Chương 30

người dịch: idlehouse
Trần Tinh Trạch phẫn nộ khích động chạy về nhà. Ngô Hàng Chi và Trần Hà đều đã đi công tác, một mình cậu đi vòng vòng quanh nhà vô mục đích, cảm thấy trong bụng như đầy phong ba bão táp, không có nơi nào để trút ra.


Nhưng bất kể cậu không cam lòng đến nhường nào, đối với một người vẫn mang nhiệm vụ phải ôn thi cho năm sau, những gì cậu có thể làm thực sự quá ít. Cậu không thể nào đi Thượng Hải tìm Mễ Thịnh, huống chi trong tay không có bất cứ cách thức liên lạc nào, cậu có đi tìm cũng tìm không ra.


U uất rất lâu, cuối cùng Trần Tinh Trạch vẫn tập trung tinh thần cố gắng ôn thi.
Mà trong mấy ngày Trần Tinh Trạch lo việc thi cử, Mễ Thịnh đã gặp Tống Bách Dương ở Thượng Hải.


Mễ Thịnh dọn tới Thượng Hải hồi tháng 5, lúc đó Tống Bách Dương còn đang đóng phim truyền hình, một tháng sau mới về đến Thượng Hải. Trong một ngày hè oi bức, người quản lý của anh ta là Vệ Khang gọi cho Mễ Thịnh, hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt.


Trước khi đi, Mễ Thịnh đã suy tính đến việc có nên mua một bộ đồ mới hay không, sau đó cảm thấy mua đồ để đi gặp Tống Bách Dương cũng không cần thiết cho lắm, nên mặc lại chiếc áo sơ mi đã từng mặc lúc gặp Trần Tinh Trạch lần đầu rồi đi luôn.


Hẹn lúc 12 giờ khuya, nhưng Mễ Thịnh đợi mãi đến hai giờ sáng, Tống Bách Dương mới đủng đỉnh khoan thai bước vào.


available on google playdownload on app store


Tống Bách Dương nay đã 30 tuổi, tuy đang ở độ tuổi mãn thì, nhưng vẫn kiên trì dùng hình tượng trẻ trung để xuất hiện trên màn ảnh. Nói cho cùng thì nền tảng của Tống Bách Dương cũng không gọi là tồi, nhưng tính cách của anh ta nóng nảy, lại trầm mê trong thuốc lá và tửu sắc, rất mau già. Để bảo tồn hình tượng trẻ trung, anh ta đã chỉnh hình rất nhiều lần, mỗi tháng tốn rất nhiều tiền đi dưỡng da.


Tống Bách Dương vào cửa xong trực tiếp đến ngay chỗ Mễ Thịnh, lúc anh ta ghé đến gần, Mễ Thịnh ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Tống Bách Dương gom ba bước thành hai, xốc Mễ Thịnh từ dưới sô pha dậy, đánh giá từ trên xuống dưới, nói một cách kích động: “Bao nhiêu năm qua, anh nhớ em quá đi mất.”


Mễ Thịnh bất động để mặc cho anh ta ôm, một chốc sau Tống Bách Dương ôm đủ rồi, xoay người đi tới tủ đựng rượu, lấy ra một chai rượu đỏ. Anh ta vừa vặn nút chai vừa tham lam nhìn Mễ Thịnh.
“Mấy năm nay em sống ra sao?” Tống Bách Dương hỏi.
“Chả ra sao cả, cứ vầy thôi.”


“Anh nghe người ta nói, em mở một chỗ chuyên tạo hình phải không, loại công việc này không có ai chống lưng thì không dễ làm.”
“Ừ.”
“Trông em gầy thành cái dạng này, chắc cuộc sống rất khó khăn nhỉ.”
“Gắng gượng thì cũng tạm.”


“Có thể sống tốt hơn thì sao phải gắng gượng, năm ngoái anh tìm em sao em không tới, vẫn còn trách anh?” Tống Bách Dương mở xong chai rượu, rót ra hai ly, “Nào, chúc mừng chúng ta đã gặp lại sau bao năm xa cách.”


