Chương 2-2: Tà môn ma đạo
Không gặp thì cứ nói không gặp việc gì phải to tiếng như thế, ai nói soái ca sư thúc là người cấm hỏa cấm dục, sư thúc rõ ràng đang nổi nóng nha. Nhưng tại sao sư thúc lại trùm kín mít như vậy, ngay cả đầu ngón tay cũng không lộ ra ngoài. Không thể ăn đậu hủ ta cảm thấy cực kì bi thương.
Ta vừa run rẩy vừa chạy phía sau hắn, sư thúc cầu xin người biết thế nào gọi là thương hoa tiếc ngọc, nếu mặt ta không bị thương thì sẽ rất xinh đẹp, ta thật sự là một đóa hoa vô cùng đáng yêu, ngài có thể chạy chậm lại một chút hay không, cứ chạy như vậy ta sẽ trở thành người què thật đó.
Võ công của sư thúc quả nhiên cực kỳ lợi hại, từ địa lao đi ra ngoài, có thể trông thấy đám người canh gác đều nằm một đống trên đường, bọn họ vẫn còn thở, chỉ có cơ thể không thể động đậy, không thấy khí huyết trong người, rõ ràng là bị điểm huyệt. Có khả năng làm ra chuyện như vậy mà không gây bất kì tiếng động nào, võ công người đó phải thuộc loại sâu không lường được.
Ta lập tức tăng thêm sự ngưỡng mộ đối với sư thúc, nếu gặp đúng lúc hơn thì tốt rồi. Thật sự là đi theo không nổi rồi, một chân bị trẹo, mà sư thúc vẫn tiếp tục chạy, lúc gần ra bên ngoài, cả thân thể ta ngã gục xuống mặt đất, tay vẫn bị hắn kéo.
“Oa...” Ta đau khổ gào lên, “Sư thúc, thật ra có phải người Tà Nguyệt Cung phái người đến để hành hạ con đúng không.”
Sư thúc tràn đầy ghét bỏ, duỗi tay ra, rồi rút về, cánh tay đưa ra rụt lại liên tục, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, cắn răng, “Ta chưa từng ôm nữ nhân.”
Ta cảm thấy vui mừng, “Đời người khó tránh khỏi phải có lần đầu tiên.”
Nói xong ngoan ngoãn giơ tay đòi hắn ôm.
Qủa nhiên sư thúc chưa từng ôm qua người nào, tư thế ôm hết sức kỳ quái, còn không chịu nghe lời ta chỉnh sửa tư thế, nói ôm như vậy vừa thoải mái vừa chạy nhanh. Ta đành phải câm nín chấp nhận tư thế quái dị trong lòng hắn, tuy nhiên so với việc hắn kéo ta chạy giống mấy kẻ thần kinh thì cái này vẫn tốt hơn nhiều.d.d.l.q.d
Tà Nguyệt Cung không được xem là một đại tà phái trên giang hồ, nhưng lực lượng cũng không ít, nếu so sánh với thế lực của Hằng Sơn thì chắc hẳn ngang ngửa. Bọn họ sống ẩn cư ở đáy cốc, chủ yếu lấy việc buôn bán châu báu trong cổ mộ làm nghề mưu sinh, bởi vậy khiến nhiều kẻ trong giang hồ phải dòm ngó.
Thân là đạo tặc, cũng sợ có bọn tặc tới đánh cướp, cho nên địa bàn Tà Nguyệt Cung xưa nay dễ thủ khó công, ở tứ phía đều sắp xếp cơ quan, một khi vào, khó lòng có thể trở ra.
Mặc dù không biết sư thúc có biện pháp gì để thoát thân hay không, nhưng có đồng bọn đi bên cạnh, ta cảm thấy rất an tâm.
Vết thương có chút nghiêm trọng, tinh thần càng lúc càng không rõ ràng. Ta ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi nứt nẻ, thì thầm, “Sư thúc, người có bánh bao thịt không? Đói...”
“Không có.”
“Có nước không? Khát...”
“Không có.”
“Có...”
“Ngươi đủ rồi đó...”
Đụng phải kẻ không biết quan tâm người khác, cái mạng nhỏ này cũng bị mất phân nửa rồi. Ta mơ mơ màng màng suy nghĩ, sư thúc bỗng nhiên dừng lại, nghiêng người nấp ở sau tường, thấp giọng, “Có người.”
Ta liền ngậm miệng, không dám phát ra một tiếng động nào nữa. Sư thúc quan sát chung quanh một chút, rồi đứng lên tiếp tục chạy ở hướng ngược lại.
