Chương 56: Thế giới 2 - Nhân vật chính nhất định phải chết (2)
Edit: Thảo
Beta: Min
Nhiế͙p͙ Gia vừa dứt lời cửa điện liền bị đẩy ra, một đám cung nhân xếp thành hàng theo thứ tự tiến vào hầu hạ y thay y phục, rửa mặt chải đầu, tất cả đều cẩn thận mà cúi đầu, sợ hôm nay lại đến lượt ai đó bị kéo ra khỏi hàng rồi giết ch.ết.
“Đem mấy thứ này huỷ hết đi.” Nhiế͙p͙ Gia tùy tay cầm một cái chuông bạc, tức khắc cả phòng vang lên tiếng leng keng.
Lão thái giám cầm y phục nghe vậy thoáng sửng sốt rồi gật đầu, khóe mắt có chút ửng đỏ, nhanh chóng lên tiếng sai tiểu thái giám cùng các cung nữ dọn dẹp những chiếc chuông giống như ngôi sao này.
Những chiếc chuông bạc này cùng với sự trống trải trong tẩm điện đều bắt nguồn từ sự sợ hãi của Quân Trường Sinh, mặc dù mọi người đều biết bạo quân ngồi trên vương vị có bao nhiêu vô nhân tính, nhưng lại không biết dưới vỏ bọc hung dữ của y lại là sự sợ hãi yếu ớt hèn mọn.
Quân Trường Sinh cũng không phải từ nhỏ đã hung tàn, hoàn toàn ngược lại, đã từng có một Quân Trường Sinh thiên tư thông minh dịu ngoan lương thiện, có sự chính trực của người đọc sách cũng có sự kiêu ngạo của bậc vương giả. Y từ nhỏ đã biết mình có thể ăn sơn hào hải vị, có thể uống các loại rượu quý đều là nhờ tiền tuyến có vô số binh sĩ ch.ết trận nơi sa trường, bảo vệ Yến quốc bình an. Y cũng hiểu rõ trách nhiệm của một hoàng tử, vì một ngày kia bình định thiên hạ giúp lê dân bá tánh an cư lạc nghiệp, y từ nhỏ đã đọc đủ loại binh thư, chăm chỉ tập võ, hy vọng sau này có thể tự mình nắm giữ ấn soái chinh chiến sa trường, để giải quyết chiến loạn của Yến quốc.
Nhưng Yến quốc chỉ là một vương quốc nhỏ, không chờ Quân Trường Sinh có thể nắm giữ ấn soái xuất chiến, Yến quốc đã bị thiết kỵ của quân địch đạp vỡ quan ải , một đường tàn sát, bức thẳng đến thành Trác Lộc.
Bá tánh vừa thấy cảnh mất nước, không còn cách nào xoay chuyển, thành Trác Lộc liền rối loạn, cung nhân bỏ chạy hơn phân nửa. Khi đó Quân Trường Sinh mới vừa lên ngôi, y muốn chôn cùng Yến quốc, lại không đành lòng để đệ đệ nhỏ tuổi ở vương cung đi theo mình, liền sai ám vệ lặng lẽ hộ tống Quân Trường Duyệt ra khỏi thành trà trộn vào bá tánh.
Nhưng mà cuối cùng Quân Trường Sinh đợi được không phải kỵ binh địch quốc, mà là bạo dân của Yến quốc!
Địch quốc bỉ ổi đoạt một thành liền giết một thành, thậm chí lấy người dân làm lương thực, chém giết tới dưới thành Trác Lộc. Bá tánh thành Trác Lộc biết quân địch đuổi đến đây thì đã sớm hoảng loạn, không biết ai khởi đầu, muốn dùng đầu Đại vương cùng Tĩnh Vương điện hạ treo trên thành đầu hàng, chỉ cầu quân địch không tàn sát dân trong thành, tha mạng cho bọn họ.
Vì thế còn chưa chờ được thiết kỵ chân chính của quân địch đến thành Trác Lộc, bạo dân trong thành ngược lại đã tiến vào vương cung, đem Quân Trường Sinh đang ngủ say từ tẩm cung một đường kéo đến bên ngoài điện, không màng đến sự kinh hoảng của tiểu quốc vương, một đám người hung ác như lệ quỷ ép hỏi y Tĩnh Vương Quân Trường Duyệt đang ở đâu.
