Chương 72: Tể Tướng Đại Nhân, Quản Phu Nhân Của Ngài Đi (13)
Người so với người càng tức chết
Mộc Lão Tam cũng có vài mẫu ruộng, liền ở ngay bên cạnh ruộng của Từ gia.
Con gái ông ta ở trên bên bờ ruộng, nhưng lại cố ý tìm chỗ râm mát ngồi, thoải mái ăn vặt, muốn bao nhiêu vui vẻ, có bấy nhiêu vui vẻ. Ngẫu nhiên còn ở đồng ruộng bắt châu chấu, dùng dây cỏ bện thành chuỗi.
Đừng hỏi Từ Thụy Khanh là thế nào biết cô bắt châu chấu.
Bởi vì hắn thường thường liền sẽ không tự chủ đem ánh mắt phóng tới cô ở bên kia.
Hắn vốn cho rằng, Phồn Tinh bắt nhiều như vậy châu chấu, là vì thú vị. Cho đến một lần ở gần chỗ cô ---
Liền nghe thấy Phồn Tinh nói lảm nhảm: "Một con châu chấu, hai con châu chấu, thật nhiều thật nhiều châu chấu chiên dầu... Cắn một cái, giòn tan..."
Từ Thụy Khanh: . ..
Cô nương cái gì cũng đều có thể bỏ vào miệng, tại hạ bội phục!
Không chỉ Từ Thụy Khanh đối Phồn Tinh bội phục sát đất, Sưu Thần Hào cũng là rất phục .
【 Ngươi có thể hay không đối với Chiến Thần đại nhân của ta để ý một chút sao? 】 Sưu Thần Hào cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, để cho ngươi bảo vệ Chiến Thần đại nhân nhà ta, không để hắn rơi xuống làm nhân vật phản diện a! Ngươi nhìn ngươi xem làm cái gì?
Không phải rắn xào, thì chính là châu chấu chiên dầu!
". . . Để ý? Cái gì để ý?" Phồn Tinh theo bản năng hỏi ngược lại.
Sưu Thần Hào: 【. . . Ngươi còn như vậy, ta trở mặt! 】 Anh, tức đến tự bế!
Phồn Tinh hơi chút phản ứng một chút, nga, Nhị Cẩu nói không phải điểm tâm.
* Để ý tức điểm tâm, Phồn Tinh nghe thành điểm tâm, là bữa sáng.
Cô nghe được hai chữ cuối cùng, theo bản năng phản ứng sai rồi.
"Đóa hoa nhỏ, hắn đang do dự." Phồn Tinh có thể nhạy bén cảm giác được, đóa hoa nhỏ Từ Thụy Khanh giống như muốn tiếp cận nàng, nhưng mà tới gần một chút, lại bắt đầu lùi bước.
Cô cũng không biết vì sao.
Nhưng mà Phồn Tinh theo bản năng cảm thấy, nha, lúc đóa hoa nhỏ do dự, trước không cần đi bắt hắn đến bên người --
"Cũng giống như bắt cá, hắn không lại đây, không thể động thủ."
Bởi vì lỡ như nếu là động thủ, cá, liền chạy mất!
Triết học của lão đại, vĩnh viễn đều là nguyên liệu nấu ăn!
Nhưng mà cố tình là Sưu Thần Hào còn cảm thấy rất có đạo lý, có vẻ đúng là như vậy a.
Chung quy ở thế giới này Từ Thụy Khanh không giống với thế giới của Thích Hà, Thích Hà trong lòng chính là thiếu niên cấp hai, dễ dàng lừa gạt. Mà Từ Thụy Khanh thì là tâm tư kín đáo, luồn lách tựa tựa như cá chạch.
Người giống như vậy, nếu hắn không nguyện ý chủ động tiếp cận ngươi, ngươi tùy tiện muốn cùng hắn sinh ra liên hệ mà nói...
Hắn sẽ phòng bị ngươi!
Mâu thuẫn ngươi!
Sau đó bất động thanh sắc rời xa ngươi!
Sưu Thần Hào căn cứ vào hệ thống công nghệ cao mà bản thân mang theo để phân tích toàn cục, phân tích một chút Từ Thụy Khanh tính cách, phát hiện mình đối lão đại vậy mà rất tán thành.
Sau khi tán thành xong , toàn bộ đều là mộng bức, kinh dị!
Nó, có phải hay không bị trộm tài khoản?
Vậy mà đi tán thành một cái đồ ngốc!
Anh -- đáng sợ!
Lúc Từ Thụy Khanh trong lòng điên cuồng lắc lư, mà lão đại chờ đợi đóa hoa nhỏ chủ động tới đây, một cơ hội giúp hai người phá vỡ ngăn cách lặng lẽ tới--
Đó là lúc mùa vụ còn chưa chấm dứt.
Việc nhà nông Từ gia làm được không sai biệt lắm, Từ Thụy Khanh còn phải tới nhà tổ phụ bên ngoại ở thôn bên cạnh làm việc.
Trong nhà Tần thị có một đứa em trai, nhưng mà cha mẹ hai người hai ba mươi mẫu đất, căn bản làm không xuể được. Từ Hữu Đức và Lý thị đều không phải là người dễ nói chuyện, làm sao chịu để Từ Hán Ngưu một người lao động lớn như vậy chạy tới làm giúp. Việc nhà mình làm xong, còn không phải ra ngoài làm thuê ngắn hạn sao?
Trễ một ngày tiền công một ngày liền ít đi một chút!
Con rể không giúp được, vậy cũng chỉ có thể để cháu ngoại đi.
Từ Thụy Khanh ở Từ gia làm trâu làm ngựa hơn nửa mùa hạ, sau đó lại phải chạy tới Tần gia đi thu gặt, thân thể coi như làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Cho nên buổi chiều một ngày, trên đường từ Tần gia bên cạnh trở về thôn, toàn thân liền bắt đầu hỗn loạn, miệng đắng lưỡi khô, đau đầu khó nhịn!
Khả năng là bị cảm nắng.
Từ Thụy Khanh nghĩ.
Đường nông thôn này hoang vu vô cùng, cũng không có người khác, hắn chỉ có thể nhanh chân hơn nữa, nhân lúc bản thân còn có thể chịu đựng được nhanh chóng trở về nhà .
Kết quả trong lòng nóng nảy như lửa đốt, toàn thân càng thêm hỏa phát công tâm--
Lúc đầu choáng mắt hoa, không để ý ngã vào sông bên cạnh.