Chương 52: Arc scp foundation part 5
Sau khi nghe hệ thống giới thiệu về *SCP - 173*, Giang Dĩ Lâm lại lâm vào trầm tư.
Hắn bắt đầu suy ngẫm về đặc tính của con quái vật này.
_ theo đó thì, *SCP - 173* cùng với *SCP – 096* ở căn phòng thứ nhất, đặc tính của chúng có một sự tương đồng khá thú vị.
_ không, không thể nói là tương đồng được... Phải nói là gần như là hoàn toàn trái ngược mới đúng.*SCP - 096*, Gã Ngại Ngùng.
Đặc tính của nó là... *Nếu như đằng ấy nhìn thấy mặt của ta, ta sẽ rơi vào trạng thái cuồng loạn, sau đó xé xác đằng ấy luôn*.
Trong khi đó, vật thể mang mã số *SCP - 173* thì lại có đặc tính... *Nếu như đằng ấy nhìn ta, sau đó lại dời mắt khỏi ta, ta sẽ không chút do dự mà bẻ gãy cổ đằng ấy, không cho đằng ấy nhìn những thứ khác nữa.*
_ cái kiểu tâm lý hao hao như dục vọng độc chiếm này cũng khá đáng sợ đấy...
Giang Dĩ Lâm nhếch nhếch môi, vẻ mặt lạnh băng, suy nghĩ lại hơi loạn.
_ mình có nên cảm ơn Tổ chức SCP đã giơ cao đánh khẽ không đây?
_ giả sử để thí nghiệm mình... Mà Tổ chức SCP đưa vật thể có tên là Tượng điêu khắc này, và Gã Ngại Ngùng trước đó, vào chung trong một căn phòng, khi đó mới chính là một cái bẫy ch.ết chóc.
Nghĩ tới đây, bàn tay chàng trai tóc đen nhẹ nhàng đặt lên đấm cửa căn phòng kế tiếp, sau đó lại nghe được âm thanh lạnh băng được tạo ra từ chương trình máy tính của Tổ chức SCP vang lên.
“Bíp bíp... bíp bíp...”
“Chú ý... chú ý...”
“Cánh cửa thứ ba sắp được mở ra... đang kiểm tra *SCP*, đang kiểm tra...”
“yêu cầu đối tượng tiến hành chuẩn bị sẵn sàng...”
“mà vật thể: *SCP - 173*, Tượng điêu khắc.”
“Phân loại vật thể: Euclid.”
"Gợi ý từ Tổ chức: Yêu cầu đối tượng tiến hành không được dời tầm nhìn đối diện với nó.”
Nghe được gợi ý của Tổ chức SCP, Giang Dĩ Lâm nhíu mày.
_ xem ra, lời của hệ thống đã hoàn toàn chính xác.Chàng trai tóc đen suy tư trong chốc lát, sau đó khẽ giật giật mắt cá chân của mình.
Bột nhão nhỏ ban đầu còn bám dính mà níu Giang Dĩ Lâm tại chỗ, cảm nhận được hành động của chàng trai, Quái vật Cù lét thấy hơi oan ức, tuy nhiên dưới mắt nhìn của chàng trai tóc đen, nó vẫn nghe lời từ mắt cá chân hắn di chuyển lên phía trên, di chuyển đến vai hắn.
Bột nhão nhỏ vươn cái xúc tu khác lên, viết viết trên vai hắn.
Giang Dĩ Lâm nhận ra được, nó viết là...
_ 《 nếu như anh nhất định phải đi... Nếu như anh nhất định phải đi í, anh mang tui theo với nhen.》
Giang Dĩ Lâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua bột nhão nhỏ, ánh mắt hơi bị kỳ dị.
Hắn vươn bàn tay bên kia ra, sờ sờ cái đầu của bột nhão nhỏ, nói, “Đừng lo, ta sẽ dẫn mi theo.”
“... nếu đúng như ta nghĩ... Có lẽ dẫn mi đi cùng sẽ có lợi.”
Nói rồi, Giang Dĩ Lâm chậm rãi đi đến chỗ cái lồng kính được đặt ở chính giữa phòng ấy, quan sát hai con quái vật nhỏ sốt sắng ngăn hắn không bước vào căn phòng tiếp theo.
Chàng trai tóc đen đưa tay ra, dán vào bề mặt kính, sau đó chà chà trên mặt kính như đang trêu mèo vậy.
