Chương 46: Trái tim nhộn nhịp, một cái mười năm nữa (1)
Editor: Snowflake HD
Nhất định là ông trời thấy Hoa Lê ta quá rảnh rỗi, cho nên mới “Thương yêu” ta như vậy, ngay cả xương cốt cũng không bỏ qua --- ban thưởng cho ta chiêu súc cốt công.
Ta ngồi dưới đất thật lâu để lấy lại tinh thần, âm thầm chửi rủa lão thiên. Cuối cùng cũng có khả năng cử động, ta đứng lên mà đau hết cả người. Vội vàng nhìn về phía trước, đã không còn thấy bóng dáng Thủy Bánh Chưng đâu nữa.
“Mong rằng Thủy Bánh Chưng không bị người ta cắt thành nhân thịt bánh trưng.” Ta chấp tay hành lễ một cái, sau đó kéo quần áo cùng thanh kiếm như nặng trăm cân đi vào bụi cây bên cạnh, không biết khi nào mới có thể hồi phục. Cũng may là môn nhân vẫn đang đứng tại chỗ chờ lệnh, chứ không nếu biến thân trước mặt mọi người, thì hỏng mất thôi.
Ta ngồi xếp bằng xuống đất, cố gắng vận khí như mọi khi. Rồi trợn tròn mắt không thể tin rằng, cơ thể vẫn giống như trước, không có gì thay đổi. Đang buồn phiền không biết có nên gọi môn nhân vào hay không, miễn cho Thủy Bánh Chưng bị người ta bắt sống bên trong, tiến thoái lưỡng nan. Bỗng nhiên cơ thể nhẹ nhàng, chân cách mặt đất, chỉ có quần áo dài chạm đất. Bên tai vang lên tiếng cười của hán tử, “Đứa trẻ này không tệ, dùng làm thuốc dẫn rất tốt đấy.”
Thuốc dẫn? Da gà từ bàn chân chạy thẳng lên óc, ta run rẩy nghiêng đầu, thì thấy một người gầy gò, hai hàng râu mép rủ xuống, vừa nhìn đã biết là kẻ tiểu nhân chuyên nịnh nọt, ở trong sách viết mấy kẻ này chính là vật hi sinh, sống không quá ba chương truyện, “Thúc thúc, ngươi bắt ta làm gì vậy?”
Ông ta cười nói: “Bắt ngươi để luyện kim đan, dâng cho lâu chủ đại nhân, đổi lấy địa vị.”
Lâu chủ? Luyện kim đan? Nghe thấy hai từ này, ta lập tức nghĩ Vạn Hoa lâu. Bây giờ ta không thể đi vào trong đó được, quan trọng là có hấp tấp cũng không ích gì. Ta cố hết sức giãy dụa, lấy pháo trong áo ra, chuẩn bị gọi môn nhân. Thay vì bị bọn chúng bắt đi luyện kim đan, chi bằng cứ nói dối lý do bản thân mình có được pháo của Hoa Lê môn chủ.
Mới vừa lấy pháo ra, cái gáy bị đánh một phát rõ đau, đau đến mức ta cảm thấy dở sống dở ch.ết.
Nếu Thủy Bánh Chưng biết, hắn chắc chắn sẽ chê cười ta là cao thủ võ lâm mà lại thế đấy. Ta chợt thấy xúc động, đời người a, sao lại tàn khốc như vậy.
Ta bị hán tử kia điểm huyệt, cho nên không thể động đậy. Ta bị hắn khiêng bằng một tay, làm cho xương sườn đau đớn vô cùng. Mơ hồ cảm thấy xương sườn phải sắp gẫy tới nơi, thì nghe thấy tiếng tr.a xét lệnh bài, sau đó để chúng ta đi vào.
Hán tử đi vào trong, cười khẽ, “Lâu chủ bệnh nặng không dậy nổi, tuy ta luyện cho hắn rất nhiều dược nhưng hắn chưa từng dùng, làm cho địa vị của ta xuống dốc không phanh, ngay cả mấy kẻ canh cửa cũng khinh thường ta, đợi ta luyện được kim đan tốt, sẽ có thể nở mày nở mặt.”
Ta yếu ớt nói, “Dùng con người làm thuốc sẽ có hiệu quả sao, ta sống hết sức siêng năng và thật thà, hay ngươi cho ta làm đồng tử đi theo ngươi luyện thuốc đi.”
“Máu thịt của đồng tử vô cùng tinh khiết, âm dương hổ trợ, rất thích hợp để luyện chế hồi hồn đan. Trách thì trách tiểu cô nương ngươi lớn lên rất xinh đẹp, khiến cho thần y ta nhìn trúng.”