Mễ Thịnh uống xong một ly, Tống Bách Dương lại rót nữa. Tống Bách Dương ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, đá đá bàn chân, có vẻ là tâm trạng đang rất tốt. “Sao uống rượu dữ vậy, gặp lại anh nên căng thẳng?”
Không.
Bởi vì say rồi sẽ không phải nghĩ đến những chuyện không vui.


Tuy trong lòng đã có câu trả lời, nhưng Mễ Thịnh vẫn thuận theo ý của Tống Bách Dương, gật đầu một cái.
Im lặng một hồi, Tống Bách Dương trầm giọng hỏi: “Sao em không cười với anh?”


Nghe xong Mễ Thịnh phì cười, nói rất khẽ, giọng nhẹ tênh: “Nãy thì chả có gì đáng để cười, anh nói xong câu đó thì đã có chuyện cho tôi cười.”
Tống Bách Dương cũng không giận, nhếch mép, nói: “Lúc em tới chỗ Cao Hỷ Văn cũng như thế này?”


Mễ Thịnh: “Không, đạo diễn Cao thực tế hơn, không đòi hỏi tôi phải cười.”
Tống Bách Dương: “Có phải là em vẫn còn giận chuyện của 10 năm về trước?”
Mễ Thịnh làm ra vẻ ngạc nhiên, “Ô, tôi còn tưởng là quý chủ Tống tiên sinh hay quên, đã sớm chả còn nhớ gì nữa đấy chứ.”


Tống Bách Dương cười lạnh, lại rót cho mình một ly rượu, thong thả nói: “Thôi mà Mễ Thịnh, đã là chuyện nhiều năm trước rồi, có nghiêm trọng hơn đi nữa cũng nên để nó trôi dần đi. Hơn nữa em có bao giờ nghĩ, nếu như khi đó anh cũng ra khỏi tủ với em, kết quả sẽ là ch.ết hết cả đám. Cả hai đều bị thiệt thì có gì hay ho? Em xem, bây giờ anh vẫn có thể giúp đỡ em, thế này có tốt hơn không.”


Mễ Thịnh nghe xong bài diễn thuyết này, chả còn hứng thú nói gì nữa, gật đầu: “Đúng rồi.”


Khuôn mặt Mễ Thịnh hơi ửng hồng vì cồn rượu, vẻ căm ghét và khinh bỉ trên mặt anh như nét điểm xuyến, khiến cho anh thêm rực rỡ. Tống Bách Dương mơ màng ngắm nhìn, thâm tâm chấn động, không nhịn được, bổ nhào tới. Trước khi đến anh ta đã uống rất nhiều rượu, hiện giờ đi đứng đã không vững, trong lúc hấp tấp đã đánh đổ rượu đỏ trong tay lên áo sơ mi của Mễ Thịnh.


Lòng Mễ Thịnh lạnh đi theo chiếc áo.
“Anh đứng dậy! Đổ rượu lên áo tôi rồi!”
“Đổ thì đổ, anh mua cái mới cho em.” Tống Bách Dương thô lỗ đè lên Mễ Thịnh, nâng mặt anh lên sờ mó khắp nơi. “Muốn gì anh cũng sẽ mua hết cho em, xem em sống một đời cơ cực kìa.”


Tống Bách Dương thô bạo giựt kéo đồ của Mễ Thịnh, nhìn thân thể trắng trẻo trơn láng nằm phía dưới, mắt của anh ta muốn nhỏ ra máu.
“……. Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời.” Anh ta cuồng loạn lầm bầm, “Bao nhiêu năm nay anh đã tìm bao nhiêu trai non, không ai có thể sánh được với em.”


Không biết có phải là do thời gian xa cách đã lâu, Mễ Thịnh cảm thấy gương mặt của Tống Bách Dương trông vô cùng xa lạ. Hơn nữa khi nhìn gần, chiếc cằm đã được chỉnh sửa và khuôn mặt thường xuyên được tiêm thuốc căng da trông cứng đờ, cặp mắt to tròn không chớp trông kinh khủng như bức tượng người sáp.


Quá quỷ dị.
Mễ Thịnh kinh hãi rợn tóc gáy.
Năm xưa sao anh lại có thể đi thích người đàn ông này được, anh đã ngu xuẩn đến thế nào mới vì hắn mà mà huỷ hoại mất nửa cuộc đời mình.


