Chương 44: (arc slender man part 8)
“Bây giờ... Em thuộc về ta rồi.”
Lúc mà Slender Man vòng tay ôm lấy cổ Giang Dĩ Lâm, việc khiến nó kinh ngạc chính là, chàng trai tóc đen trong lòng nó, cũng không có tránh nó đi.
Giang Dĩ Lâm ngược lại trở tay ôm lại nó, thơm một cái lên khóe miệng nó, như hôn một nhân loại vậy, vô cùng tự nhiên và đơn thuần.
Slender Man ngây ra.
Nó cứ ngỡ trải qua những chuyện này, sau khi chàng trai biết được tâm tư mà nó đã luôn che giấu, chàng trai trong lòng sẽ không như hồi bọn họ mới quen biết nhau nữa, dùng đôi môi ấm áp ấy, hôn lên hai má...
Nó cảm thấy cực kỳ khó mà tin nổi, trong lòng lại có phần rung động.
“Cho nên là làm cả nửa ngày... Mi là đang ghen phải không? ”
Chàng trai tóc đen trong lòng, nét cười bên khóe môi trông thật đẹp.
Thời gian trôi qua như cái chớp mắt, hắn không còn gương mặt hồi niên thiếu nữa, đường nét xinh xắn nảy nở, trở nên đẹp trai thanh thoát bức người.
Slender Man nghiêng đầu nhìn hắn, như đang muốn xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Giang Dĩ Lâm vừa suy tư trong đầu, vừa nói chuyện, để trì hoãn thời gian.
“Những chuyện mi nói ta đều quên cả... Xin lỗi.”
“Ta không biết bọn họ có thật sự hại ta hay không.”
“Ta biết mi rất tốt với ta, mi quan tâm đến ta nhiều nhất, nhưng mà...”
Những manh mối hiện có... Tất cả bày ra hết trong đầu hắn, lắp ghép thành những mảnh hoàn chỉnh.
Giang Dĩ Lâm chậm rãi nói ra suy đoán của mình, với giọng điệu nhàn nhạt.
“…nhưng mi không nên giết người, không nên giết tất cả bọn họ.”
“Mi không nên dùng cái vỏ ngoài của Vera, đứng trước mặt ta, một bên tỏ ra ác ý cùng cực với mọi người xung quanh ta... Một bên làm những chuyện khác.”
“Trên thực tế mi chỉ là đang ngụy trang – sự thật rằng mi giết tất cả bọn họ, sau đó còn giả dạng bọn họ, để có thể đến gần ta.”
「 tícccch... tíccch... 」
「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 80% 」
Giang Dĩ Lâm nói xong câu đó, hắn nghe thấy tiếng của hệ thống vang lên.
_ quả nhiên... Không đoán sai mà?
Mà Slender Man vốn đang ôm hắn, nghe câu này rồi, cánh tay nhẹ nhàng hạ xuống.
Nó không nói gì, duy chỉ đôi mắt màu lục bích của cô thiếu nữ nó giả dạng thành kia, cứ thế lẳng lặng nhìn hắn.
Không biết tại sao... Giang Dĩ Lâm từ trong đó đọc ra được tình tự bi ai.
Sát khí sắc bén của Slender Man lúc này đã rút đi không còn sót lại chút gì, như một quả bóng bị cây kim đâm thủng, xì hơi bẹp dúm.
Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng cầm tay vịn, điều khiển xe lăn, lui ra sau một bước nhỏ.
Slender Man cũng không bắt lại.
Hắn nhìn vào mắt Slender Man, nói, “Thật ra thì suy nghĩ này ta đã hoài nghi từ rất lâu rồi, nhưng mà, cũng không thể hoàn toàn chắc chắn được.”
“Trước đây quản gia và Vera đều có vài hành vi kỳ lạ, ví dụ như đêm ấy, ta thấy quản gia khi bước đi... Gót chân lại không chạm đất, mà cái đầu của Vera, trong đêm tối đã đảo chiều.”
"Cho nên ta đại khái có thể đoán ra không chỉ có một người bị mi giả dạng thành... Nhưng còn cha đỡ đầu và Joey, ta cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, nhất là cha đỡ đầu.”
