Chương 9: Con riêng của hào môn, kính mắt play
*Editor: Tiêu*
*Beta: Xoài*
Đương nhiên kể cả khi Mạnh Khiêm im re không nói tiếng nào cũng vô dụng, xế chiều hôm đó Lý Việt liền đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói ra ngoài, em gái bảo bối của Hoắc tiên sinh sau hai năm đã đem bức u linh lan nổi như cồn trả lại cho Mạnh Khiêm ngay vào khoảng thời gian mấu chốt, khi Giang gia đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, các nhà truyền thông chính của Nguyệt thành thi nhau khai thác tin tức này, Giang Dương không muốn biết cũng khó.
Cũng không ai biết hành động này của Hoắc Vân là có ý gì, Giang Dương dù nghi hoặc cũng không thể trực tiếp gọi điện thoại hỏi Hoắc Vân, Mạnh Khiêm lo sợ bất an, vừa thấp thỏm vừa uất ức, hận không thể xé xác Lý Việt!
Trên thực tế, Hoắc Vân biết rõ hành động này sẽ mang đến hiệu quả như thế nào, cô là cố ý, chính là muốn xả giận cho bác sĩ Yến.
Hoắc Thanh không có quản cô, buổi tối hắn đứng ngoài cửa gian phòng của mình gõ gõ, âm thanh trầm thấp:
"Yến Tô, muộn rồi, nên ăn cơm thôi."
Sau khi hai người cảnh sát hình sự rời đi, cả một buổi chiều bác sĩ Yến cũng chưa có ra khỏi phòng, Hoắc Thanh không đi quấy rầy, nhưng chắc chắn không muốn cái dạ dày yếu đuối của y bị đói.
Hắn gõ một hồi lâu mà bên trong vẫn không người lên tiếng, Hoắc Thanh liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, cũng may cửa không có khóa, mà bên trong cũng không có bật đèn.
Hoắc Thanh đứng ở cửa liếc mắt nhìn khắp phòng một lượt cũng không thấy bóng người của thanh niên, giường chiếu không được động qua, phòng tắm cũng không có tiếng nước, Hoắc Thanh đi ra ban công, trên nền trải thảm nên không có tiếng bước chân, hắn nhìn thấy bóng dáng người kia đang ngồi dưới ánh trăng.
Thanh niên để chân trần ngồi xổm ở trên ghế, hai đầu gối co lại trước ngực, vẻ mặt chuyên chú gõ bàn phím laptop, sắc mặt lãnh túc tựa như đang phát hiệu lệnh. Ánh sáng máy vi tính phản xạ trên mắt kính của y, Hoắc Thanh có thể nhìn qua mắt kính của y mà biết y đang nói chuyện với ai. Vẻ mặt của y nghiêm túc như vậy, cho tới nay luôn giống như mèo hoang vẫn luôn duy trì sự cảnh giác cao độ, lúc này mình đã đi tới trước mặt y rồi mà y vẫn còn không phát hiện.
Hoắc Thanh bình tĩnh đứng bên cạnh y, trắng trợn không chút kiêng dè mà nhìn Nhiếp Gia. Nhìn càng lâu, tâm lý Hoắc Thanh lại càng không thoải mái, cỗ cảm giác khác thường kia lại càng sâu. Hắn muốn nắm cằm của thanh niên để một lần nữa bức y nhìn mình, chất vấn y nguyên do, lại sợ rằng mình sẽ làm y sợ.
"Tô Tô, nên ăn cơm thôi."
Hoắc Thanh cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được, hắn không dám bước đến phía trước một bước, chỉ đứng tại chỗ nhẹ giọng nhắc nhở y.
Nhiếp Gia lấy lại tinh thần, thời điểm y ngẩng đầu thì thấy Hoắc Thanh bật đèn ở ban công lên, y hơi híp mắt, còn không thấy rõ dáng dấp của Hoắc Thanh liền lập tức cúi đầu, tiếp tục gõ bàn phím thêm hai lần mới chậm rì rì nói:
"Biết, lập tức đi."
Tuy nói vậy, nhưng người vẫn còn ngồi ở đó không nhúc nhích.
Hoắc Thanh không vui cau mày, đối với việc thanh niên nhiều lần tránh né cùng hắn trao đổi ánh mắt thập phần khó chịu. Hắn đi lên trước trực tiếp đem laptop của Nhiếp Gia khép lại, định kéo y đứng dậy.
Nhiếp Gia nắm tay hắn kéo một chút, chặn lại nói:
"Đừng, chân tê rần luôn rồi."
"Cả một buổi chiều tới giờ em đều ngồi như thế?"
Hoắc Thanh nhíu mày lại, từ tốn ôn nhu cầm hai tay Nhiếp Gia chậm rãi giúp y đứng dậy.
Nhiếp Gia chậm rãi từ trên ghế đứng xuống, khó chịu đến mức lông mày đều dính vào một chỗ, Hoắc Thanh không nói một lời trực tiếp ôm người vào trong phòng như thời điểm tại bệnh viện. Hắn đem Nhiếp Gia đặt lên giường, cầm mắt cá chân của y, nhẹ nhàng xoa bóp chân, giúp y hết bị tê chân.
