Chương 51: 51: Đừng Chạy Lung Tung Khắp Nơi
Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà hai mắt nhìn cậu, loại chuyện này còn muốn anh đoán, vô cùng không muốn phối hợp: "Thích nói hay không thì tùy."
Tạ Hành Dữ ghé sát bên tai anh, giọng điệu sâu xa: "Không lẽ chú nhỏ không biết, dâu tây là một loại trái cây rất đặc biệt sao?"
Tạ Hà không hiểu, thầm nghĩ dâu tây có gì đặc biệt? Đặc biệt đắt? Nhưng so với điều kiện sinh hoạt của nhà họ Tạ thì bất kể trái cây gì cũng không tính là "đắt".
Anh khó hiểu nhìn chằm chằm đối phương.
Cún nhỏ Tạ nhìn lướt qua xương quai xanh của anh: "Một cách gọi khác thường được dùng để gọi một thứ gì đó."
Tạ Hà tự hỏi hồi lâu, rốt cuộc dâu tây là cách gọi khác của thứ gì.
Cuối cùng anh bừng tỉnh, không khỏi thẹn quá hóa giận, nghiến răng nói: "Tạ Hành Dữ!"
Tạ Hành Dữ dứt khoát chạy trốn: "Con chưa nói gì hết, là chú nhỏ tự mình nghĩ đến!"
Vành tai Tạ Hà đỏ bừng, thầm nói tên nhóc nầy thật sự không biết xấu hổ.
May là chưa nói thẳng ra lời kia, không thì sẽ dạy hư bạn nhỏ rồi.
"Ba vị đợi lâu rồi." Nhân viên công tác tiếp đãi bọn họ lúc trước đã quay lại, đưa cho Tạ Tu Quân một túi hồ sơ "Vừa rồi xin ý kiến của viện trưởng, nói có thể cho mọi người xem tư liệu của Phạm Kiệt.
Nhưng bên trong cũng không có gì cả, ngài xem một chút là sẽ biết."
Tạ Tu Quân xem thông tin cá nhân của Phạm Kiệt: "Chỉ có từng này?"
"Dạ vâng, hắn đã rời khỏi trại trẻ mồ côi mười năm rồi.
Mươi năm nay tình hình của hắn chúng cháu cũng không có ghi chép gì.
Vừa rồi cháu hỏi những người khác thì đúng là có vài đứa nhỏ từng gặp hắn.
Chúng nói hắn cầm giấy chứng nhận tình nguyện viên, nhưng chúng cháu chưa từng phát giấy chứng nhận cho hắn.
Có thể hắn đã làm giả một bản."
"Được, tôi biết rồi." Tạ Tu Quân trả túi hồ sơ cho cô "Nếu sau này có cảnh sát đến lấy bằng chứng, hy vọng mọi người phối hợp điều tra."
"Không thành vấn đề, đây là điều chúng cháu nên làm."
Về Phạm Kiệt, bên trại trẻ mồ côi đã không còn manh mối nào nữa.
Tạ Hà ăn kem xong thì chuẩn bị rời đi.
Hạ Tử Hân dường như có hơi tiếc nuối, cô bé ngồi trên xích đu ngẩng đầu nhìn bọn họ: "Chú phải đi về rồi sao?"
Tạ Hà xoa xoa đầu bé: "Ừ, phải đi về rồi."
"Vậy sau này có quay lại nữa không?"
"Sau này có thời gian sẽ đến chơi cùng con, được không?"
"Một lời đã định!"
Ba người rời khỏi trại trẻ mồ côi lên xe.
Tạ Hành Dữ gửi ảnh vừa chụp cho Tạ Hà, Tạ Hà nhìn cậu bé trên bức ảnh, mày vô thức nhíu lại.
Vốn bọn họ chỉ định đến thăm trại trẻ mồ côi, nào ngờ còn đào được ra một số thông tin không lường trước được.
Bỗng nhiên Tạ Hành Dữ đưa tay chặn màn hình điện thoại của anh: "Đừng nhìn điện thoại trên xe, hại mắt."
Tạ Hà đành bỏ điện thoại xuống: "Cậu cảm thấy người tên Phạm Kiệt này có liên quan đến nghi phạm mê gian ở tiệc rượu không?"
"Con cảm thấy rất có thể." Tạ Hành Dữ nói "Không phải có câu nói như này sao, lớn nhìn ba tuổi già nhìn bảy tuổi*.
Khi còn bé gã có thể dùng cục đá làm người khác bị thương thì sau này trưởng thành có hành động quá mức cũng có khả năng.
Vừa rồi con nhìn thông tin của gã, mười mấy năm ở trại trẻ mồ côi gã gây ra không ít chuyện, thường xuyên bắt nạt các bạn nhỏ, đặc biệt là các bé gái."