Chàng trai tóc đen có thấy, lúc nhắc đến ba chữ “Cha đỡ đầu”, cả người con quái vận vest run lên.
"Trong trí nhớ của ta, ông ta đối xử với ta thực sự quá ư là dịu dàng, ta thì rất tin tưởng trực giác của bản thân, ta cũng không cảm thấy cha đỡ đầu là mi giả dạng, nhưng ta đã quên mất một chuyện …”
“… đó chính là, cha đỡ đầu trong hồi tưởng, có khả năng đúng thật là ông ấy, nhưng mà...”
Giang Dĩ Lâm dừng lại, sau đó nói tiếp, “Thế còn bây giờ? ”
Slender Man chỉ đứng ngây ra đó, nghiêng đầu nhìn hắn.
Con quái vận vest với vẻ mặt ngây ngô như trẻ con, hệt như Giang Dĩ Lâm đã từng thấy.
Đúng lúc này, hệ thống trong đầu hắn cho ra thông báo.
「 tícccch... tícccch... 」
「đang kiểm tr.a … đang kiểm tr.a … 」
「 trong thế giới vì một thế giới đặc biệt – tiến độ tìm hiểu thế giới quan đã đạt đến 80%, có thể tiến hành hồi tưởng … 」
Giang Dĩ Lâm nghe được âm thanh trong đầu, môi khẽ nhếch, nói với đối diện Slender Man, “Vị quản gia mà mi đã từng giả dạng từng nói, mi thấy ta máu me khắp người được cha đỡ đầu ôm ra ngoài, chính câu nói này đã lừa ta rằng mi đang ghen tị cha đỡ đầu, sự thật là có hai cái nguyên nhân. ”
“Một là mi đã lừa ta... Khiến ta hiểu lầm cha đỡ đầu, ông ấy cũng không có bị mi giả dạng, mi chẳng qua đơn giản là đố kị ông ấy là "Nhân loại". ”
“Nhưng mà, còn một mục đích khác nữa, mi muốn xáo trộn ký ức quá khứ của ta. ”
“Không chỉ thế, mi còn muốn làm nhiễu loạn toàn bộ ký ức của ta. ”
“Lúc đó ta lại có một suy luận khá là huyền diệu, mà cũng chỉ là tính khả thi mà trong tất cả ta có thể nghĩ đến, hơn nữa khả năng này tuyệt đối không lớn … ”
“… đó chính là mi khi thấy ta trong mắt mọi người xung quanh, những khi ta được bọn họ biểu hiện ra tình yêu thương vô vàn, sự thật là giết ch.ết mỗi người bọn họ, biến thành dáng vẻ của mỗi người. ”
Giang Dĩ Lâm nói rất chậm, hắn cũng cảm thấy suy luận này, khiến hắn có chút sởn cả tóc gáy.
_ đây là tượng trưng cho tình yêu trong quan niệm của quái vật... đây là ham muốn độc chiếm méo mó của nó.
Giọng hắn rất nhẹ, như thể sắp phiêu đãng trên không trung.
“Sau đó... Mi hạ độc ta, âu cũng vì muốn ta mất trí nhớ, muốn ta không thể nhớ các chi tiết trong tất cả mọi chuyện, để mi có thể dễ dàng đóng vai người khác, không lộ sơ sót nào. ”
「 tícccch... tícccch... 」
「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 85% 」
_ không ngờ cái suy luận này... Thật sự đã đoán đúng ư? Cơ mà trị số tăng lên hình như không được đúng lắm...
Chàng trai tóc đen sắc mặt vẫn như thường, trong tâm lại có chút phức tạp.
_ hóa ra... Sinh vật an ủi bạn trong đêm mưa, tặng bạn một bông hoa hồng... Chung quy cũng sẽ vì ham muốn độc chiếm của nó mà thương tổn bạn.
_ đến cuối cùng nó vẫn là một con quái vật.
Slender Man không nói gì, nó chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, như Giang Dĩ Lâm đã nói, với nó là một lời tâm tình trìu mến khác.
