Chương 86: Sâu thẳm trong ký ức (3)
Giang Dĩ Lâm sững sờ nhìn con đường phía trước.Khu vực xung quanh trừ chiếc xe cảnh sát của Vincent thì không còn bóng dáng chiếc nào khác, ngay cả chút tiếng động cơ cũng không nốt.
_ chiếc xe ấy cứ như thể biến mất không dấu vết vậy… Giang Dĩ Lâm cũng không tìm một cách lý giải nào để tự an ủi mình.
Giang Dĩ Lâm thật lâu không động đậy gì, vị cảnh sát đằng sau hắn có vẻ khá lưu tâm, vỗ vai chàng trai tóc đen nói, “Thưa ngài… Ngài sao thế? Phát hiện cái gì sao?”
“Không có gì.”
Giang Dĩ Lâm đáp.
“Thưa ngài.”
Vincent trở nên nghiêm túc hẳn, anh đè mũ cảnh sát nói, “Nếu ngài vừa gặp phải chuyện gì đó kỳ lạ, vậy thì tôi cần phải nói cho ngài một điều quan trọng.”
“Thị trấn nhỏ cách đây gần nhất, tốt hơn hết là ngài không nên dừng chân quá lâu, không, tốt nhất là ngài đừng đi nữa, đừng đến thị trấn nhỏ ấy… Có thể sẽ có hiểm nguy khá lớn đấy.”
Anh thấy vẻ thờ ơ không chút phản ứng nào của Giang Dĩ Lâm thì hiểu mấy lời ngắn ngủi của mình cũng không thay đổi được quyết định của chàng trai.
Vincent thở dài một hơi, nói tiếp, “Tôi không đùa đâu. Thưa ngài, nếu không vì có việc phải đi qua nơi này thì… Tôi hoàn toàn không muốn đến đây chút nào!”
“Thị trấn nhỏ có tên Silent Hill này trước đây có tin đồn là một thị trấn nhỏ bị chủ nhân nguyền rủa.”
“Thật ra cũng không chỉ là tin đồn – lúc tôi ở tổng bộ có nghe nói hàng năm sẽ nhận được hơn mười cuộc điện thoại, chúng đều đến từ khu vực cách Silent Hill chưa đầy 1km, nhưng mà… Không lâu sau tín hiệu sẽ bị cắt đứt, về sau những người đó mất tích một cách bí ẩn.”
“Chúng tôi vì vậy mới cử rất nhiều lực lượng cảnh sát đến điều tra, nhưng mà… Cuối cùng lại trắng tay trở về.”
Giang Dĩ Lâm nghe Vincent nói đủ chuyện, chỉ cười nhẹ rồi nói, “Cám ơn anh, tôi biết rồi anh cảnh sát.”
Nhưng mà…
_anh ơi em đau quá… Anh ơi em đau quá.
Hình ảnh cậu bé bị treo trên thánh giá hiện lên gầy còm đến thế.
_ thế này đã không còn là một phụ bản nữa, hễ dính dáng đến quá nhiều vấn đề như vậy, sao hắn có thể rời đi vậy được?
“Nhưng mà, tại thị trấn nhỏ ấy dường như có người đang chờ tôi rồi.”
Giang Dĩ Lâm trả lời như vậy.
Chàng trai tóc đen khẽ nhếch mép, gương mặt cực kỳ xinh đẹp ấy cũng trở nên nhu hòa.
Nụ cười ấy khiến vị cảnh sát kia phát hoảng, suy nghĩ của anh cứ thế gián đoạn trong thoáng chốc.
Đúng lúc Vincent tính phải nói thêm gì đó, thì thấy chàng trai trước mắt anh đã xoay người, rõ ràng không muốn nói chuyện với anh nữa và muốn đi khỏi đây.
Vincent toan đi tới nắm lấy tay hắn, tiếp tục khuyên can, song khi tay anh vừa chạm vào Giang Dĩ Lâm thì chàng trai trước mặt đã dần dần hóa thành một cái bóng mờ.