*Bằng cách quan sát những hành vi và thói quen của một đứa trẻ ba tuổi, chúng ta có thể thấy được khi lớn lên bé sẽ trở thành người như thế nào, có tính cách quyết định vận mệnh của mình.
Bảy tuổi thì chắc là tuổi già ớ.
"Bắt nạt bé gái?" Tạ Hà đột nhiên nghĩ ra gì đó "Vậy nên tự dưng gã ném đá vào tôi, không phải gã coi tôi là con gái chứ?"
Trong trí nhớ của nguyên chủ và mô tả của các nhân viên ở trại trẻ mồ côi, hắn không thân với Phạm Kiệt, thậm chí chưa từng nói chuyện với nhau.
Ngay cả Tạ Tu Quân cũng nhầm lẫn giới tính của hắn, vậy một đám trẻ con nhận nhầm cũng không có gì lạ.
Tạ Hà nắn nắn mi tâm, cảm thấy hơi đau đầu.
Những bạn nhỏ năm sáu tuổi vẫn chưa có tam quan đúng đắn, bắt nạn các bạn khác là chuyện thường có.
Phạm Kiệt trong thời kỳ này có thể chỉ vì cảm thấy thú vị chơi vui mà thôi.
Nhưng nếu sau này gã đã nhận được nhiều bài học, được giáo dục mà vẫn bắt nạt các bạn nữ thì tuyệt đối không phải ở mức "chơi vui".
Anh ngẩng đầu nói: "Nhưng lời lớn nhìn ba tuổi già nhìn bảy tuổi này cũng không chính xác.
Cậu lúc nhỏ ngoan như vậy ai ngờ được trưởng thành lại bạch thiết hắc chứ?"
*Trắng cắt ra đen, như sói đội lốt cừu
"Hửm?" Tạ Hành Dữ có vẻ không đồng ý với quan điểm của anh "Nhưng chú nhỏ cũng không có bằng chứng chứng minh hồi bé con không đen.
Có lẽ là do chú nhỏ phát hiện quá muộn mà thôi."
Tạ Hà: "?"
Ý là từ nhỏ đến lớn đều đen không đổi sao!
Tên nhóc này không làm diễn viên thật đáng tiếc.
Sau khi mấy người về đén nhà thì báo chuyện Phạm Kiệt cho Tạ Cẩn, rồi báo cho cảnh sát.
Tạ Cẩn nói trong tiệc rượu không mời người nào như vậy.
Sáng hôm sau, cảnh sát đã phản hồi lại ngay.
Bọn họ đã nhanh chóng nhìn video giám sát vào hôm tiệc rượu ở khách sạn nhưng không phát hiện bóng dáng của Phạm Kiệt.
"Sao có thể không có?" Tạ Hành Dữ không tin trí nhớ của sẽ sai, trực tiếp đến sở cảnh sát với Tạ Hà "Tôi khẳng định tôi đã nhìn thấy gã."
"Cậu nói cậu nhìn thấy cũng vô dụng." Cảnh sát bất đắc dĩ "Hiện tại chúng tôi không có cách nào xác định người này có liên quan đến vụ án này.
Chúng tôi đã xem video giám sát không dưới mười lần, nhưng thật sự không có người nào như vậy —— Hay là cậu nhớ lại một chút, cụ thể là ở địa điểm nào, thời gian nào nhìn thấy gã, giúp chúng tôi thu nhỏ phạm vi lại một ít."
Tạ Hành Dữ nhíu mày.
Kể cả trí nhớ của cậu có tốt, nhưng cũng không phải vừa gặp qua là sẽ không quên được.
Cậu nhớ rõ mình nhìn thấy Phạm Kiệt, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên vội vàng nhìn liếc qua.
Lúc ấy cậu căn bản không để ý đến hoàn cảnh xung quanh, càng không nhớ rõ cụ thể thời gian nào.
Thấy cậu không cung cấp thêm thông tin nào có giá trị, cảnh sát thở dài: "Không nói dối cậu đâu cậu Tạ, vụ án này kéo dài lâu như vậy vẫn chưa kết thúc, chúng tôi cũng sứt đầu mẻ trán.
Chúng tôi tr.a đã kiểm tr.a toàn bộ những người tham gia tiệc rượu, bao gồm khách khứa và nhân viên phục vụ trong khác sạn.
Số lượng công việc này thật sự rất lớn, cậu cẩn thận nghĩ lại thử xem."
"Không thì thế này đi." Tạ Hà nói "Tôi hỏi những người tham gia tiệc rượu xem bọn họ có nhìn thấy gã hay không."