“Nói về cha đỡ đầu... Quả thật là ban đầu ta đã không đoán ông ấy là do mi giả dạng, nhưng có hai chuyện đã mâu thuẫn với hồi tưởng trong trí nhớ và ý thức của ta. ”
Giang Dĩ Lâm vươn ngón tay, điểm điểm thái dương mình, ánh mắt lành lạnh.
“Chuyện thứ nhất... Chính là ta đã từng nói với cha đỡ đầu đại nhân trong bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi của mình, rằng ta không có hứng thú với phụ nữ, mà là một người đàn ông chân chính, dù có biết chuyện đó, thì cũng sẽ không yên tâm để ta đứng chung với những cô gái khác. ”
“Lý do mi giả dạng cha đỡ đầu cho phép ta tiếp xúc với Vera tiếp xúc có hai, một là mi muốn để ta nhanh chóng biết rằng Vera chính là mi, sau đó đẩy những nhân loại đối lập với mi sang phía bên kia, khiến ta sinh lòng nghi ngờ bọn họ, rồi sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào mi – đang giả dạng thành thiếu nữ Vera. ”
“Mi quá nóng vội... Đây là chuyện sơ sẩy thứ nhất của mi. ”
“Chuyện thứ hai, chính là cái vai cha đỡ đầu của mi, thời điểm gọi hầu gái mời ta đến thư phòng, ta đã thấy quyển sách trắng kia – đó là tập hợp những bức thư mà ta đã viết của cha đỡ đầu người thật. ”
“Mi nói bức thư mà ta đã viết năm 18 tuổi, không có ở đấy, vì bị xé mất rồi... ”
“Trên thực tế, bức thư mà hôm trước khi diễn ra bữa tiệc ta đã viết, đúng là đã bị cha đỡ đầu xé mất, nhưng mà... ”
“Nhưng mà... Thật ra ta, cũng đã viết cho ông ấy một bức khác. ”
“Trong giấc mơ của ta... Ta đã mơ thấy.”
Giang Dĩ Lâm nói xong câu đó, năng lực hồi tưởng được hệ thống đưa cho được hắn kích hoạt.
Trang viên cũng thay đổi...
Mọi thứ đều quay lại thư phòng bên trong biệt thư phòng.
Giang Dĩ Lâm thấy dưới ánh đèn lập lòe, ngồi ở trước bàn là cha đỡ đầu thật sự.
Đôi mắt thường ngày vẫn luôn vô cùng lạnh lùng của người đàn ông tóc nâu lạnh kia hơi ửng hồng, sắc mặt lại bình tĩnh như không, như đang phê duyệt văn kiện vậy, cẩn thận đọc bức thư được viết trên giấy vàng phổ thông.
Sau đó, y cẩn thận từng li từng tí viết thêm một đoạn khiến người khác không khỏi thổn thức ở phía sau.
Không giống bút pháp quyết đoán như mọi khi, y đắn đo hẳn, như phải dụng hết sức lực toàn thân viết xuống một đoạn văn.
Tốc độ viết càng về sau cũng càng chậm, như thể những câu y viết ra mang theo những suy nghĩ trần trụi của y, bóc trần những xúc cảm của y.
Khắc cốt ghi tâm đến độ không sao diễn tả xiết.
Đó là vào cái đêm sau khi y thay đổi cảm tình dành cho đứa con đỡ đầu của mình, lần đầu tiên y nhận rõ lòng mình đến thế.
Người đàn ông tóc nâu lạnh viết xong một chữ cuối cùng, thời điểm y đặt cây bút lông quạ xuống bàn, thậm chí tay y còn bắt đầu trở nên hơi run.
Y hít một hơi thật sâu, y dùng thứ ngôn ngữ cổ xưa của gia tộc đọc lên toàn bộ nội dung bức thư mình đã viết, giọng điệu âu yếm tựa vòng kinh luân bất diệt vĩnh cữu vậy.
*_ cám ơn con, con trai của ta.
_ con đã mang đến cho ta dũng khí... Khiến một gã đàn ông đã không còn tuổi trẻ, có can đảm nói những cảm xúc hèn mọn lẫn âu lo đã luôn chôn giấu tận đáy lòng y.
_ ta yêu con*