Chớp mắt, chàng trai tóc đen đã không thấy đâu nữa…
Vincent có chút sững sờ, anh nhìn lên những bông hoa tuyết lững lờ trên bầu trời, những tinh thể trắng muốt ấy rơi xuống đáp trên mặt anh.
Vị cảnh sát tóc vàng nhìn xuống, mặt đất vẫn còn dấu chân như nói cho anh biết… Mọi thứ nhất định không phải ảo giác.
Vincent cắn răng, nụ cười của Giang Dĩ Lâm thoáng qua rồi thôi ấy, anh ngồi lại vào xe cảnh sát của mình, không chần chừ chạy về hướng thành phố lúc đầu.
…
Khoảnh khắc Giang Dĩ Lâm quay người ấy, hắn chợt nhận ra có thứ gì đó thay đổi.
_ bầu trời…
Giang Dĩ Lâm chậm rãi ngẩng đầu.
Phía trước không còn là sương mù mông lung một mảnh, mà là trở nên cực kỳ mờ ảo, cứ như cảnh tượng tận thế thế giới sụp đổ vậy. Đến con đường dưới chân cũng trở nên gồ ghề nhấp nhô từng lớp, giống dấu vết tầng mặt quá cao để lại vậy.
Giang Dĩ Lâm hơi nhíu mày, hắn xoay người, phát hiện vị cảnh sát lẫn chiếc xe cảnh sát ở đằng sau cũng không thấy đâu.
_ tình huống gì đây?
Đúng lúc này, Giang Dĩ Lâm mang máng lại nghe thấy âm thanh bài hát quỷ quái kia.
Nó như một lời cảnh cáo, mỗi một câu hát trẻ thơ non nớt cất lên, bầu trời âm u cũng bao phủ hoàn toàn lấy tất thảy.
_ sắc trời trở tối.
Giang Dĩ Lâm chợt nhớ lại nhắc nhở của hệ thống trước đó, 『 trước khi trời tối phải vào Silent Hill 』.
“Chịu thôi, tránh không khỏi, cuối cùng vẫn tránh không khỏi.”
Giang Dĩ Lâm lắc đầu.
“Bài hát quỷ quái… Sắc trời thay đổi một cách đột ngột…”“Nguyên nhân sắc trời thay đổi, phỏng chừng có liên quan gần đến bài hát đó.”
Chàng trai tóc đen thì thầm.
Hắn vừa đi tới từng bước, vừa nghĩ ngợi,
“Lúc nãy, Vincent đang nói với mình vài thứ, vậy mà chớp mắt cái đã biến mất rồi… Như vậy thứ đã tạo ra ảo giác Vincent làm cảnh sát cũng là do quái vật đó? Không đúng. Khi nãy Vincent muốn đỡ mình dậy, thân nhiệt lẫn sức lực trên tay anh ta đã nói lên rất rõ là không phải ảo giác, cũng không phải quái vật gì, có vẻ là một người bình thường.”“Nếu vậy… Tại sao sau khi sắc trời thay đổi anh ta lại đột nhiên biến mất?”
Giang Dĩ Lâm trong lòng phân tích.
Hắn bất chợt híp mắt.
“Không… Đổi cách khác, rất có thể cả ta và lẫn anh ta đều thật sự “tồn tại”, nhưng mà, khi đó, thời điểm sắc trời trở chuyển, tầm nhìn của chúng ta bị ngăn cản bởi một thứ sức mạnh nào đó… Hoặc có thể chúng là 2 tuyến thế giới song song, chúng ta đang ở thời gian và không gian khác nhau!”“Cho nên… Chúng ta không nhìn thấy đối phương là rất bình thường, bởi vì chúng ta cơ bản không cùng chiều không-thời gian.”
Đúng lúc đó, một loạt âm thanh máy móc vang lên trong đầu hắn.
『 Tíccch… Tíccch… 』
『 đang kiểm tra… đang kiểm tra… 』『 tiến độ thăm dò thế giới quan: 15% 』
“Hmm… Xem ra ta đoán không sai nhỉ.”
Hắn vừa nói, vừa đi lên trước.
Trước mặt Giang Dĩ Lâm, khung cảnh mù sương lúc trước đã tan đi, nhưng tầm nhìn vẫn không tốt hơn được bao nhiêu.