Quân Trường Sinh tất nhiên không nói, vì thế liền bị bạo dân đánh đứt gân chân, y vẫn không nói. Ban đêm tuyết rét lạnh, Quân Trường Sinh bị bạo dân một người một gậy đánh hai chân đến máu thịt lẫn lộn, gân cốt đứt đoạn. Y ước chừng bị tr.a tấn bốn tiếng đồng hồ, đánh tới cuối cùng ai cũng không phân biệt được những tên côn đồ này đang đắm chìm trong niềm vui tàn sát quốc vương, hay thực sự chỉ muốn biết nơi ở của Quân Trường Duyệt từ miệng y.
Năm đó Quân Trường Sinh chỉ mới mười ba tuổi, gân cốt hai chân bị chặt đứt, một thân võ nghệ bị phế đi, đã từng quyết tâm muốn bình định thiên hạ, nhưng chí khí ấy đã bị bạo dân từng gập từng gậy đánh tan mất.
Khi Quân Trường Sinh hơi thở thoi thóp, Huyền Giáp đã giết được chủ soái cùng tướng lĩnh quân địch và treo chúng ở một nơi dễ thấykhiến cho ba quân cùng kinh sợ. Lúc này Tư Không Hàn rốt cuộc cũng đem quân đuổi tới, thành công bảo vệ thành Trác Lộc. Huyền Giáp quay về vương cung, thứ họ nhìn thấy chính là một màn Quân Trường Sinh chịu nhục này.
Những bạo dân đó đương nhiên đều bị Huyền Giáp giết sạch, Quân Trường Sinh may mắn nhặt về một mạng, đôi chân lại bị phế đi. Từ đó về sau, Quân Trường Sinh tính tình đại biến, thị huyết vô tình, phàm là không hợp ý cũng không cần hỏi đến nguyên do liền hạ lệnh chém.
Sau đó 21 người Huyền Giáp mặc kệ bận chuyện gì, đều luôn có năm người núp trong bóng tối bảo vệ cho an nguy của tiểu quốc vương, nhưng trải qua việc trong lúc ngủ mơ bị người kéo đi làm nhục đã khiến Quân Trường Sinh lòng tràn ngập bóng ma cùng bất an. Trong tẩm điện không đặt bất cứ thứ gì, chỉ trải đầy chuông bạc, chỉ cần có người tiến vào hay tiến đến bên người y một bước, y lập tức bừng tỉnh.
Nhiế͙p͙ Gia chưa bao giờ đánh giá gì về quá khứ của nguyên chủ, nhưng đối với những gì Quân Trường Sinh trải qua thì lại có chút trầm mặc.
Mãi đến khi âm thanh tang thương của lão thái giám vang lên mới khiến y tỉnh táo lại, “Bệ hạ, hôm nay bên ngoài tuyết lớn, trời giá rét, ngài mặc thêm áo choàng đi.” Nói rồi lão liền đem một tấm áo choàng chồn đen đắp lên đùi y, phải biết vào thời tiết này, hai chân bệ hak nhất định là rất đau nhức.
Nhiế͙p͙ Gia khoác áo khoác đen tuyền, cả người đều vùi trong lớp lông ấm áp, ở trong phòng còn có chút nóng, nhưng vừa ra ngoài cơn gió lạnh buốt khiến y run lên, đau đớn trên đầu gốicũng càng thêm kịch liệt. Quân Trường Sinh từ sau khi hai chân bị phế, thể chất một năm sau lại càng không bằng một năm trước, chỉ sợ về sau ngay cả mùa hè cũng không thể rời khỏi áo lông.
“Vương huynh…” Quân Trường Duyệt quỳ trên mặt đất, ánh mắt tha thiết mà nhìn quốc vương, vết máu trên trán đã khô lại, loang lổ lại càng khiến hắn trở nên thê thảm.
“Lại đây.” Nhiế͙p͙ Gia hai tay đặt noãn lô* làm từ lông chồn trắng, rũ mắt đạm mạc mà nhìn Quân Trường Duyệt.
