Chương 59: Hiện thực - Xương người và chiếc nhẫn
“Xoảng… xoảng…”
Song song với tiếng rơi vỡ của cốc thủy tinh, âm báo của hệ thống cũng chậm rãi vang lên.
『 tíccch … tíccch … 』
『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』
『 tiến độ thăm dò thế giới quan, đã đạt đến 100%... 』
『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』
『 xin hãy lựa chọn... xin hãy lựa chọn... 』
『 Ngài Giang, có trở về hay không?』
Tại khoảnh khắc ấy, cảnh vật đều trở nên bất động hết, trừ mình ra, vẫn có thể hoạt động như thường, mọi thứ chung quanh im lìm hệt như một bộ phim câm, còn được nhấn nút pause.
Chàng trai tóc đen xoa xoa mũi mình, nhẹ giọng nói, “Quay về đi.”
“Khè… khè…”
*SCP- 682* nằm trên vai hắn đảo mắt, hình như đang nhìn hắn.
Bóng dáng Giang Dĩ Lâm chỉ trong cái chớp mắt, dần dần tiêu thất.
“Khè… khè…”
Mà chàng trai tóc đen lại không phát hiện, bò sát nhỏ khè lưỡi, trước đó còn bị hắn gảy đầu nhỏ, cũng tiêu thất cùng với vòm sáng kia.
_ đừng đi mà... Khè... Khè...
_ không được đi.
--------------------
Giang Dĩ Lâm chậm rãi một lần nữa mở mắt ra.
Không thể không nói, thiết lập phó bản lần trước thật sự là rất có tầm.
Để đánh lừa chính bản thân, phó bản này, ngay từ lúc bắt đầu đã đặt mình vào tình trạng mất hoàn toàn ký ức – thân phận rất tương tự với mình ở thế giới thực, khiến hắn cũng ngầm thừa nhận mình ở vị thế yếu trong phó bản này.
Nhưng mà, Giang Dĩ Lâm dần phát hiện, tình hình đôi khi không đơn giản như bề ngoài.
Lấy ví dụ như, mấy con quái vật kia như có như không nghe lệnh hắn, cũng như trong vô thức lại biểu hiện ra đã từng quen biết với mình – sự quen biết này cũng không phải dạng địa vị trên dưới.
_ nói tóm lại, thái độ của chúng nó, chắc chắn không phải thái độ nên có giữa quái vật và nhân loại.
Chính vào thời điểm đó, Giang Dĩ Lâm bắt đầu hoài nghi thân phận của mình rồi.
_ ta thật sự là một nhân loại sao?
Ngẫm lại hệ thống đã từng nói:『 dường như mục đích đằng sau cuộc kiểm tr.a dành cho ngài, cũng không đơn giản chỉ thế thôi đâu. 』
Một câu nói như một mồi lửa dấy lên mọi chuyện.
Hắn phát hiện tất cả những chứng cứ bị giấu đi, xem ra cũng đã dần hướng đến thân phận thật sự của mình – “Ancestor”.
Giang Dĩ Lâm chậm rãi ngồi dậy, hắn một tay nâng cằm, biểu cảm có phần trầm tư.
“Dường như hơi bị mâu thuẫn đây.”
Nói theo một ý nghĩa nào đó, dù là gợi ý có phần sai lệch của hệ thống trước có, hay cốt truyện mông lung đã nói lên rằng, Giang Dĩ Lâm nghĩ, bàn tay sau màn ẩn sau hệ thống, nó kéo hắn vào nhiều phó bản như vậy, dường như mang một tâm lý rất mâu thuẫn.
Một mặt muốn mình tìm ra tất cả chân tướng, và quan sát mình khi đã tìm ra tất cả chân tướng, lộ ra mặt hài lòng, mặt khác lại ngăn cản mình, như thể không muốn mình qua cửa thuận lợi, có lại được ký ức vậy.
Gã ta muốn mình rơi vào kịch bản phó bản trừng phạt.
_ vừa muốn ủng hộ, vừa muốn phá đám... Thật là một tâm tính phức tạp mà.
Giang Dĩ Lâm nghĩ vậy.
Hắn mới hơi động đậy một chút, Chú rối hề và Slender man đang nằm sấp trên người chờ hắn ngẩng đầu cùng lúc.
“Cạch cạch cạch cạch…!!”
_chỗ trên đầu ảnh là của ta, không cho ngươi giành với ta, hứ.
