu được ý Viêm Cốt. Nhưng chờ hắn cúi đầu nhìn mặt mình phản chiếu trên mặt nước, Tần Khai Dịch cũng sửng sốt.
Vẫn là gương mặt tao nhã của Tần Thạch kia, rồi lại không hiểu nhiều sao lại thêm một loại khí chất khó có thể miêu tả. Thật giống như viên ngọc chôn dưới đất lâu ngày được người ta tìm ra, cẩn thận mài dũa, nở rộ ánh sáng thuộc về mình.
Quân tử như ngọc, chính là bốn chữ này.
Tần Khai Dịch vừa nhìn thấy liền vui đến choáng váng. Hắn không nghĩ đến kết đan lại còn có hiệu quả tốt như vậy … Ai nha, diện mạo đi, tuy Tần Khai Dịch không quá để ý, nhưng ai ghét bỏ bộ dạng mình đẹp đâu?
“Ngươi sao lại có khuôn mặt như thế.” Viêm Cốt thở dài giống như đang cảm thán ông trời không có mắt … Cũng đúng, hiện tại hình tượng Tần Khai Dịch trong mắt Viêm Cốt, không khác gì một tên thần kinh tâm thần phân liệt.
“Làn da này, quá tuyệt vời.” Vuốt vuốt cánh tay so với đậu hũ còn mượt hơn, Tần Khai Dịch hung hăng tự kỷ một phen. Tóc hắn vì lâu ngày không cắt nên đã dài đến mông. Hiện tại như rong rêu tản ra sau đầu, càng gia tăng vài phần khí chất tiên phong đạo cốt.
Đi tới thế giới này lâu như vậy, Tần Khai Dịch rốt cục kiếm được một chỗ tốt.
“Có khuôn mặt đẹp thì có ích lợi gì, sớm muộn gì cũng ch.ết trong tay Thẩm Phi Tiếu.” Nhỏ giọng nói thầm một câu, Viêm Cốt trong ý thức hải cuộn thành một khối: “Đừng trách ta không nói trước. Ta chỉ có thể giúp ngươi che dấu hoa văn liên hoa trên mặt. Nêu ngươi sử dụng ma khí, bị người phát hiện đuổi giết cũng đừng oán ta.”
“Yên tâm.” Vừa nghe Viêm Cốt nói vậy, Tần Khai Dịch nháy mắt liền hết vui. Hắn còn nhớ đến con cổ trùng không chút tung tích kia: “Ta tuyệt đối sẽ không trông cậy vào ngươi nữa. Cứ tin ngươi nữa, ta chính là tên ngốc.”
“…” Viêm Cốt hết chỗ nói rồi, hắn ngập ngừng suy nghĩ muốn phản bác, lại tìm không thấy lý do nói … Chuyện này đúng thật là do hắn, ai có thể nghĩ đến cổ trùng Tử Dương Bội lưu lại lại kỳ quái đến thế đâu.
Tần Khai Dịch tắm xong, lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào. Hắn nhìn nhìn, liền niệm pháp quyết bay về hướng sơn môn Linh Sơn phái.
Không dám quá mức bại lộ thực lực mình, Tần Khai Dịch chỉ dùng một cái pháp quyết đơn giản nhất. Một lát sau liền tới nơi, hắn đứng trên không trung chỉnh lý y phục một chút, hướng về nơi Thanh Hư Tử thường lui tới.
Nhưng mà ngay khi hắn sắp đến chỗ Thanh Hư Tử. Một thân ảnh xuất hiện hấp dẫn toàn bộ lực chú ý Tần Khai Dịch. Hắn trợn lớn mắt thấy một thanh niên đi theo một đệ tử Linh Sơn phái, do dự nửa ngày đều không dám xác định người nọ rốt cuộc có phải là người mình nghĩ đến hay không.
Thanh niên nọ cũng chú ý đến ánh mắt Tần Khai Dịch. Hắn xoay người, mặt không đổi sắc nhìn Tần Khai Dịch mặc một thân bạch y, quan sát một lát, khóe miệng đột nhiên nâng lên một độ cung xinh đẹp: “Sư huynh, đã lâu không gặp.”
“… Ngươi, ngươi?” Cho dù đã sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn bị rung động như cũ. Tần Khai Dịch cứ ‘ngươi’ nửa ngày cũng không nói hết câu.
“Ta là Thẩm Phi Tiếu.” Đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng ngày xưa, Thẩm Phi Tiếu bình tĩnh cười nói: “Sư huynh, sáu năm qua có khỏe không?”
Giờ phút này, Tần Khai Dịch như mất hết ngôn ngữ, tùy ý Thẩm Phi Tiếu kêu thế nào cũng không có trả lời, mà cả người giống như hóa đá, cứ nhìn chằm chằm Tần Khai Dịch không nói không nên lời.
|Tà Mị| Chương 53