Chương 78: Tể Tướng Đại Nhân, Quản Phu Nhân Của Ngài đi (19)
Hai người ngươi tới ta lui, Lý thị dù sao chính là không mở miệng đưa người lên thị trấn.
Người ở đây cũng nhìn ra vấn đề, không hẹn mà cùng lắc đầu.
Tâm tư như này cũng quá lệch lạc rồi đi, Mộc Lão Tam nói không sai, phàm là đứa nhỏ nhà ai bệnh nghiêm trọng như thế, cho dù là đập nồi bán sắt, cũng phải đưa đến đại phu trên trấn chữa bệnh.
Kéo dài như vậy, không phải là muốn mạng sao?
Từ Hán Ngưu và Tần thị vậy mà cũng không có chút ý kiến gì, cứ như vậy mà nhìn, không dám nói lại với bà ta.
Lý thị cuối cùng ngang ngược nói: "Ông có bạc, vậy ông đưa nó lên thị trấn chữa bệnh! Không phải là muốn vu vạ nó làm con rể sao? Ông đem nó chữa khỏi, người liền là của Mộc gia các người, dù sao nhà chúng ta không có nhiều bạc như vậy."
Bên ngoài nhìn bà ta là tức giận nên nói không suy nghĩ, trên thực tế trong lòng Lý thị suy tính rõ ràng.
Đại phu đã nói, bệnh nặng như vậy, lại kéo dài như thế, khẳng định là đã bị thương căn cơ.
Liền tính có thể chữa được; về sau cũng không thể làm lụng được gì.
Vai không thể khiêng, tay không thể xách, đây không phải là đang nuôi một tổ tông sao?
Nông dân không thể làm việc, vậy thì chả khác nào là phế vật a. Huống chi bị thương căn cơ mà nói, sau này ba năm thỉnh thoảng lại bị bệnh một lần, còn không phải càng tiêu nhiều bạc ra ngoài?
Lý thị cũng là nghĩ tới, liền đưa Từ Thụy Khanh lên thị trấn chữa bệnh, sau này cũng không thể làm việc được giống như lúc trước được, cho nên mới nghĩ tiết kiệm chút bạc này.
Cái này không đề cập tới tiền bạc còn tốt, nhắc tới bạc, Mộc Lão Tam liền...
Kẻ tài đại khí thô nha!
Không phải là bạc sao?
Trên tay ông ta có tám trăm lượng, là con gái ông ta nhặt được nhân sâm rừng.
Còn có hai trăm lượng, cũng là con gái ông ta nhặt được vàng.
Dù sao cũng là không phải tiền nhà mình đổ mồ hôi sôi nước mắt, muốn sài như nào thì sài như vậy.
Dù sao ông ta mua con rể cũng phải bỏ tiền, còn không bằng đem tiền tiêu trên người Từ Thụy Khanh.
Nhưng mà tiền này tiêu ra, người phải là của Mộc gia ông ta.
Sau này Từ gia tiểu tử tốt lên, muốn lại leo lên tạo quan hệ mà nói, đừng có mơ tưởng!
Vốn là ở trong mắt của mọi người, lời Lý thị vừa nói đó chỉ là nói dỗi mà thôi.
Bà ta nói ai trị tốt thì là của người đó, nhưng mà dù sao cũng là chuyện của Từ gia, chẳng lẽ còn thật sự nói với bà ta, ta tiêu tiền chữa bệnh cho cháu ngươi, ngươi đem cháu ngươi bán cho ta?
Vậy cũng quá không nể mặt mũi rồi đi.
Nhưng mà cố tình Mộc Lão Tam không để ý mất mặt.
Ông ta chỉ biết là, con gái ngốc nhà mình tựa hồ rất thích Từ Thụy Khanh, ông ta phải nghĩ cách đem người lừa về nhà.
Vì thế quyết định thật nhanh, đem mọi chuyện làm lớn lên!
"Được, đây là tự bà nói. Phiền mọi người giúp ta đi mời Lý Chính và tộc trưởng Từ gia đến. "
Mọi người xung quanh cũng là bát quái xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, còn thật đi mời Lý Chính và tộc trưởng Từ gia tới, còn có mấy vị trưởng bối Từ gia cũng nhanh chóng chạy tới.
Vốn là lão nhân gia vừa đến liền muốn sĩ diện, đầu tiên đem hiện trường áp chế xuống.
Kết quả Mộc Lão Tam uy phong lẫm lẫm đứng ở nơi đó, ông ta dù gì cũng là thợ săn, sát khí trên người rất nặng, cái này nhất thời liền không dễ lấn ác được.
"Vốn đây là chuyện Từ gia các người, ta là người ngoài cũng không có tiện xen vào. Nhưng mà con gái nhà ta cứu được tiểu tử nhà các ngươi, mất hết thanh danh, tiểu tử Từ gia đã là ván đã đóng thuyền là con rễ nhà ta."
"Hiện tại con rễ nhà ta sắp ch.ết, mặc kệ là không được."
Cũng chỉ có Mộc Lão Tam nuôi được đứa con gái ngốc mới dám nói được nhanh chóng như vậy, dù sao thanh danh con gái ngốc không quan trọng, quan trọng là phải lấy được con rễ về.
Tầm mắt những người khác không tự chủ đặt trên người Từ Thụy Khanh ———–
Chậc, tiểu tử Từ gia quả thật rất thảm.
Bệnh đến mức bộ dạng tàn tạ như nào, nhìn qua quả thật là không thọ mệnh được.
Nhìn đi, con gái ngốc nhà Mộc thợ săn, đều có thể trực tiếp bế hắn lên. Hẳn là bệnh đến mức chỉ còn da bọc xương.
Lão đại: ... Bọn họ đối với sức lực của ta, hình như hoàn toàn không hiểu gì cả.