Chương 5-2: Đồng đội ngu như heo
Ngủ một giấc xong cảm thấy cực kì thoải mái, mở mắt ra, phát hiện mặt trời chiếu vào căn phòng sáng chưng. Duỗi thắt lưng, cảm giác được xương cốt toàn thân đều giãn ra hết rồi. Dụi dụi mắt, nhìn sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy ánh mắt oán trách trợn trừng của tiểu quỷ, nhìn chằm chằm vào ta, ta nhéo mặt của hắn, “Đừng giả vờ, công phu điểm huyệt của ta ta biết rất rõ, cùng lắm là kéo dài một canh giờ.”
Tiểu quỷ nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ, “Nhưng mà ngươi đâu có dùng công phu điểm huyệt của ngươi.”
Ta ngạc nhiên một chút, ráng suy nghĩ cẩn thận, “Hình như ta dùng công phu mà Hành Sơn sư thúc dạy ta... Ngươi cứ bình tĩnh, bây giờ ta sẽ lập tức giúp ngươi giải huyệt.”
Hai ngón tay của ta lúc đâm Bách Lý Đồ Tể đã bị thương còn chưa khỏi hẳn, tối hôm qua dùng tay trái điểm huyệt rất thuận lợi. Nhưng bây giờ giải huyệt thì có vẻ... Ta chớp mắt mấy cái, “Ta quên học cách giải huyệt của sư thúc rồi.”
Mặt tiểu quỷ méo xẹo muốn khóc, “Cái thứ, ngu như heo.”
“Có cần thiết phải đả kích ta dữ dội như vậy hay không.” Ta chống cằm ngồi trước mặt hắn, tiếp tục nhéo khuôn mặt trắng mịn, “Nếu đã thành ra thế này chi bằng, ta dẫn ngươi quay về Hoa Sơn, thái sư phụ nhất định có cách giải.”
“Ta không muốn đi Hoa Sơn.” Tiểu quỷ nhíu mày, “Ta sẽ chỉ cho ngươi cách giải.”
Ta cười ha ha, thiếu chút nữa cười bò trên giường, “Mỗi nơi có cách điểm huyệt khác nhau, sao ngươi có thể biết được Hoa Sơn...” Ta đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng, nghe nói chưởng môn phái Hành Sơn có một con trai chừng bảy tám tuổi tư chất vô cùng thông minh, là một thiên tài luyện võ, chẳng lẽ... Ta lập tức giật mình, hóa ra là con của chưởng môn, khó trách kiêu ngạo như vậy, vui mừng nói, “Được, ngươi dạy ta đi.”
Mặc dù vẻ mặt tiểu quỷ không hề tin tưởng ta, nhưng rốt cuộc vẫn dạy ta. Thử tới thử lui vài chục lần, tay trái thực sự không đủ linh hoạt, cho nên đến cuối cùng cũng không thể giải huyệt cho hắn. Lúc ta còn muốn vì hắn mà tiếp tục cố gắng phấn đấu, hắn không nhịn được nữa lên tiếng, “Đủ rồi, không cần chọc tiếp đâu.”
“Tại sao chứ?”
Sắc mặt của tiểu sư đệ Hành Sơn trắng bệch, “Bả vai ta bị ngươi chọc sắp tàn phế luôn rồi.”
Ta xấu hổ rụt tay lại, “Thật xin lỗi.”
Hắn thở dài giống như một ông già, ta đưa cho hắn cái chăn đã gấp gọn gàng, rồi nhìn sắc trời bên ngoài một chút, “Đợi đến tối nay đi, nếu còn không giải huyệt đạo được, chúng ta vẫn phải rời đi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì không có tiền.” Ta sờ sờ bụng, lại nhớ tới bánh bao thịt của Hoa Sơn đại thẩm.
Tiểu quỷ nhíu mày, “Ta có.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, cười khẽ, “Thôi đi, ngươi mà có tiền thì làm gì tội nghiệp giống như tiểu cẩu bị ta lượm được như thế.”