*noãn lô: cái ủ ấm tay khi đi ra ngoài (đây là hình ảnh của nó)
Quân Trường Duyệt vội vàng muốn đứng lên nhưng bởi vì quỳ đã lâu, hai đầu gối sớm đông cứng nhịn không được lảo đảo một bước suýt nữa té ngã, một đám cung nhân lại không dám dìu hắn, đều cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Quân Trường Duyệt đỡ bộ liễn mới miễn cưỡng đứng vững, mắt bị che phủ bởi màn nước mà nhìn Nhiế͙p͙ Gia.
“Trẫm đã khoan hồng, tha cho gã hình phạt lăng trì, ngươi còn không hài lòng?” Nhiế͙p͙ Gia thanh sắc lạnh lẽo nói.
“Gia tộc Tư Không đã ch.ết hết, không còn ai có thể uy hiế͙p͙ được huynh, huống hồ hiện giờ Hàn cũng coi như là một phế nhân, Vương huynh bỏ qua cho Hàn đi.” Quân Trường Duyệt cầu xin nói: “Xem như Hàn từng cứu cả Yến quốc, đối với cả huynh và đệ đều có ân, chẳng lẽ còn không đáng đổi lấy một cái mạng của Hàn sao?”
“Có ân với đệ là trẫm, không phải Tư Không Hàn.” Nhiế͙p͙ Gia hờ hững hừ nhẹ một tiếng rồi không nhìn Quân Trường Duyệt nữa, hạ lệnh đi đến pháp trường.
Quân Trường Duyệt trong tim trong phổi đều chỉ có tình lang của mình, căn bản không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, vội vàng nghiêng ngả lảo đảo theo sau bộ liễn.
Tư Không Hàn sẽ bị xử trảm vào giữa trưa, còn hai tiếng nữa là đến giờ hành hình, nhưng hiện tại đã bị áp giải đến pháp trường.
Ngày đông giá rét, tuyết lông ngỗng bay tán loạn, thị vệ pháp trường cùng trảm quan đều lạnh đến run bần bật, chỉ có thân ảnh quỳ gối trên đoạn đầu đài lại không chút sứt mẻ, biểu tình ngạo nghễ. Mặc dù mọi người đều biết hai tay hai chân của hắn đã bị phế, nhưng thân ảnh ở trong gió vẫn đứng thẳng như tiêu thương không khỏi khiến người khác cảm thấy sợ hãi, đó chính là chiến thần Yến quốc.
Sắc môi của Nhiế͙p͙ Gia trở nên tái nhợt vì cái lạnh, mặc tầng tầng lớp lớp áo lông dày cũng không đỡ rét. Sắc mặt tái nhợt khiến y thoạt nhìn tựa như một món đồ sứ dễ vỡ.
Tư Không Hàn chậm rãi chờ đợi cái ch.ết, bọn thị vệc trên pháp trường bỗng nhiên quỳ xuống, trảm quan cũng vội lui từ sau án xuống, vùi sâu vào tuyết mà quỳ lạy.
Tư Không Hàn quay đầu lại, nhìn thấy quốc vương mặt vô biểu tình ngồi trên bộ liễn chậm rãi mà đến, trong mắt lập tức nhiễm sát ý, hô hấp dồn dập thở ra làn sương trắng. Gã trừng mắt nhìn Nhiế͙p͙ Gia, như là dã thú đang rất đói nhìn thấy con thỏ, hận không thể lập tức nhào lên vồ lấy miếng thịt này!
“Tư Không Hàn, ngươi ý đồ mưu phản, phạm thượng, mưu toan soán vị, bổn vương theo luật tru di toàn tộc ngươi, ngươi cảm thấy oan sao?” Nhiế͙p͙ Gia nhẹ nhàng phủi đi một bông tuyết bay xuống đọng lại trên lông mi, hai mắt hiện lên màu vàng nhàn nhạt, không hề có cảm tình mà nhìn chiến thần ngày xưa nay một thân vết máu loang lỗ.
“Bạo quân!” Tư Không Hàntức giận mắng, không vì khốn cảnh mà khom lưng uốn gối, “Ngươi thích giết chóc thành tính chung quy cũng sẽ bị trời phạt! Ta, Tư Không Hàn, đời này không thể thay trời hành đạo, nếu như có kiếp sau nhất định đem xương ngươi nghiền thành tro, lấy máu tế những mạng người vô tội ch.ết trong tay ngươi!”
