Chương 37: Thần trợ công Thẩm Gia Minh
*Mắt cá chân Thẩm Gia Minh vẫn còn sưng, hình như còn bị ứ máu nên rất đau. Nhưng qua khe cửa thấy Hoàng Khả Khả và Diêu Phong đánh nhau ầm ĩ như vậy cô nàng liền quên cả đau mà cười khúc khích liên tục.*
*Thẩm Gia Minh quen Diêu Phong vài năm rồi, cô không thích đàn ông nhưng lại rất thích Diêu Phong, là kiểu yêu thích của em gái dành cho anh trai. Diêu Phong đem đến cho người khác cảm giác rất đáng tin cậy, luôn khiến cô vô thức đứng sau lưng y, nhận lấy sự che chở bảo vệ của y. Điểm duy nhất khiến cô không thích là Diêu Phong luôn cậy mạnh, dường như không sợ trời không sợ đất, chỉ cần thấy có người nhỏ yếu hơn mình y sẽ liều mạng bảo vệ. Một Diêu Phong như thế thật sự không thể khiến người khác yên tâm cho được.*
*Từ lúc cô biết Diêu Phong, y luôn chỉ có một thân một mình. Chỉ đến khi Kiều Nhiên xuất hiện. Người kia đối xử rất tốt với y, vô cùng vô cùng tốt. Nhưng ai mà không biết gã đang giả vờ? Cô không chỉ một lần nhắc nhở Diêu Phong rằng Kiều Nhiên bụng dạ khó lường, tâm tư đen tối. Nhưng Diêu Phong không thèm để ý đến. Lời nói của y khiến người khác không khỏi xót xa: “Tôi biết, nhưng đó là người đối tốt với tôi. Haiz… dù gã có mục đích gì thì ít nhất trước khi gã trở mặt cũng đã để tôi được hưởng thụ cảm giác được người khác thương yêu. Vậy cũng đáng!”*
*Hóa ra chỉ cần đối tốt với Diêu Phong thì kẻ đó muốn làm gì cũng được. Yêu hay giả bộ yêu, trong mắt Diêu Phong đều không quan trọng, chỉ cần có người đối tốt với y y liền không nhịn được lưu luyến. Như thiêu thân lao đầu vào lửa, không nề hà bất cứ điều gì…*
*Đến tận lúc ấy cô mới chân chính hiểu Diêu Phong, một Diêu Phòng làm người khác xót xa như thế.*
*Sau chuyện ấy bọn họ không nhắc đến tới Kiều Nhiên nữa. Diêu Phong không muốn yêu thêm ai, cứ có người tỏ tình với y, y liền đem cô ra làm bia đỡ đạn. Cô biết Diêu Phong chỉ là giả bộ liền phối hợp với y, mãi cho đến lúc Hoàng Khả Khả xuất hiện.*
*Muốn cô hình dung về Hoàng Khả Khả, nói thế nào nhỉ? Bề ngoài đó là một kẻ ngốc ngây ngô chẳng biết gì nhưng thực ra hắn che giấu tâm tư rất sâu. Không biết vì sao nhưng cô lại thấy hắn rất đáng tin, đặc biệt là sự si tình của hắn đối với Diêu Phong. Nghĩ lại thì một gã đàn ông bị kẻ khác đay nghiến lòng bàn tay mà không hề nổi giận, đó không phải yêu thì là gì? Hơn nữa mỗi ngày đều làm vẻ mặt thấy tình địch, hận không thể dùng dao đâm ch.ết cô, điều này khẳng định hắn có tư tâm với Diêu Phong.*
*Hoàng Khả Khả không phải người đàn ông hoàn hảo nhưng ít nhất hắn thực sự yêu Diêu Phong. Nếu Diêu Phong có thể ở bên hắn, ít nhất cũng không giống như trước kia cô tịch đến mức làm người khác đau lòng. Nhưng Diêu Phong đem tâm tư của chính mình giấu rất sâu, y không muốn để lộ nó ra với kẻ khác, cũng không muốn đặt người khác vào trong lòng. Cho nên Diêu Phong và Hoàng Khả Khả cần sự trợ giúp.*
*Đương nhiên, sự giúp đỡ của cô rất thành công, Diêu Phong đã đồng ý tiếp nhận Hoàng Khả Khả rồi. Nhưng sao cô cứ có cảm giác… cảm giác như vừa gả con gái đi vậy?*
*Tính toán một hồi, dù sao cũng thành công rồi. Ui da! Thẩm Gia Minh vén chăn chui vào, thở phào nhẹ nhõmnhư vừa làm xong một chuyện cực kỳ quan trọng, yên tâm bước vào giấc ngủ.*
*Bên kia Hoàng Khả Khả mặt dày cuốn lấy Diêu Phong, nằng nặc đòi y phải ngủ cùng mình. Diêu Phong không từ chối được đành theo ý hắn. Trước khi ngủ còn thấp thỏm lo Hoàng Khả Khả làm chuyện gì đó biến thái với mình, kết quả hắn rất thành thật chỉ ôm eo y, như trẻ con chôn đầu trước ngực y ngủ mất.*
*Diêu Phong cảm thấy buồn cười, véo má hắn mấy cái mới nhắm mắt ngủ.*