Mễ Thịnh bắt đầu hoảng sợ, anh muốn đẩy Tống Bách Dương ra, nhưng sức của Tống Bách Dương khoẻ, anh vốn không có cách nào đấu lại được. Tống Bách Dương mê đắm nhìn thân thể của Mễ Thịnh, chiếc áo còn một chiếc nút vẫn đang cài, anh ta dùng sức giựt, chiếc nút đứt lìa, lăn long lóc xuống sàn.


Áo hỏng mất rồi.
Vào lúc con người ta đang cực kỳ căng thẳng, độ mẫn cảm sẽ gia tăng gấp bội. Mễ Thịnh nghe tiếng chiếc nút khe khẽ rơi xuống sàn, nảy lên một lần, rồi lăn vào trong góc.
Anh chợt nhớ đến cậu bé nọ đã từng gửi cho anh một tấm bưu thiếp vào dịp Giáng Sinh.


Vừa nghĩ đến đó, mắt Mễ Thịnh chợt cay sè, anh dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh Tống Bách Dương đang cỡi trên người mình ra. Tống Bách Dương té khỏi sô pha, lưng va vào ghế, buột miệng mắng ầm lên, “Em làm gì thế?!”


Mễ Thịnh lật mình xuống sàn, việc đầu tiên anh làm là chạy đi lượm chiếc nút. Nút áo rớt ở trong một góc dưới gầm bàn, anh bỏ nó vào trong túi quần, rồi kéo xa khoảng cách với Tống Bách Dương.


Tống Bách Dương ôm thắt lưng đứng dậy, trông thấy bộ dạng như đang nghênh địch của Mễ Thịnh, giận quá hoá cười.
“Được…….. được được được.” Một tay anh ta xoa thắt lưng, lắc đầu lia lịa. “Không sao, em không muốn thì không làm.”


Tống Bách Dương quay về ngồi một bên sô pha, lại vắt chéo chân, cười bảo, “Đừng sợ, anh sẽ không đụng vào em.”
Mễ Thịnh bất động.
Tống Bách Dương nhún vai, cũng không làm gì nữa.


“Thật đấy, em yên tâm, anh sẽ thu xếp cho người tới chăm sóc cho mẹ em, dù sao thì lúc chưa biết quan hệ của bọn mình, bác gái đã đối xử với anh rất tốt……..”


Nói tới đây, Tống Bách Dương thở dài một tiếng, lẩm bẩm một mình, “Anh rất nhớ món cơm bát bảo của bác gái, bao năm nay anh đã đi rất nhiều nhà hàng gọi món này, nhưng cứ cảm thấy không đúng mùi vị cho lắm, không còn có lại được cảm giác từ thuở đó nữa.”


Trong lúc Tống Bách Dương đang ngồi thừ người ra, Mễ Thịnh rón rén rời khỏi căn phòng, anh ra khỏi khách sạn, chạy liền một mạch hai con phố rồi mới dừng lại. Bất chợt phải vận động quá mức khiến cho bao tử của anh khó chịu, anh chống tay lên một thân cây ven đường nôn thốc tháo.


Trước đó chả ăn gì, thứ anh nôn ra là rượu đỏ ban nãy vừa mới uống vào.
Nôn ra cũng tốt, Mễ Thịnh ôm bụng, tốt nhất là nôn tất cả ra mới tốt.


Mễ Thịnh về đến chỗ ở, không buồn bỏ giày ra, chạy thẳng vào buồng tắm, cởi ngay áo ngâm vào trong nước. Anh tr.a trên mạng các cách thức, dùng nước nóng, dùng giấm, dùng muối, dùng tất cả mọi thứ anh có thể nghĩ ra để giặt chiếc áo ấy. Giặt cho đến khi ngón tay nhăn nhúm, mà vết rượu trên chiếc áo vẫn rất rõ rệt. Cả người rệu rã đứng nhìn nó một hồi, Mễ Thịnh tắt nước, cầm chiếc áo ướt đẫm chảy nước ròng ròng về lại phòng khách.