Trong bóng tối bao trùm ấy, những cơn gió cuốn từng đợt thổi loạn tóc hắn.
Giang Dĩ Lâm nhìn lên cách không xa, trên biển báo hiện lên rất rõ dòng chữ – “Chào mừng đến với Silent Hill.”
Mà chàng trai tóc đen có thể chắc chắn, trước khi trời chuyển tối, hắn cơ hồ không thấy biển báo này.
_ đến tận lúc này, ta mới chính thức bước vào thị trấn ấy sao?
Giang Dĩ Lâm đi lên trước.
“Theo như Joker đã nói, trước đây ta từng nằm mơ, em trai ta trong giáo đường cầu cứu ta, trong khi đó ở trên xe, một con quái vật biến thành bề ngoài em trai ta, ngoài miệng lải nhải về thánh ca giáo đường.”“… mấy thứ này, dường như muốn kéo ta đến giáo đường?”
Chàng trai tóc đen vừa đi tới, vừa đưa tay lên day day thái dương,
“Còn một chỗ rất kỳ lạ. Con quái vật biến thành em trai đã từng nói, lúc ta còn nhỏ, hai chúng ta từng được mẹ dẫn đến nhà thờ nghe giảng.”
Mặc dù ký ức của Giang Dĩ Lâm vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng hắn có thể tin chắc rằng mình một người vô thần – có thể đến từ về phương diện tư tưởng khá là kiên định, cũng như khá cố chấp về lý luận khoa học mà ra.
Là một người vô thần, hắn tôn trọng phương diện tâm linh này, nhưng không có nghĩa hắn sẽ đón nhận chúng.
Bên dưới bầu trời mờ tối ấy, chàng trai tóc đen chậm rãi dừng bước.
Hắn nhìn quanh bốn phía.
Lúc trước lên mạng tra, có một kết quả khá đáng lưu ý là “Silent Hill hiện tại gần như đã trở thành một thị trấn hoang”. Tuy nhiên cái từ “gần như” lại cực kỳ vi diệu, chứng tỏ trong thị trấn này, phải ra vẫn còn có người ở lại.
Bọn họ có thể vì không muốn đi, hoặc có thể do thói quen sống nên họ vẫn ở lại một góc trong cái thị trấn âm u này.
Nhưng mà… Hiện tại Giang Dĩ Lâm cảm thấy, nơi này thật sự là quá mức yên tĩnh.
Yên tĩnh… Đến mức có chút bất thường.
Hắn không nghe thấy bất cứ loài động vật nào – dù là tiếng côn trùng kêu, hay bất cứ âm thanh gì khác, chỉ nghe thấy dòng khí lưu cuồn cuộn trong không khí.
Giang Dĩ Lâm hơi nheo mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Trong khung cảnh trống vắng này, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một bóng người bên dưới tấm biển.
Người nọ mặc áo chùm màu đen toàn thân, trông hơi giống cái vị bác sĩ dịch hạch trùm kín người mà chàng trai tóc đen đã đụng phải ở phụ bản lần trước.
Giang Dĩ Lâm quyết định, tính đi tới hỏi thăm một chút.
Trong một bầu không khí ngột ngạt cùng cực thế này, nếu người nọ quay lại mà không mặt, Giang Dĩ Lâm có thể chấp nhận được, nhưng nếu mà người nọ che kín mặt, ngược lại không phải chuyện tốt.
Tâm lý bình tĩnh cực kỳ giúp chàng trai tóc đen tiến lên một bước, nhẹ nhàng vỗ vai người, nói nghe rất lễ phép, “Làm phiền rồi, tôi muốn hỏi chút, thị trấn này… Có nhà thờ ở đây đúng không? Nhà thờ nằm ở đâu vậy?”
Hình bóng nọ chậm rãi quay đầu, nhìn Giang Dĩ Lâm.
Gã cũng không bỏ che mặt xuống, cả miệng người nam cũng đeo một cái khẩu trang đen, không thấy được mặt, giọng nói dường như cũng được bóp méo bởi thiết bị đổi giọng nào dsod, nghe léo nhéo.