"Thói quen này của em nên sửa lại, ít nhất nên đứng lên hoạt động một chút." Hoắc Thanh giống như một người cha hiền, ân cần giáo huấn.
Nhiếp Gia nhìn gò má của hắn, khẽ ừ một tiếng.
Y giống như con lừa đảo quanh ở một cái cối xay vậy, đánh một roi mới bước thêm hai bước, Hoắc Thanh nhàn nhạt nghĩ.
Ở một nơi khác, thời điểm Tần Diệc Nhiên nghi hoặc tại sao Yến Tô bỗng nhiên tắt máy, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô đặt laptop xuống lập tức đi mở cửa.
"Cậu, cậu trở lại rồi."
Gương mặt Cố Tuyết tràn đầy sự thất vọng đi tới:
"Không biết tại sao cảnh sát lại đặc biệt coi trọng vụ án này, một chút tin tức cũng không nghe được."
Tần Diệc Nhiên rót cho hắn cốc nước rồi cười nói:
"Cậu yên tâm đi, Yến Tô không có chuyện gì, cháu vừa cùng y nói chuyện xong, Yến Tô bảo cháu chuẩn bị một chút, tháng sau tới Tần thị làm."
"Hiện tại sớm đổi thành Giang thị rồi." Cố Tuyết tràn đầy tự giễu nở nụ cười một tiếng sau mới kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Tần Diệc Nhiên: "Cái gì? Y bảo cháu đi đâu làm?"
Khi Tần phụ mất, Giang Dương lợi dụng quyền thừa kế của Tần Diệc Nhiên, nhân cơ hội nuốt lấy phần lớn tài sản của Tần thị, thậm chí nắm giữ hơn 45% cổ phần, trở thành cổ đông lớn nhất Tần thị. Cao ốc có địa thế tốt nhất Nguyệt thành của Tần thị cũng bị Giang Dương thu vào túi, sau khi ly hôn trực tiếp đem Tần thị đổi thành Giang thị, hướng toàn thành tuyên cáo, tựa như việc gã thâu tóm gia nghiệp của vợ trước là việc vinh quang cỡ nào.
Sau khi Giang Dương được Hoắc Thanh đầu tư lấy được công trình của chính phủ, gã liền cũng không lọt mắt tiểu môn tiểu hộ như Tần thị, tài sản thị trường đã từng thuộc về Tần thị đều do trợ thủ của Giang Dương cùng Giang Hách xử lý.
"Cậu, cháu nhất định sẽ đoạt lại tất cả những thứ đã từng thuộc về Tần thị, sau đó khiến Giang Dương sống không bằng ch.ết!"
Trong mắt Tần Diệc Nhiên nhuốm một màu đỏ căm hận.
——————————————
Nửa tiếng sau khi ăn xong, Hoắc Thanh mới cầm văn kiện chuyển nhượng cổ phần lên lầu tìm Nhiếp Gia.
Y đang ngồi trên ghế cạnh ban công, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc, laptop không bật, y ngồi đấy, lấy tay ôm lấy mắt cá chân, nhìn mặt trăng đang chiếu sáng trên bầu trời mà ngẩn người.
"Việc Yến Du ch.ết khiến cho em rất khó chấp nhận sao?"
Hoắc Thanh tiến tới lấy áo khoác của mình khoác cho y, nơi sâu thẳm trong mắt hắn hiện lên sự thương tiếc nhìn thanh niên tựa như hồn vía lên mây.
Nhiếp Gia ngẩn người, trong ánh mắt theo bản năng lóe lên một tia xem thường, lại lập tức hiểu được cảm xúc của mình khiến Hoắc Thanh hiểu lầm, y đem chân thả xuống, ngồi đàng hoàng lại, nhẹ nhàng khoát tay nói:
"Không phải là bởi vì gã."
"Vậy là bởi vì tôi sao?"
Hoắc Thanh câu môi nở nụ cười,ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Gia, hắn đặt văn kiện lên bàn trà, đẩy tới trước mặt Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia không mở miệng, cầm văn kiện lên xem, y dùng văn kiện chặn lại tầm mắt của mình, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân Hoắc Thanh đứng dậy rời đi. Nhiếp Gia thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút thất lạc mơ hồ, y không biết nên làm sao đối mặt với tình cảm của Thời Kham.
"Nếu như không phải là bởi vì tôi, tôi nghĩ em đã sớm hủy bỏ."
Thanh âm của Hoắc Thanh một lần nữa truyền đến, Nhiếp Gia để văn kiện xuống, nhìn thấy hắn cầm một chai rượu đỏ cùng ly rượu, ngồi đối diện y, rót cho y hơn nửa ly rượu.
"Hoắc tiên sinh, tôi chỉ vì phần thù lao này, anh cũng biết vậy."
Nhiếp Gia nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, y mở văn kiện ra, bỗng bị một chuỗi chữ số kinh sợ. Hoắc Thanh chuẩn bị chuyển nhượng gồm có 38% cổ phần Giang thị, theo như y biết thì Hoắc Thanh trong tay chỉ có 20% mới đúng.