Chú rối hề hung dữ gào với con quái vật nhỏ mặc vest.
Slender man không hề hấn gì, nó chỉ vươn cái tay ngắn ngủn, nhẹ nhàng cuộn lấy ngón tay Giang Dĩ Lâm lắc lắc, như đang làm nũng vậy.
“Hử?”
Thời điểm Slender man làm hành động này, Giang Dĩ Lâm mới dần nhận ra, trên tay mình lại có đeo một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền lực cao nhất của Tổ chức SCP.
Hắn hơi chau mày, “Tại sao chiếc nhẫn này, lại theo mình đến thế giới ban đầu của mình?”
Chàng trai tóc đen bỗng dưng nổi lên dự cảm không lành.
“Khè… khè…”
“Khè… khè…”
Tiếng kêu trong họng của một loài sinh vật phát ra... Khiến người ta sởn cả tóc gáy, chỉ có thể liên tưởng đến tiếng kêu của loài động vật máu lạnh, chậm rãi vang lên sau lưng Giang Dĩ Lâm.
Da của động vật bò sát, vốn đã lạnh không như cơ thể con người rồi, thêm cái lưỡi đỏ ởn của *SCP-682* thè ra, nhẹ sượt qua cần cổ chàng trai tóc đen.
Giang Dĩ Lâm cảm giác vùng da phía sau chịu kích thích mà hơi chút nổi cả da gà, chau mày, vẫn không nhúc nhích. *SCP-682* từ từ bò đến đầu ngón tay chàng trai tóc đen, đồng tử dựng thành cái khe lạnh băng đặc trưng của động vật bò sát ấy, nhẹ đảo qua hai em đến từ thế giới khác kia.
Nó như muốn nói...
_ còn ồn ào nữa, tin tao cắn ch.ết cả hai không.Chú rối hề: “...”
Slender man: “...”
*SCP-682* thấy hai em này đã run bần bật mà trở nên e dè hơn, mới hài lòng quay đầu, nhìn sang chàng trai tóc đen có vẻ mặt lãnh đạm.
Không biết có phải vì phó bản trước đó hay không, vai trò của nhân vật Giang Dĩ Lâm đóng vai là tổ tiên của tất cả vật thể, hắn phát hiện, giữa hắn và *SCP-682* đã thành lập một mối liên hệ kỳ diệu.
Mối liên hệ này không phải quan hệ huyết thống, cũng không phải quan hệ kia, mà giống như *SCP-682* và hắn tâm ý tương thông với nhau, hắn có thể dễ dàng đọc vị tiếng lòng *SCP-682*.
Sinh vật cực kỳ đáng sợ này, hiện tại, nó nói chuyện với Giang Dĩ Lâm qua tiếng lòng, “Mặc dù ta không hứng thù gì với ngươi, nhưng nếu ngươi dám nhìn con khác, ta sẽ không vui.”
Nó nhẹ nhàng nằm rạp trong lòng bàn tay Giang Dĩ Lâm, tìm một vị trí thoải mái, cuộn mình lại.
Còn hai sinh vật nhỏ nó mới giải quyết xong, Slender man và chú rối hề đều chỉ có thể im re nằm úp sấp một bên, trên giường, túm lấy một góc ga giường, run bần bận nhìn vật thể bò sát trông vô cùng đáng sợ kia.
“Hơn nữa... Tuy rằng ta cũng không thích ngươi lắm, nếu ta đã thua ngươi, kết quả cá cược ta chịu.”
“Thua chính là thua... Từ nay về sau ta chính là của ngươi, hừ. ”
Giang Dĩ Lâm nhướng nhướng mày, vươn ngón, nhẹ xoa xoa cái đầu của bò sát nhỏ, trong khi đó con bò sát vừa cao giá mà hưởng thụ, vừa sung sướng vẫy vẫy liên tục cái đuôi thuôn dài.
Đúng lúc này, âm báo của hệ thống vang lên trong đầu Giang Dĩ Lâm.