"Được, vậy chúng tôi sẽ kiểm tr.a mối quan hệ của gã trước để xem liệu có mối liên hệ trực tiếp nào với nghi phạm trước đó không."
Tạ Hà ngồi xuống sô pha lên Wechat, mở nhóm đã rất lâu không vào.
Trong nhóm đều là những phú nhị đại tham gia tiệc rượu đêm đó, anh gửi một tin nhắn:【 Buổi tối hôm đó mọi người có nhìn thấy một người đàn ông có vết bớt trên trán không, khoảng tầm ba mươi tuổi.
】
Có người trả lời rất nhanh chóng:
【 Cậu hai Tạ? Cậu vẫn còn ở trong nhóm sao, tôi còn tưởng cậu rời nhóm rồi chứ 】
【 Người đàn ông có vết bớt trên trán gì cơ, cụ thể trông như thế nào? 】
【 Là nghi phạm vẫn chưa bắt được kia sao? 】
Tạ Hà yêu cầu một bức ảnh gần đây của Phạm Kiệt từ cảnh sát và gửi nó vào trong nhóm.
【 Không quen biết 】
【 Chưa từng thấy 】
【 Vết bớt trông khá đấy 】
【 Ơ chờ chút, hình như tôi từng nhìn thấy gã 】
Tạ Hà hai mắt sáng lên, lập tức tag người nói đã từng nhìn thấy:【 Cụ thể ở địa điểm nào, thời gian nào cậu còn nhớ rõ không? 】
【 Đợi tôi nhớ lại...!Hình như là lúc dừng xe, trước khi tiệc rượu bắt đầu? Lúc đó người nọ ngồi xổm cạnh một chiếc xe hút thuốc, tôi hỏi người đó đang làm gì nhưng không thèm để ý đến tôi rồi đi mất.
】
Tạ Hà lập tức đưa tin tức cho cảnh sát.
Lúc này, trong nhóm đột nhiên xuất hiện một tin nhắn khác:
【 Chờ đã, có phải trong nhóm chúng ta thiếu mất một người không? 】
【 Đúng vậy, vừa rồi là 83, nhưng đột nhiên chuyển thành 82 】
【 Ai rời? 】
【 Không phải người bị tình nghi cũng ở trong nhóm chúng ta đấy chứ...!】
【 Vờ lờ không thể nào, không phải nhóm này cần có quản lý phê duyệt mới có thể vào sao? Sao có thể trà trộn vào được? 】
【 Lúc đầu chỉ cần quét mã là có thể vào 】
【 Không phải thật sự là gã chứ? Mau tìm xem rốt cuộc là ai rời 】
Tạ Hà trong lòng lôp độp một cái, bỗng dưng nhớ đến việc mà mình đã quên khuấy đi mất.
Anh tag chủ nhóm:【 Có thể giúp tôi nhìn xem ai thêm tôi vào nhóm được không? 】
Chủ nhóm:【 Để tôi xem 】
Chủ nhóm:【 [ hình ảnh ] người này.
Nhưng mà đây là ai vậy, sao tôi không có ấn tượng gì.
】
Chủ nhóm:【 Đợi đã, người này không ở trong nhóm 】
Tạ Hà nhanh chóng nhìn quanh danh sách bạn bè của mình, nhưng không thể tìm thấy người trong ảnh.
Người thêm được anh vào nhóm chỉ có thể là bạn bè.
Nói cách khác, người này vừa xóa anh, rất có thể là vừa mới xóa.
Anh đưa điện thoại cho cảnh sát xem: "Có thể giúp tôi tr.a tài khoản Wechat này không?"
"Ơ?" Cảnh sát hơi ngạc nhiên, chỉ vào màn hình máy tính "Đây là tài khoản Wechat Phạm Kiệt thường dùng.
Tôi vừa mới tr.a được xong, cậu nhìn xem có phải là cái này không?"
Tạ Hà: "..."
Trong đầu anh "ầm" một tiếng, anh hoảng hốt đến nỗi điện thoại trượt khỏi ngón tay anh.
Tài khoản này là của Phạm Kiệt?
Người này trở thành bạn bè trên Wechat với anh từ lúc nào? Còn thêm anh vào nhóm?
Gã vẫn luôn...!ẩn núp bên cạnh anh?
Tạ Hà chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng.
Tạ Hành Dữ bắt được điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra rồi?"
"...Rút dây động rừng." Tạ Hà miễn cưỡng hoàn hồn, khó khăn nuốt nước miếng "Gã vẫn luôn ở trong nhóm chat kia, bây giờ đã biết chúng ta tìm gã."
Cảnh sát vừa nghe lập tức nói với đồng nghiệp: "Định vị gã."