Khinh công sư thúc cực kỳ lợi hại, mặc dù ôm lấy ta, nhưng khi rơi xuống đất vẫn vô cùng nhẹ nhàng, khiến ta xúc động không thôi hóa ra khinh công Hành Sơn lại lợi hại như vậy, hèn gì đại hội võ lâm năm nay bên chính phái dám mở miệng đòi tiêu diệt đại ma đầu.
Lúc đang chạy, chân hắn lại dừng lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc quan sát tứ phía. Ta cất giọng yếu ớt hỏi, “Làm sao vậy?”
Hắn suy nghĩ một lát, “Nơi này không bình thường.”
Ta nghiêng đầu nhìn lại, quả thật có điểm không đúng. Vừa rồi đi qua nhiều nơi chỗ nào cũng có người canh gác, nhưng nơi này lại không một bóng người. Mới sáng sớm trời không nên lạnh như vậy, một làn gió nhẹ thổi qua, không lý nào cả người lại nổi hết da gà.
“Đây không phải là cấm địa của Tà Nguyệt Cung chứ?”
“Cấm địa?”
Ta nghiêm túc gật đầu, lật áo hắn lên chui vào trong lòng hắn, “Đúng vậy, các đại nhân vật phản diện trên giang hồ đều yêu những thứ này hơn yêu bản thân, hay ta giả bộ bị nó mê hoặc được không?”
Khóe miệng hắn giật giật, “Giả bộ chi bằng cứ làm thật đi.”
Ta kinh sợ! Đầu ong ong vội nói, “Sư thúc! Thúc thúc người đừng nghĩ quẩn nha, quan trọng là người đừng khiến ta nghĩ quẩn theo!”
“Ầm ĩ nữa ta ném ngươi vào đại lao.”
“Đi thôi! Sư thúc!”
“...”
Nơi này tuyệt đối là cấm địa, bất kể là cấu trúc hay không khí, đều giống với lời giang hồ hay đồn. Ngang qua khu rừng trúc, trăng đã sắp lặn, bầu trời đón ánh bình minh rực rỡ.
Trời vừa sáng, tinh thần ta cũng khôi phục được chút ít. Bước chân của sư thúc vẫn rất nhẹ nhàng như cũ, ta lập tức xúc động thì ra cơ thể của mình nhẹ tựa lông hồng, hắn vác mình đi cũng không có gì nặng nhọc. Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, sư thúc đột ngột dừng lại, chỉ trong nháy mắt, thân thể rơi xuống. Loại cảm giác này sao mà quen thuộc quá, chẳng phải là đạp gió à, không lẽ phải làm bánh cuốn thêm lần nữa?!
Ta vội vàng ôm chặt hắn, sợ hắn nhẫn tâm ném ta ra, ai biết cái động này sâu không thấy đáy, trong nháy mắt đã không thấy hình bóng của hai người chúng ta. Sư thúc phản ứng cực nhanh, đưa tay nắm lấy vách đá, hình như hắn đang tìm tảng đá nào đó để đứng tạm. Còn chưa trụ vững, vách đá mà hắn bám đã vỡ ra, lại tiếp tục rơi xuống dưới.
Tiếng gió rít mạnh mẽ thổi qua tai, từ trên cao như vậy rớt xuống, đảm bảo ch.ết không toàn thây.
Nhưng với khinh công của sư thúc, một mình hắn bay lên lại cũng không phải chuyện gì khó khăn. Ta bất ngờ buông tay, đẩy hắn ra, nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, chợt nghĩ tới mười sáu năm sống vô ích của bản thân, tuy nhiên đến cuối cùng cũng làm được một việc tốt. Không cho ta thời gian để tự khen thưởng chính mình, khuôn mặt sư thúc tràn đầy vạch đen, nhìn hắn không có vẻ định bay lên, mà di chuyển đến gần ta, một tay ôm ta quay trở lại trong ngực hắn.
Ô ô ô, không hổ là danh môn chính phái, bèo nước gặp nhau mà sống ch.ết cũng không nỡ bỏ ta lại một mình.
“Sư thúc.” Trong tiếng gió rít, tiếng nói cũng khác đi, thấy hắn nheo mắt nhìn ta, ta chân thành kêu lên, “Con nguyện ý gả cho người!”
Sư thúc đột nhiên rơi xuống đất, không kịp ngừng lại, ôm ta lảo đảo lùi ba bước, vẻ mặt hắn như muốn ném ta cho sói ăn, “Ai muốn cưới ngươi!”