『 tíccch... tícccch... 』
『 tíccch... tícccch... 』
『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』
『Phó bản Tổ chức SCP, kết thúc nhiệm vụ. 』
『 tiến độ tìm hiểu thế giới quan, đạt 100%. 』
『 đánh giá: S 』
『 trong phó bản này, Ngài Giang, thân phận đặc biệt của nhân vật mà ngài đóng vai, đều được ngài đào lên cả, vì thế, đây là phần thưởng.』
『nhẫn x , hồi tưởng ký ức x 』
『 thông báo: Ngài đạt được một chiếc nhẫn.』
Sau khi nghe hệ thống, chàng trai tóc đen mới miễn cưỡng đưa tay lên, lần thứ hai đánh giá một chiếc nhẫn được chế tác phức tạp này.
“Nhẫn... Chiếc nhẫn này có tác dụng gì? ”
“Hệ thống, nó và ký ức trong hiện thực của ta, có liên quan sao? ”
Giang Dĩ Lâm vuốt ve bề mặt tinh xảo của nhẫn, đột nhiên nghĩ đến lúc ở phó bản lần trước, hắn được chứng kiến một đoạn ngắn mơ hồ.
Có một người đàn ông, gã hèn mọn quỳ trên đất, khẩn cầu hắn nhận lấy chiếc nhẫn này.
_ “Xin em... Giang, tôi phát điên mất, xin em đó. ”
『 bước vào hồi tưởng rồi, ngài sẽ được thấy tất cả thôi, không cần gấp. 』
『 thế, ngài Giang yêu quý, hãy nhận lấy một mảnh ký ức mà ngài muốn biết, có liên quan đến quá khứ của ngài, ta sẽ mở cho ngài ngay lập tức. 』
“Khoan đã, trước đó, ta muốn biết một chuyện khác. ”
Chàng trai tóc đen trầm mặc một hồi, chọt chọt bò sát nhỏ trên tay mình.
Bò sát kia vẫn cứ bày ra bản mặt cao giá, cứ như nhân nhượng vì lợi ích mà để Giang Dĩ Lâm sờ, đã là nó hạ mình cho phép đó.
“*SCP-682*... Làm sao nó lại đi đến thế giới này được? ”
Hệ thống nói:『... Đó là một bất ngờ, ngài Giang.』
Âm thanh hệ thống nghe như có chút oan uổng.
『 đầu tiên, thân phận của *SCP-682* tại thế giới kia, thiết lập là đến từ một thế giới khác, thực thể hùng mạnh nhất. 』
『 nó có sức mạnh khá đặc biệt, khiến trong lúc ta kích hoạt tiếp điểm truyền tống xuất hiện một vài vấn đề... Sơ ý kéo nó vào luôn. 』
_ Sơ ý... ?
Nội tâm Giang Dĩ Lâm bật cười một tiếng, cũng mặc tiếng cười này, hệ thống có nghe được hay không.
Hệ thống dường như muốn ém đi cái gì đó, vội chuyển đánh lảng Giang Dĩ Lâm, nói,『 mấy thứ này cũng không phải trọng điểm. Chúng ta bắt đầu vào hồi tưởng ký ức đi, ngài Giang... 』
--------------------
Ngay lúc đó, khung cảnh bắt đầu điên cuồng hiện lên.
Vầng sáng mông lung... Lại một lần nữa hiện ra.
Hình như là một phòng thí nghiệm bình thường thì phải.
Giang Dĩ Lâm quan sát một chút, phát hiện bố trí phòng thí nghiệm này, khá giống với phòng thí nghiệm của Tổ chức SCP.
Hắn thấy mình trong chiếc áo choàng trắng, ngồi ở chính giữa, đang nghiên cứu một thứ gì đó.
Gương mặt của chàng trai trên hình, cùng với gương mặt mà mình đã được thấy trong phần thưởng ở phó bản thứ nhất có thời gian rất gần, chứng tỏ đây là sự kiện hồi lúc mình học đại học.
Giang Dĩ Lâm chau mày, chậm rãi đi đến bên cạnh mình.
Chàng trai trước mặt hắn, hắn đang nghiêm túc ghi chép một chuỗi dữ liệu, mà gần đó là một loạt ống nuôi cấy.
Trên màn hình máy tính chiếu lên một biểu đồ đường gấp khúc, cho thấy tính không ổn định rất lớn của số liệu.
Ngay lúc đó, một bàn tay nhẹ nhàng khoát lên vai mình trẻ hơn.
Giang Dĩ Lâm khẽ quay lại nhìn, hàng may nhếch lên mang theo chút ngạc nhiên.
Người đàn ông kia không phải ai khác, chính là gương mặt của người đã được gặp trong phó bản thứ hai... Gương mặt của cha đỡ đầu Auston.
