Chương 15: Cầu xin ta đi (cưng)
Hành lang dài đen kịt, hệt như đang thẳng tiến đến một tương lai vô tận vậy.
_Đó là con đường dẫn đến vực thẳm tử vong.
Freddy màu vàng kim ôm Giang Dĩ Lâm bước vào hành lang, ánh sáng bất thình lình thay đổi khiến đôi mắt Giang Dĩ Lâm hơi không thích ứng kịp, hắn nheo mắt lại, mãi cho đến khi cái thân hình cồng kềnh của con gấu ôm hắn đi được kha khá, hắn mới dần dần quen với bóng tối trong này, thậm chí có thể nhìn thấy được đại khái hình dáng con búp bê đang bám chặt lấy mình.
Tay Giang Dĩ Lâm có hơi sượng đơ, hắn tự cảm thấy đúng là xưa nay mình chưa từng được ai đó bế công chúa như thế này cả.
Với lại… Tư thế như này thật sự là hơi bị mờ ám quá rồi, nhất là đối với nam thanh niên cao gầy như hắn nữa.
“Lộc cộc, lộc cộc –”
Gấu Freddy màu vàng kim đi chưa được mấy bước thì chợt dừng lại.
Giang Dĩ Lâm không biết bên trong bóng tối tĩnh mịch này, con gấu Freddy màu vàng kim kia đã làm thế nào mà có thể nhận ra mình.
Nó không có mắt, nhưng mà Giang Dĩ Lâm vẫn cảm nhận được cái ánh mắt nóng cháy đến từ con gấu vàng kim này nhìn mình chăm chăm, hệt như đang dò xét vật sở hữu của mình vậy.
Giống như lúc này đây…
Giang Dĩ Lâm thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nhọc từ cái đầu bự của con gấu, nó chầm chậm cúi xuống thật gần, cho đến khi thật sát vào hắn, sau đó một cảm giác lạnh như băng phả lên má hắn.
Giang Dĩ Lâm rũ tay xuống trong không trung, hàm răng kim loại ấy, thật nhẹ nhàng, thong thả, cắn xé cổ tay áo trắng tinh của hắn.
Cũng không hẳn là cắn xé, gấu Freddy màu vàng kim hầu như không dùng lực, cứ như chỉ muốn kéo nó lên thôi.
Chàng trai được nó ôm không phản ứng gì, gấu Freddy màu vàng kim cứ thế mà đứng tại chỗ trong hành lang.
Chú rối hề nằm bò bên cổ Giang Dĩ Lâm, cái hộp nhạc trong tay nó vẫn được mở, điệu cười chói tai ấy cũng trở nên rõ ràng hơn trong bóng tối, một cách quỷ quái.
Đây là lần đầu của Giang Dĩ Lâm, đứng trơ tại hành lang này vào lúc nửa đêm.
Đã không còn những vật cản kia nữa, hắn có thể nghe được nhiều hơn là chỉ dựa vào màn hình giám sát, nghe được những âm thanh trước đó không thể nghe.
_Tất cả các món đồ chơi… Bọn chúng đang dồn dập tiếp cận đến chỗ này.
“Rốt cuộc thì mi định làm gì đây… Mi đang đợi cái gì?” Chàng trai tóc đen khẽ hỏi một câu, hắn thuận theo hành động của con gấu, nâng tay phải lên vỗ một cái lên vai con gấu.
Nhưng mà con gấu Freddy màu vàng kim vẫn khăng khăng đứng tại chỗ, giống như đang mong đợi Giang Dĩ Lâm sẽ làm gì đó.
Từng phút từng giây trôi qua, Giang Dĩ Lâm nghe thấy tiếng động phát ra từ chỗ không xa.
_Đó là một bộ móng vuốt nho nhỏ mà sắc bén, tiếng ma sát phát ra khi nó cào lê móng lên mặt tường…
*“Ố là la – Ố là la –”*
_Con cáo hỏng… Tiếng động chính là do con cáo hỏng làm ra ư?!
Ý niệm chỉ vừa mới nhảy ra trong đầu Giang Dĩ Lâm thôi, chàng thanh niên lập tức mơ hồ cảm nhận được ở phía bên trên đầu mình, hình như xuất hiện một thứ gì đó…
Trên mặt tường cách hắn không tới nửa mét kia là một chiếc đuôi thưa, nhẹ nhàng khua xuống… Vừa nhẹ đung đưa…
Cái rồi,
Một cái đầu kim loại, dáng nhọn, nửa bên mặt không hoàn chỉnh, từ từ hạ xuống…
Con cáo hỏng không giống với những món đồ chơi khác.
Trong lúc nó tìm kiếm con mồi sẽ di chuyển vô cùng nhanh, nhưng khi đã phát hiện ra mục tiêu rồi, trái lại nó sẽ thả chậm lại tốc độ của mình, nhởn nhơ, hành động một cách chậm rì đến phát bực, mà tiến hành công kích với mục tiêu mà nó nhận định, cũng chính là hắn.
_Nhất định không thể để con cáo hỏng phát hiện ra thân phận mình…
Giang Dĩ Lâm có cảm giác được bên trong cơ thể con cáo hỏng này ẩn giấu đứa trẻ, lúc còn sống chưa bị rơi vào tay hung thủ thì tinh thần đã hơi không được ổn định rồi, rất có khả năng là đã từng được giáo dục đặc biệt, cho nên tốc độ của nó mới nhanh như thế.
Nội tâm đứa nhỏ này vốn có một ít yếu tố bạo ngược rồi, so với những đứa trẻ khác thì tất nhiên là càng đáng sợ hơn nữa.