“Nhà thờ, anh đến đó làm gì? Anh là người bên ngoài… Anh đến từ nơi khác chứ gì! Ở đây không chào đón anh, mau đi khỏi đây!”
Sau đó, người nọ lập cập vùng ra, như muốn rời đi từ bên người Giang Dĩ Lâm.
Chàng trai tóc đen đứng tại chỗ, suy tư nhìn theo bóng người nọ.
Hắn rất có thể chắc chắn, khi mình vừa nói ra hai chữ “Nhà thờ” thì người kia hơi co tay mình lại, cả cơ thể xuất hiện dấu hiện cơ bắp căng thẳng.
_ điều đó chứng tỏ… Gã đang căng thẳng, biểu hiện rõ rệt tâm lý mâu thuẫn của gã.
“Rất rõ ràng, nhà thờ hẳn là một điểm đáng lưu ý. Có lẽ trong thị trấn đã từng có chuyện gì đó xảy ra ở cái nhà thờ này, nên mới dẫn đến gã ta sinh ra phản xạ có điều kiện bài xích như thế… Hơn nữa cũng cho thấy một điểm quan trọng, cái người che mặt này có lẽ là người đã sống ở đây thời gian rất dài, nhất định có thông tin hữu dụng.”
Giang Dĩ Lâm ɭϊếʍƈ môi một cái, tay phải hắn siết chặt, bất ngờ cất lên 3 chữ bằng giọng không thấp với bóng lưng kia…
_ “Giang Húc Vân!”
_ Giang Húc Vân…?
Nghe đến ba chữ kia, cái người che mặt ấy lập tức dừng bước, quay đầu nhìn hắn.
Giang Dĩ Lâm có thể cảm nhận được, dù người nọ che kín toàn thân, chỉ để lộ mỗi đôi mắt, nhưng sức nóng trong đôi mắt ấy lại có thể cảm giác được rõ.
Không phải run rẩy do sợ hãi tột độ mà ra, mà là…
“Câm miệng, đồ lẳng lơ?! Ở ĐÂY KHÔNG ĐƯỢC NÓI RA CÁI TÊN ĐÓ!!”
Gã gào xong như đang sợ cái gì đó, lập tức quay đầu nhìn xung quanh.
Không có ai cả, vẫn yên tĩnh như vậy.
Nói chứ, dường như gã đang sợ cái gì đó, vội chạy đi, giống như đang cố hết sức trốn khỏi một mối nguy hiểm nào đó.
Giang Dĩ Lâm hơi chau mày, bám theo gã.
Khi đó, hắn hạ giọng mình đến mức thấp nhất, đảm bảo chỉ có hai người họ có thể nghe được.
“ ‘Giang Húc Vân’… Tại sao vừa nghe đến cái tên này lại phản ứng dữ thế? Thị trấn nhỏ này đã từng có ai đó mang cái tên này làm ra chuyện gì à?”
Người nọ không để ý tới hắn, vẫn vội vã chạy về phía trước, như thể đằng sau thật sự có quái vật truy đuổi vậy.
Giang Dĩ Lâm vẫn theo gã, đến tận khi họ đi vào một ngôi trường.
Cái người che kín thân kia mau chóng lấy ra một chiếc chìa khóa trong balo mình ra, mở cửa phòng 105.
Sau đó gã đi vào, Giang Dĩ Lâm cũng theo gã.
Giây sau đó, người nam phá luôn cái chìa khóa.
Người nam nhìn Giang Dĩ Lâm theo gã cùng vào, nói cực nhỏ, “Đừng lên tiếng… Cái tên nhà ngươi!”
Giọng gã vẫn còn run, hiển nhiên cảm giác được có thứ gì đó quỷ quái đang bám theo họ.
Giang Dĩ Lâm mím môi, quả thật là hắn không nghe thấy tiếng gì lạ, cũng chắc chắn lúc mình theo người nam không phát hiện bất cứ hành tung nào của quái vật.
Mà đúng lúc này,
Hắn nghe thấy từ bên ngoài,
Có tiếng nước nhỏ.