Hắn không hài lòng nói, “Trên người ta có một chuỗi trân châu, rất đáng tiền.”
Ta vội vàng giơ tay tìm thủ, vừa sờ vào trong ngực, mặt của hắn lập tức ửng đỏ, “Ngươi đừng đụng chạm lung tung.”
“Không mò khắp nơi thì làm sao tìm thấy chứ.” Cuối cùng cũng tìm thấy trân châu, hạt lớn hạt nhỏ sắp xếp rất cân đối, ta giơ lên ngắm nghía một chút, rất hài lòng, “Là đồ tốt, đủ cho lộ phí đi đường.”
“Ngươi thật sự biết phân biệt đồ tốt đồ xấu à.”
“Dĩ nhiên, nhà ta mở tiệm cầm đồ mà.” Ta xoa đầu hắn, “Đợi ta ra ngoài đổi bạc xong rồi chúng ta sẽ lên đường.”
“Ừ.”
Đổi bạc xong, ta đi tìm một chiếc xe ngựa, ném tiểu quỷ vào bên trong, rồi lên đường đến Hoa Sơn. Bởi vì ta đang bị thương, nên không dám dừng xe ngựa lại để nghỉ ngơi.
Đêm xuống, chúng ta thuê một căn phòng trong khách điếm, nhìn thấy chiếc giường lớn kia, ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lấy nước lau mặt giúp tên tiểu quỷ, trong lòng rối bời không biết phải làm gì cho hắn, “Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để ngươi như vậy?”
Hắn không còn cách nào khác, “Ngươi thử lại một lần nữa đi.”
Ta nuốt một ngụm nước miếng, “Lỡ điểm hỏng luôn cả huyệt đạo thì phải làm sao?”
Vừa nói xong, lập tức thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn bắn về phía ta, đôi mắt sáng ngời sắt bén tựa lưỡi đao, trong lòng ta chợt khiếp sợ, vén tay áo lên nói, “Để ta thử xem!”
Nhưng sự thật chứng minh xuất quân chưa đánh đã ch.ết thảm... Làm như thế nào cũng không có tác dụng, thấy hắn nhịn đau mà mồ hôi chảy ròng ròng, ta vội vàng thu tay. Vẫn nên đợi khi quay lại Hoa Sơn, nhờ thái sư phụ ra tay giúp đỡ thì hơn.
Thúc ngựa hối hả chạy về Hoa Sơn cùng lắm chỉ mất hai ngày, nhưng đối với hai chúng ta một là người bị thương kẻ còn lại chỉ là một đứa trẻ, đánh xe ngựa về đến chân núi Hoa Sơn, đã là tối ngày thứ ba. Ngẩng đầu nhìn núi cao hiểm trở, đau đớn trên người liền giảm đi phân nửa. Ta kéo tên tiểu quỷ định đi lên núi, hắn trừng mắt, “Ta không đi.”
Ta cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười thân thiện nhất, ném hắn sang một bên, thẳng thừng nói, “Vậy thì phiền ngươi đứng chỗ này làm tượng đá đồng tử nha.”
“... Đi thì đi.”
“Chậc, tiểu sư đệ Hành Sơn, ngươi còn thứ gì để có thể kiêu ngạo nữa không?”
Thật vất vả mới leo được lên núi, chưa bước tới cửa, lập tức nghe thấy tiếng người quát, “Kẻ nào dám tự tiện xông vào Hoa Sơn!”
Nghe thấy giọng nói của sư huynh, thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt. Một thân hình cao lớn từ trong cửa Sơn môn nhảy ra, quan sát thật cẩn thận, hắn vô cùng kinh ngạc, “Lê Tử.”
“Ô ô ô, sư huynh...”
Sư huynh nắm chặt hai vai ta, vui vẻ nói, “Lê Tử muội vẫn còn sống!”
Lực đạo nắm bả vai ta của hắn rất mạnh, ta trợn to hai mắt, hiện lên vô số đốm đỏ, bao gồm cả tên tiểu quỷ trên lưng, cùng nhau ngã nhào vào trong lòng sư huynh.