Hai sinh vật bé xinh hình giọt bên trong thấy hành động của Giang Dĩ Lâm, cho rằng hắn đang chơi với chúng nó, trông rất hớn hở, thân mật dán vào tấm kính, cái vòi nho nhỏ muốn cách tấm kính chạm tay hắn, phát ra tiếng I a I a.
Bột nhão nhỏ nằm trên vai chàng trai tóc đen: “...”
Vật thể hình mứt quả mọng như có hơi thất lạc, vẻ mặt có chút giận dỗi.
Nó vung xúc tu, bất mãn kêu lên tiếng gru gru.
_ nè, muốn, muốn tìm quái vật mà chơi í, có thể trực tiếp nói cho tui mà, tui, tui cũng không chỉ có biết cù người ta thôi đâu, tui cũng có thể bắt chước mèo con làm nũng nữa á!
Quái vật Cù lét có chút căm giận bất bình, lại nghe thấy chàng trai cười khẽ một tiếng.
“Thì ra là thế.”
Sự thật là, sở dĩ Giang Dĩ Lâm làm ra hành động đó, một là để xem mức độ thân thiết của sinh vật có tên Buồng mắt này với hắn, ngoài ra còn là bởi quan sát đặc tính của Buồng mắt nữa.
Khi hắn biết trong căn phòng tiếp theo, có một con quái vật hễ khi dời mắt khỏi nó, nó sẽ bất chấp mà lao đến tấn công hắn, Giang Dĩ Lâm nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Nên biết rằng, đối với nhân loại, mắt là một bộ phận vô cùng khó có thể kiểm soát bằng ý thức, khi con người sợ hãi, hoặc đối mặt với một số tình huống khẩn cấp, thì sẽ hình thành phản xạ chớp mắt, cho nên là, dù Giang Dĩ Lâm có tự tin vào năng lực kiềm chế cảm xúc của mình đến cỡ nào đi nữa, hắn cũng không nghĩ rằng mình hoàn toàn có tự tin tuyệt đối đi đối mặt với Tượng điêu khắc kia.
Mà qua quan sát, đặc tính của Buồng mắt lại khiến chàng trai tóc đen bắt đầu hoài nghi... Con quái vật này được đưa vào đây, xem ra cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Trong lúc hắn chơi đùa với hai con quái vật nhỏ hình giọt này, hắn chợt phát hiện con mắt độc nhất long lanh kia cũng chưa từng chớp cái nào cả, thậm chí chàng trai tóc đen cũng không thấy mi mắt của tụi nó đâu hết.
_ tầm mắt của chúng như thể ghim trên bề mặt xù xì kia vậy.
Giang Dĩ Lâm quan sát một cách nghiêm túc hồi lâu, nói rõ lên rằng có khả năng rất lớn là, Buồng mắt sẽ không chớp mắt – sự tồn tại của nó có thể khắc chế Tượng điêu khắc.
“Hệ thống này, về phương pháp đối phó với Tượng điêu khắc... Ta có một suy đoán, rằng chỉ cần Buồng mắt không chớp mắt, chúng nó sẽ không bao giờ rời mắt khỏi SCP - 173, nguy cơ cũng không tồn tại nữa.”
「 tíccch... tíccch... 」
「 đang kiểm tra.... đang kiểm tra.... 」
「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 40% 」
Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên, chứng thực suy đoán của Giang Dĩ Lâm.
Nghe được âm thanh từ hệ thống rồi, chàng trai tóc đen cong hờ ngón tay, nhẹ gõ gõ trên tấm kính thủy tinh kia, mỉm cười nói, “Bé con, cưng có muốn vào căn phòng đó với ta không? ”
Nghe được lời Giang Dĩ Lâm nói, con quái vật nhỏ một cam một vàng bắt đầu ngoe nguẩy vòi liên hồi, như đang trao đổi gì đó, sau đó, chúng nó lập tức kêu lên đầy sung sướng, đột nhiên bắt đầu nhảy lên, như sốt ruột muốn đi đến bên cạnh Giang Dĩ Lâm.
Cùng lúc đó, chàng trai tóc đen nhìn thấy tấm thủy tính chụp bên ngoài như được ai đó điều khiển nhấc lên, hai con quái vật nhỏ không chờ được nữa lao lên đáp trên vai trái của hắn.
Giang Dĩ Lâm suy tư sờ sờ cằm.
_quả nhiên, nhân viên Tổ chức SCP đang theo dõi tất cả mọi chuyện thông qua thiết bị giám sát sao? Mặc dù, bằng mắt thường thì đúng là không thể tìm được bất cứ thiết bị nào cả.Nhìn Buồng mắt đang nằm úp trên vai, Giang Dĩ Lâm hạ giọng dặn dò.