Giang Dĩ Lâm cảm thấy, một khi bị phát hiện thân phận con người của mình… E rằng tay-bảo-vệ-trực-đêm-bị-cắn-rụng-nửa-đầu tiếp theo chính là mình.
_Cơ mà, nói vậy cũng không hẳn… Dẫu gì so với cái mồm dẹt của Chica thì con này là mồm bén…
_Biết đâu chừng sẽ bị cắt đôi nửa mình luôn, thẳng một đường.
Giang Dĩ Lâm bình tĩnh nghĩ.
Gấu Freddy màu vàng kim vẫn đứng đực ra đó, cứ như không xem hiểm nguy là gì, vừa giống như không buồn để tâm.
Bên khóe mép của nó dường như hơi nhếch lên – đó là một nụ cười cực kỳ quái lạ.
Hàm răng kim loại hãy còn nhẹ khoát lên áo sơ mi tay phải của Giang Dĩ Lâm.
_Nên làm gì đây… Để có thể thoát khỏi cuộc tấn công của con cáo hỏng?
_Cái đầu đội hàng giả kia đã bị gấu Freddy màu vàng kim quẳng vào phòng điều khiển, hiện tại trong người mình căn bản không hề có bất kỳ thứ gì có thể dùng được… Ngoại trừ dựa vào nó.
Tâm trạng xoắn xuýt vòng quanh rất nhanh, sau đó bất chợt chàng trai tóc đen ngay tại trong vùng bóng tối này mà thở dài ra một hơi.
Hắn loáng thoáng đoán được rốt cuộc gấu Freddy màu vàng kim này muốn hắn làm gì rồi…
Qua hàm răng kim loại hết đóng rồi lại há ra kia, Giang Dĩ Lâm phảng phất nghe được dã tâm nằm sâu bên trong vỏ ngoài vô hư hại của con gấu đồ chơi.
*_Cầu xin ta đi, em chỉ có thể cầu xin ta trong bóng tối này mà thôi.*
*_Em chỉ có thể ôm lấy ta, em chỉ có thể vươn tay về phía ta đầy bất lực, em chỉ có thể có được sự chở che từ ta mà thôi.*
Khóe môi Giang Dĩ Lâm như hiện lên một nụ cười mỉm bất đắc dĩ, tay phải hắn dừng ở khớp hàm con gấu, vì cúc tay áo đã bị con gấu ngậm mất, cho nên chỉ có thể hoạt động ngón tay của mình trong phạm vi nhỏ.
Ngón tay thuôn dài của Giang Dĩ Lâm nhè nhẹ viền theo khung hàm dưới khiếm khuyết của con gấu vàng kim này.
Động tác cực kỳ êm ái, hệt như một khỏa lông chim nhẹ hẫng, người nhìn đều không khỏi ngứa ngáy.
Hành động nhỏ mà có chút dịu dàng này có vẻ đã giúp tâm tình con gấu khá lên, nó nhẹ nhàng nhả miệng ra…
Đúng lúc này, con cáo chuẩn bị tấn công tới!
Một thế ngàn cân treo sợi tóc… Giang Dĩ lâm lập tức vòng tay hai tay ra sau đầu Freddy.
Hắn làm ra hành động này mà thần thái trong mắt hắn là thản nhiên, như không chút nào kinh sợ vì đòn tấn công sắp xảy ra của con cáo, cũng như không cảm thấy mình làm ra cái hành động ngầm ý phục tùng này với một con gấu máy cao cỡ người này có gì đáng để nhục nhã cả.
Thậm chí nếu như có ai đó được chứng kiến biểu cảm hiện tại của chàng trai tóc đen này thì đều sẽ nảy sinh một ảo giác – giống như trong cục diện nguy cấp này hắn mới chính là người nắm giữ thế chủ động.
Con gấu sung sướng nở nụ cười.
Cũng chỉ là một động tác đơn giản như vậy thôi…
Tùy hứng đứng thật lâu trong bóng tối thế này, nguyện vọng của nó, cũng chính là một hồi đáp đơn giản như vậy thôi.
Con gấu vàng kim cúi đầu, bằng cái mồm lạnh băng kia, mà hôn lên gương mặt chàng thanh niên,
Sau đó thì…
Không khác gì một tàn ảnh, cái miệng của con cáo hỏng bén ngót như lưỡi dao bất ngờ tấn công xuống bên dưới!
Một cánh tay máy của Freddy chợt giương lên, chụp lấy cái mõm con cáo và quẳng sang một bên
Cũng giống như lần trước vứt cái đầu nhái chẳng khác gì ném quả bóng cao su vậy, hành động một cách cực kỳ hững hờ, kể ra cũng có khí chất ngạo mạn.
_ Rất mạnh… Xem ra, sức mạnh của nó, còn cần phải quan sát nhiều hơn.
Giang Dĩ Lâm im lặng không lên tiếng nhìn mọi thứ diễn ra, trong lòng nhàn nhạt thầm phân tích.
Con gấu Freddy màu vàng kim giải quyết con cáo rồi thì ôm Giang Dĩ Lâm, chầm chậm đi về phía trước.
Đến một khúc rẽ nào đó, nó đột nhiên dừng bước, một tay nó ôm hông chàng trai hệt như một nhân loại bình thường, còn cái tay còn lại thì mở cửa.
Chàng thanh niên tóc đen ngẩng đầu lên.
Hắn phát hiện…
Đây là một căn phòng giám sát,
Mà hắn chưa từng thấy bao giờ.