Chương 21: Tiểu Thanh Mai, Quá Mạnh Mẽ (21)
Phồn Tinh nhìn Ngụy Tử Trác đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, dùng lưng che mưa cho mình, hay tay chống đỡ trên tường, đem cô cố định ở vách tường.
Ánh mắt lão đại bắt đầu tụ lại.
Người này, ngăn chặn cô, hấp thu ánh sáng trí tuệ.
" Em Phồn Tinh bị ướt, anh giúp em che mưa. " Ngụy Tử Trác khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình thản ung dung, phảng phất không có một chút tâm tư xấu xa.
Lời nói của hắn trắng trợn không kiêng nể.
Chính là ỷ vào trí thông minh của Phồn Tinh có vấn đề, nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, cho nên mới trắng trợn không kiêng nể như vậy.
Hơn nữa loại cảm giác này rất kích thích, cuối cùng vẫn là ngày thường vì để ý đến hình tượng bên ngoài, hắn từ trước đến nay đều lấy bộ dạng thiếu gia nhã nhặn xuất hiện, khó có khi nào lộ ra bản chất.
Trên thực tế, lão đại vẻ mặt quả thật rất ngơ ngác.
Ngụy Tử Trác cực kỳ thích loại này, mặt đầy ngốc manh, như bộ dạng nhỏ yếu bất lực.
Lão đại nhìn nhìn Ngụy Tử Trác, nắm tay nắm lại đã muốn vung lên đánh người, nhưng lại vẫn nhìn Ngụy Tử Trác.
Lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, nhảy xuống dưới, từ dưới hai cánh tay Ngụy Tử Trác nhanh chóng chui ra, đứng ở bên cạnh.
Đừng động đến cô, nhỡ đâu đánh thành đồ ngốc thì không tốt.*
* Vì Tiểu Tinh Tinh nhà ta trí lực không tốt, câu dài sẽ không diễn được trọn ý, nên câu này đại khái chính là " đừng động đến ta, ta đánh lại lỡ đánh thành đồ ngốc thì sẽ rất phiền. "
Ngụy Tử Trác trong lòng nghi hoặc khó hiểu, làm sao lại giống như cá trạch nhỏ từ dưới hai tay chui ra?
Ngay sau đó trên mặt không kịp phòng bị chịu một quyền, bị người đè trên mặt đất hung hăng đánh.
" Ngăn cái mẹ nhà ngươi! " Thích Hà xông lên trên người Ngụy Tử Trác, nện xuống là một trận đòn đau.
Hắn đến thuê nhà ở gần đây, xuống dưới mua thuốc, trong lúc vô ý nhìn thấy cô ngốc Vân Phồn Tinh này đứng cùng vài người. Sau khi vài người rời đi, còn cô ngốc cùng với một nam sinh.
Thích Hà vốn cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng mà ngẫm lại, bản thân cùng cô ngốc tốt xấu cũng là bạn học.
Huống hồ hắn vì cô ngốc chiên châu chấu, tay đã bị giày xéo thành loại gì?
Nhìn có cẩu nam sinh đứng ngửi tới ngửi lui heo nhà mình nuôi, hắn phải chăng là đi xem một chút?
Đương nhiên là vậy rồi!
Kết quả lặng lẽ tới gần, liền nghe thấy lời nói của Ngụy Tử Trác.
Cô ngốc nghe không hiểu, nhưng hắn nghe hiểu rõ ràng!
Đừng hỏi hắn làm sao lại biết được.
Hắn đáng khinh, hắn xấu xa, hắn nửa đêm đọc loại sách tiểu nhân không thể miêu tả, đã được chưa?
Mẹ nó!
Hắn đều thương yêu tàn tật, không xuống tay với cô ngốc, cái tên nhân khuông cẩu dạng này, lại có loại tâm tư dơ bẩn này!
Còn che mưa, làm sao không thay cha ngươi che mưa cho ta?
Phồn Tinh yên lặng đứng bên cạnh nhìn xem, may mắn cô chạy nhanh.
Sau đó, yên lặng lấy từ trong túi ra một viên kẹo ngọt.
Ăn kẹo, nhìn người khác bị đánh, lại càng vui vẻ.
Sưu Thần Hào lúc này liền nóng vội: [ Ngươi làm sao còn mở mắt nhìn Thích Hà sa đọa? ] Nhìn xem Thích Hà đánh người đánh đến mùa quáng, trở thành boss phản diện hơn nửa còn chính là một bước sai bước sau nối liền bước trước.
Lão đại chậm rì: Ah, đúng nha.
Sưu Thần Hào :[...]
Đoản thọ a! Nói thẳng ra, vừa rồi không phải do ngươi quên phải ngăn cản Chiến Thần Đại Nhân đi chệch đường sa đọa?
" Không cần đánh." Phồn Tinh nắm góc áo Thích Hà .
Thích Hà đánh đủ rồi mới đứng dậy, mắt lành nhìn cô ngốc này, " Mẹ nó chỉ số thông minh của ngươi thấp thì thôi đi, một chút lòng phòng bị cũng không có sao? Ngươi có biết vừa rồi hắn... " Lời kia có ý gì?
Nói được một nửa, Thích Hà dừng lại.
Mẹ!
Còn thật khó nói mà.
Thích Hà tức giận đến chống nạnh xoay người, lười nhìn Phồn Tinh.
Cô ngốc này, không chỉ ngốc, còn là phiền toái.
Thích Hà xoay người, Phồn Tinh cũng xoay người đi theo, đến trước mặt hắn, nghiêm túc dạy bảo, " Đánh người, không tốt. "
" Đau _ _" Ngụy Tử Trác ngược lại là hít ngược một hơi khí lạnh.
Đánh người không tốt, đạp người thì tốt sao?
Đạp phải tay lão tử, hơn nữa là đầu ngón tay, ngươi cúi xuống xem đi!