“Mi nhớ đó, sau khi mi đi vào căn phòng tiếp theo, hễ thấy bất cứ vật thể nào đáng ngờ, thì lập tức nhìn thẳng vào mắt nó, không được cử động đâu đấy.” Buồng mắt vội huơ huơ vòi, tỏ ý đã hiểu.
Cứ thế, Buồng mắt nằm úp trên vai trái chàng trai tóc đen, Quái vật Cù lét thì nằm bên vai phải của hắn, cùng đi vào căn phòng kế tiếp một cách chậm rãi.
Giang Dĩ Lâm hơi nhếch môi.
_*SCP – 173* sao... Khá thú vị đấy.…
Bên trong buồng giam thứ ba.
Thời điểm chàng trai bước vào căn phòng, hắn lập tức ngẩng đầu lên.
Tuy đã có Buồng mắt ở đây rồi, nhưng mà, cái cảm giác nguy cơ rình rập rõ rệt đến mức trắng ra, vẫn khiến Giang Dĩ Lâm vào thời điểm bước vào căn phòng này, ánh mắt cũng lập tức khóa chặt ở con quái vật đang đứng chếch trong góc tường phía bên trái, thân mình cực kỳ không cân xứng.
Buồng mắt ban đầu còn nằm úp trên vai Giang Dĩ Lâm lập tức nhảy xuống, nhảy nhót trên mặt đất, phát ra tiếng “Póc póc…”, cứ như trái bóng cao su biết tự di chuyển vậy, đi đến chỗ con quái vật có tên Tượng điêu khắc.
Chúng nó đang nhảy nhót đến vị trí cách *SCP - 173* vài bước, rồi lập tức ngừng lại, cái vòi dựng lên thẳng đứng, tuy Giang Dĩ Lâm không thể thấy chính diện của chúng nó, nhưng cũng đủ biết lúc này chúng nó nhất định đang mở to con mắt, bày ra dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh.
Chàng trai tóc đen không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, mới bắt đầu nhìn xung quanh căn phòng này.
Buồng giam này không quá giống căn phòng trước đó, có vẻ rộng hơn một chút, nước sơn bốn bức tường hơi ố vàng, trông khá bẩn, mặt tường chỗ *SCP - 173* còn có vài vết giống như vết cào nữa.
Giang Dĩ Lâm nghiên cứu một lúc, sau khi đã xác định không có gì khác thường, hắn mới đặt tầm mắt một lần nữa quay về con quái vật đứng trong góc tường.
*SCP – 173* và bức tường cả căn phòng có màu sắc khá tương đồng, đầu rất lớn, tròn vo, tay chân lại ngắn ngủn, lưng đưa về phía mình, cái đầu nghiêng nghiêng, cánh tay ngắn ngủn ôm sát tường, móng vuốt cũng đặt ở đó một cách vững vàng.
_ nhìn tư thế... Cứ giống như học sinh tiểu học bị phát thế nào ấy, có cảm giác ngoan ngoãn quái dị.
Giang Dĩ Lâm đến gần SCP - 173, lúc đi ngang qua Buồng mắt, sẵn xoa xoa cái vòi xinh xinh của tụi nhỏ, giọng điệu pha chút dịu dàng.
Dịu dàng đến độ... Như thể những thỉnh cầu do chàng trai này cất lời, trên thế giới này, không ai có thể nỡ từ chối hắn.
“Bé con, an toàn tính mạng của ta giao cho hai đứa đó.”
Cái vòi trên đầu Buồng mắt nhúc nhích một chút, như muốn biểu đạt quyết tâm hùng dũng oai vệ của nó vậy.
Đồng thời, bột nhão nhỏ ở một bên vai khác của Giang Dĩ Lâm, trên những cái xúc tu ngoe ngoe cũng mọc ra mấy con mắt, vững vàng nhìn con quái vật kia, chỉ sợ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
Giang Dĩ Lâm đến gần *SCP - 173*, đưa tay sờ sờ thân mình của nó.
Thân mình con quái vật này cứ như tượng thạch cao vậy, cứng ráp, cảm giác khi Giang Dĩ Lâm chạm vào nó. Nó cũng không vì thế mà nhúc nhích, hệt như một vật ch.ết vô hồn vậy.
Chàng trai tóc đen ngẩng đầu lên, nhìn cái đầu của Tượng điêu khắc.
Hiện tại, *SCP - 173* đang đối mắt trừng trừng với Buồng mắt, cho nên Giang Dĩ Lâm cũng không quá lo về vấn đề an toàn của mình.