Nhiế͙p͙ Gia uể oải mà rũ mắt nhìn Quân Trường Duyệt, “Nghe thấy chưa? Gã muốn giết ta, ngươi lại vì gã cầu tình, muốn ta tha cho gã một mạng. Ngươi cũng muốn giết ta sao?”
Quân Trường Duyệt tuyệt vọng, rơi lệ đầy mặt mà chạy lên đoạn đầu đài, quỳ gối trước mặt Tư Không Hàn ôm lấy gã thất thanh khóc rống.
“Trường Duyệt, tình duyên của chúng ta, kiếp sau lại tiếp tục.” Xương cốt sắt thép của Tư Không Hàn lúc này cũng trở nên dịu dàng, trong tiếng khóc của Quân Trường Duyệt hắn cũng nhịn không được đỏ hốc mắt, đôi tay đã phế không cách nào ôm hắn, chỉ có thể nhẹ nhàng hôn bên tai hắn, trong lòng một mảnh đau đớn.
“Ngươi không thể ch.ết, ngươi mà ch.ết ta cũng không thể sống nổi!” Quân Trường Duyệt gấp đến độ cơ hồ muốn khóc mù hai mắt, hắn ôm một tia hy vọng cuối cùng nói với Nhiế͙p͙ Gia: “Vương huynh có phải nhất định muốn Hàn ch.ết? Nếu Hàn ch.ết, vậy thần đệ cũng chỉ có thể lấy đao tự sát, đi theo Hàn mà thôi!”
“Trường Duyệt!” Tư Không Hàn đau lòng mà quát lớn.
Quân Trường Duyệt lại làm như không nghe thấy, ánh mắt đỏ đậm mà nhìn Nhiế͙p͙ Gia, lấy cái ch.ết đe dọa.
Nhiế͙p͙ Gia nhíu mày, giận dữ nói: “Không phân biệt đúng sai! Kéo người xuống, lập tức hành hình!”
Tức khắc hai gã thị vệ tiến lên đưa Quân Trường Duyệt đã sụp đổ kéo xuống, đao phủ nhấc đao chuẩn bị hành hình.
KK từ khi kết nối thế giới này đã có thể cảm nhận rõ ác ý của tổ công tố, bất an nói với Nhiế͙p͙ Gia:【Nhiế͙p͙ tiên sinh, vai chính công vừa ch.ết sẽ lập tức trọng sinh, đối với ngài thật sự bất lợi, giết hắn quá nguy hiểm. Dù sao hiện tại gã cũng là một phế nhân, không bằng giữ lại cho gã một cái mạng và theo dõi những thay đổi khác đi.】
Nhiế͙p͙ Gia trong lòng hờ hững hừ lạnh một tiếng:【Ta mà sợ gã sao?! Ta muốn gã ch.ết, gã trọng sinh ta sẽ khiến gã ch.ết thêm một lần nữa!】
“Hành hình!” Nhiế͙p͙ Gia ánh mắt sắc bén đối diện cùng Tư Không Hàn.
Quân Trường Duyệt tê tâm liệt phế khóc, Tư Không Hàn không chút sợ hãi nhìn Nhiế͙p͙ Gia, ánh mắt tràn ngập oán hận cùng không chịu khuất phục. Đao phủ xách đao tiến lên, ngay khi vận đủ sức lực chuẩn bị một đao chặt bỏ đầu của chiến thàn, Tư Không Hàn đột nhiên quay lại, trong ánh mắt ẩn chứa sự hung ác, sát ý vô tận.Đó chính là khí thế của một vị tướng quân trong trận chiến đẫm máu. Đao phủ trong giây lát bị chấn động mà mãnh liệt lui về sau, giữa mùa đông mà lại bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh như trong nắng hè chói chang.