"Tôi vì em thu mua một vài phần cổ phần bị phân tán, thêm vào cổ phần trong tay của mẹ em, cùng với thù lao Giang Dương đáp ứng đưa cho em để em cứu ông nội Mạnh Khiêm là 10%, em vừa vặn có thể trở thành đại cổ đông của Giang thị."
Hoắc Thanh thấy y sửng sốt liền tự mình giải thích.
Nhiếp Gia bỗng nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, "Làm sao anh biết thỏa thuận giữa tôi cùng Giang Dương?"
"Tình huống của ông nội Mạnh Khiêm rất nguy kịch, em so với tôi là người ngoài nghề thì rõ ràng hơn lần giải phẫu này sẽ có hậu quả gì, nhưng em vẫn tiếp nhận." Hoắc Thanh hời hợt nói: "Này chỉ dễ như ăn cháo mà thôi, không cần để ở trong lòng."
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, "Đa tạ lòng tốt của anh, Hoắc tiên sinh, chỉ là tôi không có ý định làm đại cổ đông Giang thị, cổ phần trong tay mẹ tôi đã bán đi, kể cả phần thù lao này anh đưa cho tôi, tôi cũng định bán đi." Dứt lời y đem văn kiện đẩy trở lại, ánh mắt có chút giảo hoạt, "Nếu như mấy thứ này được bán ra từ tay Hoắc tiên sinh, chắc chắn số tiền kiếm được so với tôi đem đi bán được càng nhiều, có đúng không?"
"Em muốn nâng đỡ Tần thị, quả thật cần không ít tài chính, tôi cực kỳ nguyện ý ra sức." Hoắc Thanh điều tr.a rõ ràng quá khứ của Yến Tô cũng như phỏng đoán rõ ràng hành động của Nhiếp Gia.
Lần đầu tiên Nhiếp Gia nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thanh mà không tránh né, một lúc lâu sau y nhàn nhạt nói: "Sáng sớm mai tôi có một ca giải phẫu, tôi muốn nghỉ sớm một chút."
Hoắc Thanh bất đắc dĩ nói: "Liền đuổi tôi đi?"
Nhiếp Gia ngẩn người, xoa xoa tóc, nói: "Xin lỗi, tôi quên mất đây là phòng của anh."
"Em biết rõ tôi không phải ý tứ này." Hoắc Thanh cười nhạt, cùng Nhiếp Gia cụng ly, ngửa đầu uống cạn rượu liền đứng dậy rời đi.
Nhiếp Gia thở dài, Hoắc Thanh đi rồi y cũng không có lập tức đi nghỉ ngơi, mà một lần nữa đem chính mình co ở trên ghế, trầm mặc mà uống rượu.
Ngày hôm sau, Hoắc Thanh tự mình lái xe đưa Nhiếp Gia đi bệnh viện, trên đường hỏi y: "Vụ án của Yến Du lực lượng cảnh sát tạm thời vẫn không có kết án, nếu như em muốn điều tra, tôi có người trong lĩnh vực này, tùy ý em sử dụng."
Nhiếp Gia nằm nghiêng trên ghế phó lái nhắm mắt, nói:
"Không cần, tôi biết là ai làm, có người đang giúp hắn ta, lực lượng cảnh sát điều tr.a không ra cũng không sao."
Hoắc Thanh hơi nhíu mày cũng không hỏi nhiều, bên môi nở một nụ cười ôn nhu đưa mắt nhìn y.
Yến Du ch.ết là điều Nhiếp Gia không tính tới, y cũng không nghĩ tới Mạnh Khiêm sẽ có khả năng làm như vậy, ngay cả giết người mà cậu ta cũng có thể làm được. Việc Yến Du xuất hiện sớm cùng với cái ch.ết đột ngột của hắn đã ảnh hưởng đến một ít kế hoạch của Nhiếp Gia, thế nhưng phản ứng của Mạnh Khiêm khiến Nhiếp Gia cảm thấy có chút hứng thú. Y muốn biết nếu như y tiếp tục quất vài roi từ trong bóng tối, Mạnh Khiêm sẽ có phản ứng thú vị như thế nào?
Cậu ta sẽ giết Giang Dương sao? Cảnh tượng kia nhất định rất có ý tứ.
Hoắc Thanh không biết thanh niên bên cạnh mình đang suy nghĩ gì, chỉ là có thể chính xác cảm giác được khí tràng của thanh niên thay đổi, là người chặt bỏ tay của Yến Du không chút do dự ở Giang gia. Lúc này y không hề làm gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần lại có khí thế tựa như quỷ Tu La bước ra từ địa ngục, hoàn toàn không giống thời điểm y ở chung với hắn mấy ngày trước, luôn tránh né hắn.
"Buổi trưa tôi tới đón em, cùng dùng bữa trưa chứ?" Lúc xuống xe Hoắc Thanh gọi y lại hỏi.
Nhiếp Gia do dự nửa giây rồi gật đầu nói: "Được."
Hoắc Thanh nở nụ cười, đưa y vào bệnh viện liền chạy xe rời đi.
*Hết chương 9.*