Trên cái đầu tròn vo của* SCP - 173*, hình như có hai vệt xanh xanh, hai vòng tròn giống như đôi mắt, có vệt sơn màu đỏ và đen trông rất dị, hệt như bức tranh nguệch ngoạc của trẻ con, bị ai đó phun lên xung quanh vùng mắt.
Mà ở nơi khóe mắt của nó, hình có viết gì đó.
_ hả?
Chàng trai tóc đen hơi kiễng chân mà nhìn, hắn đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng câu lấy chỗ tay Tượng điêu khắc.
Bọn họ cách nhau rất gần.
Lấy góc độ khác mà nhìn... Khung cảnh hệt như chàng trai xinh đẹp này, gần như cuộn mình trong lòng một con quái vật dị hợm vậy.
Nhưng mà, con quái vật lại không để tí tầm mắt nào lên hắn cả.
Giang Dĩ Lâm xem xét cẩn thận một chút, phát hiện phía dòng chữ ấy viết – “Sản xuất bởi công ty Krylon”.
“Quả thế, cũng giống như *SCP - 173*... Trước đây từng là tượng điêu khắc do công ty này sản xuất sao?”
Giang Dĩ Lâm như có điều suy nghĩ lui lại vài bước.
_ chẳng qua không biết tại sao, sau một thời gian ngắn, bức tượng này lại nảy sinh ý thức, đồng thời có một sự cố chấp độc chiếm ánh mắt của người khác đến vậy.
Âm thanh của hệ thống nhẹ nhàng vang lên, 『Ngài Giang, ta cần phải nói, nếu như ngài nghĩ ra được phương pháp rồi, muốn vượt qua căn phòng này không khó nữa đâu. 』
Giang Dĩ Lâm nhíu mày, không trả lời hệ thống, trước khi hắn đi vào căn phòng thứ hai, hắn đến chỗ cạnh Buồng mắt, vừa giao tiếp với Buồng mắt đồng thời không chắn mắt tầm mắt của nó với *SCP - 173*.
Giang Dĩ Lâm quỳ một gối trên đất, vươn tay, xoa xoa cái vòi của Buồng mắt, nói, “Vất vả cho mi rồi, bé con.”
Suy nghĩ một chút, chàng trai tóc đen kề sát vào hai sinh vật nhỏ một cam một vàng này, hôn nhẹ lên cái vòi của chúng một cái.
“I a a!”
Dù Buồng mắt không dời mắt đi, cái vòi vẫn hớn hở ngoe nguẩy không thôi, như cảm thấy vô cùng sung sướng vậy, thậm chí có hơi hiện lên màu hồng nhạt nữa.
Giang Dĩ Lâm nhìn cái vẻ hưng phấn của Buồng mắt, giọng điệu có chút cân nhắc, “Bé con, đừng vui mừng quá sớm.”
“... ta còn nhớ lần trước, lúc ta bị Quái vật Cù lét dùng xúc tu mà đùa bỡn... Mi thấy hết rồi.”
Nghe đến câu sau, Buồng mắt đột nhiên run run một chút, cảm giác như xấu hổ vì bị vạch trần.
Giang Dĩ Lâm cười khẽ một tiếng, thong thả nói tiếp, “Mà thôi... Ta không truy cứu nữa, coi như là phần thưởng cho mi đó.”
Nói rồi, hắn lập tức đứng dậy, sau đó đi đến một căn phòng khác.
Mà trong lúc đó...
*SCP – 173* vốn đang bình yên đứng núp trong góc tường, cái đầu chợt khẽ động.
Tầm mắt của nó lấy tốc độ Buồng mắt không kịp phản ứng, hơi chếch sang một phía, vững vàng ghim chặt lên bóng lưng chàng trai tóc đen...
_ một ánh mắt vô cùng chấp nhất và sâu nặng.
Chỉ trong giây lát sau, nó lại lần nữa nhìn về phía Buồng mắt.
Trên đầu Tượng điêu khắc, như nứt ra một khe hở ở đó, rồi lại chậm rãi biến mất.
...
_ 『ta sẽ không thương tổn em đâu... Không thương tổn em như những sinh vật khác bằng cách bẻ gãy cổ, em thì khác. 』
_ 『dù em không muốn tầm mắt giao nhau cùng ta, ta vẫn sẽ thầm lặng để ý đến em... Kể từ khi ta được sinh ra. 』
_ 『ta... Thực thể [Dữ liệu bị xóa] ạ. 』