Tư Không Hàn ngửa mặt lên trời cười dài, kiêu ngạo đến cực điểm mà nhìn Nhiế͙p͙ Gia, “Thấy chưa, Quân Trường Sinh, ở toàn bộ Yến quốc, người mà ngươi có thể sử dụng cũng chỉ 21 con chó bên người kia, mất nước chỉ là chuyện trong nháy mắt. Người này đã bị dọa đến mất mật, không thể dùng nữa, đi gọi con chó ngươi nuôi tới đi, bổn đại gia ở chỗ này chờ!”
Không hổ là một thế hệ chiến thần, phong thái này thực sự xứng đáng.
Nhiế͙p͙ Gia chậm rãi nhếch môi, nghiêng đầu sang thấp giọng phân phó người bên cạnh, “Lấy trọng cung tới đây.”
Tiểu thái giám sửng sốt, không dám lập tức để y tự cầm một trọng cung nặng năm kilogam, đang chờ đại vương phân phó thị vệ nào, một đôi tay trắng nõn tinh tế từ bộ liễn duỗi xuống, vừa nhanh chóng lại chính xác cướp lấy cung tiễn.
Nhiế͙p͙ Gia hai ngón tay kẹp đuôi mũi tên, hơi thở trầm xuống, kéo cung hết cỡ!
Cung nhân cùng thị vệ ở pháp trường đều sợ ngây người, bao gồm cả Tư Không Hàn cũng chớp mắt đầy kinh ngạc. Đó chính là một trọng cung nặng năm kilogam, võ tướng kéo cũng không động, lúc này lại bị một quốc vương ốm yếu ngày thường không nhấc nổi một bầu rượu dễ dàng kéo ra!
Vèo mà một tiếng, không đợi mọi người kịp phản ứng, mũi tên đã nhanh chóng bắn ra.
“Đừng!” Quân Trường Duyệt liều ch.ết hất thị vệ ra, hoảng sợ muốn che trước người Tư Không Hàn, nhưng vẫn chậm một bước.
Mũi tên sắc bén xé gió lao tới, trước tiên cắt đứt một sợi tóc mai của Quân Trường Duyệt, rồi sau đó, với đà tựa sấm sét, bắn trúng yết hầu Tư Không Hàn, trong thời gian ngắn đem hắn đóng đinh trên đoạn đầu đài!
Nhiế͙p͙ Gia nhìn xác ch.ết không nhắm mắt của Tư Không Hàn, ánh mắt u ám, Tư Không Hàn, ta sẽ chờ ngươi đến báo thù.
Quân Trường Duyệt quay đầu thấy mặt đất đầy máu cùng thi thể của Tư Không Hàn, hắn chậm rãi quỳ xuống đất, thở dốc vài hơi sau đó liền bất tỉnh.
“Đem thi thể nghịch tặc treo trên cửa thành thị chúng!” Nhiế͙p͙ Gia một phen ném cung tiễn, sau đó lại khoác áo choàng như một tên ma ốm, uể oải nói: “Trẫm mệt rồi, hồi cung.”
Hết chương 56.
Tiêu có lời mún nói: Tác giả spoil luôn ạ ☺ Em lạy anh :))))) À mà giờ tui cũng mới biết Hắc Xuyên Tắc là NAM, là NAM, là NAM!!! À mà cũng không biết là có đúng là thế không nhưng Tắc tự xưng là ba ba :)))))
Tác giả có lời muốn nói: Tôi suýt nữa thì ngất, sao các thiên sứ nhỏ lại đoán Tư Không Hàn là Thời Kham Các bạn là bị Tư Không Hàn đá vào đầu rồi sao!!! hhhhhhhh không phá cp, thống lĩnh Huyền Giáp là công, rốt cuộc bị ba vạn người vây giết mới ch.ết. Một người sáng chói, đẹp đẽ như Long Ngạo Thiên vậy đó, sao có thể là Tư Không Hàn được chứ~→_→ tuy rằng chiến thần Tư Không vạn người tránh lui gì gì cũng rất công, nhưng mà làm ba ba của Thời Kham nói cho các bạn cái gì kêu công này công khác →_→
——————
Chú thích:
1-thiết kỵ (binh): binh lính mặc giáp trên lưng ngựa.
2-quan ải: của ải biên giới giữa hai nước.
3-bộ liễn: giống như hình nhưng dùng người để khiêng
4-đoạn đầu đài: bục cao làm nơi chém đầu người bị tội tử hình.
——————