Tất cả cảnh sát tại hiện trường đều vây xung quanh đây, người đang theo dõi video giám sát đột nhiên nhấn nút tạm dừng: "Mọi người nói về người này à? Hút thuốc ở bãi đỗ xe, dừng khoảng năm phút rồi rời đi —— Nhưng video không quay đến mặt, phải phân tích kỹ thuật để xác định xem đó có phải là gã hay không."
Ngay sau đó, người đồng nghiệp phụ trách định vị bên cạnh nói: "Tìm được rồi, GPS cho thấy hiện giờ gã đang ở...!Tín hiệu biến mất, gã tắt máy rồi."
"Đi tìm gã quanh đó." Cảnh sát lập tức đứng dậy, quay đầu nói với Tạ Hà "Hai vị về trước đi, người này đúng là rất khả nghi.
Chúng tôi sẽ mang gã về sở cảnh sát tr.a xét, có tiến triển sẽ báo với hai người."
"Vậy làm phiền rồi."
Hai người ra khỏi đồn cảnh sát, Tạ Hà có chút mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Anh ngồi xuống bậc cầu thang, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, rối loạn.
Đến tột cùng Phạm Kiệt đã bắt đầu bí mật chú ý anh từ khi nào?
Gã có thể âm thầm lẻn vào danh sách bạn bè của nguyên chủ và kéo anh vào nhóm Wechat mà không bị phát hiện.
Vậy lúc trước sai khiến nghi phạm mê gian trộm chuyển phát nhanh, có phải cũng là gã hay không?
Người này vẫn luôn theo dõi anh?
Tạ Hà ấn ấn trán, cảm thấy tay chân lạnh buốt, từ đầu đến chân đều rùng mình.
Anh bị thêm vào nhóm là lúc bạn gái cũ của Chu Diệp xảy ra chuyện.
Vậy mục đích gã thêm anh vào nhóm là gì, quan sát phản ứng của anh sai? Chuyện cô gái kia muốn nhảy lầu tự sát, không lẽ có liên quan đến anh?
Người này rốt cuộc muốn làm gì?
"Chú nhỏ." Tạ Hành Dữ nâng anh từ mặt đất dậy "Có sao không? Chúng ta về nhà trước đi.
Cảnh sát đã đi bắt rồi, vị trí xuất hiện cuối cùng cũng có.
Chắc chắn rất nhanh là có thể bắt được, chúng ta về chờ tin là được."
Tạ Hà rất hỗn loạn, càng nghĩ càng cảm thấy toàn thân sởn hết gai ốc, chỉ có thể ép mình ngừng suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, hôm nay cậu có tiết đúng không?"
"Còn mỗi hai mươi phút là đến giờ, con nghỉ thôi."
"Không phải đồng ý với tôi là không trốn học sao?" Tạ Hà nhíu mày "Hai mươi phút vẫn kịp, cậu nhanh chạy đi học đi."
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, con làm gì còn tâm trạng đi học..." Tạ Hành Dữ nhỏ giọng, nhưng vừa thấy sắc mặt đối phương đành phải thỏa hiệp "Được rồi được rồi, con đi đến trường học đây.
Chú nhỏ mau về nhà đi, đừng chạy lung tung khắp nơi."
"Biết rồi, tôi về nhà đây."
Đường đến trường học và về nhà không tiện, hai người tách ra ở sở cảnh sát, lên xe.
Tạ Hà lại nhìn điện thoại trong xe, nhóm kia đã nổ tung rồi.
【 Cậu hai Tạ nói đi, rốt cuộc có phải là gã không? 】
【 Tám phần là hắn rồi, đù tởm ch.ết mất, người này vẫn luôn ở trong nhóm thị gian*? 】
*Kiểu gian ɖâʍ, thông ɖâʍ bằng mắt á?
【 tr.a được rồi, người này tên là Phạm Kiệt, không có nghề nghiệp, xuất thân từ trại trẻ mồ côi? 】
【 Trẻ mồ côi? Tôi thấy gã đúng là trẻ mồ côi 】
【 Gã có thể trà trộn vào đúng là quá thể đáng mà 】
【 Là sao, người này trước kia ở cùng trại trẻ mồ côi với cậu hai Tạ á? Có phải hai người có thù riêng nên gã mới vu oan hãm hại cậu không? 】
【 Cậu hai Tạ đâu rồi? Ra nói một câu đi 】
Tạ Hà có chút mệt mỏi, thực sự không muốn trả lời đám phú nhị đại kích động này.
Anh nhắm mắt, đang định tắt điện thoại thì đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn trò chuyện riêng tư hiện ra ——
Hạ Tử Hân:【cuucon】
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nguy
Hết chương 51.