Người đàn ông tóc nâu lạnh đầu hơi cúi, giọng điệu ân cần vang lên bên tai hắn.
“*Đã cần mẫn chiến đấu ở đây suốt một ngày một đêm liên tục rồi đó... Đừng tiếp tục nữa, người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi đâu, nhóc ạ*. ”
Giang Dĩ Lâm cảm thấy hoảng hốt.
_ hình ảnh này trái lại có phần trùng hợp với khi ngồi vào Giao kèo với quỷ, ác quỷ đã giả trang thành cha đỡ đầu.Hắn thấy mình xoa sống mũi, vẻ mặt như có phần mỏi mệt.
Giang Dĩ Lâm tỉ mẩn quan sát sắc mặt mình, xem ra cha đỡ đầu nói không sai, mình rõ ràng là đã thức trắng một ngày một đêm, ở đuôi mắt đỏ lên yếu ớt.
Chàng trai trong màn ảnh, uể oải ngáp một cái, nói, “Có sao? Tôi cảm thấy rất ổn mà. ”
Hắn thấy mình phấn khích vô cùng chỉ chỉ vào chi chít chuỗi số liệu kia nói, “Sự chênh lệch khá rõ rệt ấy đã chứng tỏ một chuyện, phương hướng nghiên cứu của chúng ta là đúng... Giáo sư Alan, phương hướng chúng ta lựa chọn là đúng. ”
Người đàn ông tóc nâu lạnh chỉ ôm tay mình, nụ cười trên mặt như mang theo mấy phần dung túng, như đang trìu mến nhìn con đỡ đầu của mình vậy.
Giây sau đó, y giúp chàng trai lưu lại dữ liệu, sau đó tắt máy tính, nói, “*Ta hiểu ý con, thời gian đúng là rất quý giá, nhưng sức khỏe của con quan trọng hơn*. ”
“*Đúng ra, trên thế giới này không gì quan trọng bằng sức khỏe của con hết... Cho nên con hãy đi nghỉ ngơi cho thật tốt đi.* ”
_ thế giới này... Không gì quan trọng bằng sức khỏe của ta.
Giang Dĩ Lâm chau mày, không biết tại sao, hắn cảm thấy hơi quái dị.
Giây sau đó đã chuyển đổi cảnh tượng...
Trong màn đêm vụn vỡ.
“Tí tách… tí tách…”
Hắn lại nghe thấy âm thanh của máu nhỏ từng đợt xuống đất.
Tiếng này... Đến tiếng khác.
“Tí tách… tí tách…”
Hắn lắc lắc đầu, phát hiện, dường như cũng không có bất cứ vết máu nào cả, mọi thứ cứ như ảo giác.
Giang Dĩ Lâm chỉ nhìn thấy một cái bọc, lẳng lặng nằm ở trước cửa nhà hắn.
Sau khi chàng trai trong khung cảnh mở ra,
Một cái đầu thuộc về người quen,
Chậm rãi lăn xuống…
Cái đầu của người nọ vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ trên môi, như thể vẫn luôn ôn hòa như thế.
Giữa răng môi, cái đầu người nọ ngậm lấy một chiếc nhẫn, cái đầu lăn xuống, cái nhẫn rơi ra.
Chiếc nhẫn máu là máu, chiếc nhẫn vốn dĩ sáng bóng và xinh đẹp, như được tắm máu xử nữ tẩy trần, được giao cho một hàm nghĩa nào đó thần thánh mà độc nhất.
_ Lời thăm hỏi ngọt ngào nhất... thuộc về hung thủ...
Một cách chậm rãi, ở cái thế giới đầu tiên cũng tương tự thế này, Giang Dĩ Lâm nghe thấy âm thanh của chiếc hộp nhạc, nhẹ nhàng vang lên.
“Suỵt... Đêm sâu người lặng.”
“Ngày hôm nay, ta nguyện mang đến xương người và nhẫn... Như một món quà tuổi 19 của em.”
“Ta muốn em ghi nhớ... 18 năm qua ta không cách nào tham dự, mà ta trong tương lai sẽ vẫn luôn, vẫn luôn bảo vệ em giống như hiện tại vậy.”
“Cho đến khi đám lúc nhúc bé nhỏ đó, sẽ không bao giờ, nhảy nhót trước mặt em nữa.”
“…Giang Dĩ Lâm yêu dấu của ta."