… Lần đầu tiên trong cuộc đời có người thừa nhận ta “Đẹp”, nhưng tại sao lại dưới tình huống này. Trong lòng hết sức đau khổ… Không nên đùa như vậy chứ.
Hán tử hừ một tiếng, nói: “Lâu chủ không tin tưởng thần y như ta, nên đi đến y cốc, bắt Vạn Thần Y về, kết quả ông ta thà ch.ết chứ không chịu cứu lâu chủ, thật đáng đời hắn.”
Ta vểnh tai, tiếp tục giả bộ đáng thương --- không đúng, bây giờ ta thật sự đáng thương mà, “Vạn Thần Y? Vạn Thần Y ở đây ư? Sao có thể chứ, nghe nói ông ta chính là loại người không có ngàn vàng không chịu lộ diện, ngươi nói dối.”
Hán tử nổi giận, “Ngay cả tiểu oa nhi ngươi cũng không tin ta, lát nữa mang ngươi đi luộc! Vạn Thần Y đang ở Thủy Phương đình.”
Ta bĩu môi, “Không phải nói là mời đến chữa bệnh cho lâu chủ sao, ở đình làm gì.”
Hán tử cười khẽ, “Bởi vì ông ta không chịu chữa trị cho lâu chủ. Ngươi biết Thủy Phương đình là nơi nào không? Tứ phía bao vây bởi nước, không phải là nước thường, mà là nước độc. Chạm phải nước liền biến thành lâu khô, xung quanh cái đình kia chứa đầy xương trắng. Hai thầy trò Vạn Thần Y không hề biết một chút khinh công nào, có chạy đằng trời.”
Ta nhẹ nhàng cười nói, “Ta không tin, một đại phu không ai tin tưởng như ngươi sao có thể biết chuyện cơ mật như vậy.”
Hắn giận dữ, “Ta là thần y, không phải đại phu!” Nói xong, dừng bước chân lại một chút, đi hướng khác, “Ta cho ngươi biết, tốt nhất là đừng chọc giận ta, nếu không ta ném ngươi vào nước độc.”
Ta mừng thầm, phép khích tướng dùng đúng chỗ rồi. Đi được vài bước giọng điệu hắn nghi ngờ hỏi, “Ngươi không sợ?”
Ta quên mất mình đang là một tiểu cô nương, bình thường nếu nghe phải chuyện này đáng lý ra phải sợ hãi. Nhưng bây giờ mà phản ứng thì quá muộn, cứ giả ch.ết vậy. Hắn lắc lắc ta một lúc, giống như là xác định ta đã bị dọa đến ngất xỉu, sau đó cười lớn tiếng chế giễu, tiếp tục đi về phía trước.
Cũng không biết là đi bao lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy âm thanh khác. Bước chân của hán tử đột ngột dừng lại, “Thuộc hạ ra mắt hộ pháp.”
Đáp lại là giọng nói êm đềm như nước, “Ngươi lại đi bắt người chế thuốc? Ngoan ngoãn làm một đại phu tốt, đừng để chính mình đi theo con đường của tà ma ngoại đạo, quả thật làm mất mặt Vạn Hoa lâu chúng ta.”
Đúng là chọc trúng chỗ đau của tên ngụy thần y này, hắn cúi đầu ra vẻ cung kính, tuy nhiên bàn tay siết chặt thiếu chút nữa bóp ch.ết ta. Hộ pháp đại nhân làm ơn mau tránh đường!
“Hộ pháp chỉ dạy rất phải, nhưng thuộc hạ làm vậy vì kiếm cách chữa bệnh cho lâu chủ, mong hộ pháp thông cảm.”
“Phòng lệnh đan của ngươi không ở chỗ này? Vậy muốn đi nơi nào?” Giọng nói kia chợt biến đổi, “Chẳng lẽ muốn đi đến Thủy Phương đình?”
Giọng điệu hán tử rất thoải mái, “Đương nhiên không phải, chỗ đó cách nơi này ba ngã rẽ, chẳng qua thấy hộ pháp trên đường nên đến để chào hỏi, nào có đi Thủy Phương đình.”
Giọng tên hộ pháp khôi phục lạnh lùng, “Cút đi.”
Tên này siết chặt bàn tay vội vàng đi, hông ta cực kì đau nha. Hán tử đi một chút rồi dừng bước, đột nhiên có người nói, “Xin các hạ dừng bước.”