Do lúc đầu đang vội, anh về nhà không kịp mở đèn, lúc quay ra lại bên cửa mò mẫm bật đèn lên, ngoái đầu liền trông thấy mẹ anh đã lẳng lặng đứng ngay giữa phòng khách từ lúc nào.
Mễ Thịnh giật bắn mình, suýt đứng tim.
Anh đến bên mẹ mình.
“Mẹ, khuya thế này rồi sao mẹ không ngủ?”


“Mẹ đang may đồ cho con.”
Mẹ anh giơ tay lên, Mễ Thịnh Trông thấy một nhúm vải màu trắng.  Anh cầm nhúm vải ấy giũ nó ra, phát hiện đấy là một chiếc váy đầm.  Mẹ anh nắm lấy tay của Mễ Thịnh, nói:  “Cái này là để sau này cho con mặc lúc gả cho chồng.”


Mễ Thịnh cúi đầu, giải thích với mẹ mình lần thứ mấy đã đếm không xuể.
“Mẹ à, mẹ bị lộn rồi, là con thích đàn ông, nhưng con không phải là đàn bà.”
Mẹ anh nghiêm túc sửa sai cho anh, “Thích đàn ông thì chính là đàn bà.”


Mễ Thịnh không nói gì, mẹ anh hơi bất an, nhìn anh, “Lẽ nào không phải sao?”
Mễ Thịnh ráng nhếch miệng gượng cười, “Dạ, đúng là như vậy, mẹ đã nói đúng …… Mẹ không sai, là con đã sai.”


Khó khăn lắm mới dỗ được mẹ đi ngủ trở lại, Mễ Thịnh quay về phòng khách. Chiếc áo ướt nhẹp kia vẫn còn đang vắt bên mép bàn, Mễ Thịnh đến gần, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve nó, sau đó đem vứt nó đi. Anh không ngủ được, mở TV lên, chuyển kênh lung tung không mục đích. Đài tin tức đang chiếu lại tin tức ban ngày, mấy hôm nay cả nước đang trong kỳ thi vào đại học, là một ngày sẽ mang đến ảnh hưởng tương lai đối với rất nhiều người, truyền thông càng đưa tin rầm rộ.


Sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của mẹ mình, Mễ Thịnh tắt đèn, tắt âm thanh của TV đi. Trong căn phòng tối, chỉ có hình ảnh trên TV không ngừng lay chớp. Mễ Thịnh ngồi chúi người về phía trước, khuỷu tay chống trên đùi, tập trung tinh thần chăm chú nhìn đám học sinh tràn đầy sức sống trên màn ảnh, nước mắt lưng tròng không biết tự lúc nào.


Sau khi Trần Tinh Trạch tìm Mễ Thịnh không có kết quả, cậu liền dốc hết sức vào việc ôn thi.
Có một ngày trong kỳ nghỉ hè, trong nhà cậu đón tiếp một vị khách bất ngờ.


Hôm ấy, Ngô Hàng Chi gọi Trần Tinh Trạch từ trong phòng ra, bảo cậu đi chào gia sư đến giúp cậu ôn thi một tiếng, Trần Tinh Trạch vừa ra khỏi phòng đã sững người.
“Vưu Tiểu Lâm?”
Ngô Hàng Chi nói: “Tân khoa trạng nguyên chủ động đến để giúp con ôn bài, con còn không mau mau cảm ơn người ta.”


Trần Tinh Trạch đần mặt ra.
Vưu Tiểu Lâm đeo một chiếc cặp giản dị, vừa bị Ngô Hàng Chi khen một cái mặt hơi ửng đỏ. Trần Tinh Trạch cứng nhắc đưa Vưu Tiểu Lâm vào phòng mình, mãi đến khi hai người ngồi xuống bàn, Vưu Tiểu Lâm lấy ra một cuốn vở, cậu mới hoàn hồn.
“Cậu, cậu sao lại tới đây?”


“Giúp cậu ôn thi.”
“Không…….. không phải……”
Ngô Hàng Chi bưng trà và trái cây tráng miệng vào, tươi cười nói với Vưu Tiểu Lâm: “Đứa trẻ kém cỏi này của nhà cô đành phải phiền đến thầy Vưu rồi.”


Mặt của Vưu Tiểu Lâm càng đỏ lựng, “Cô đừng đùa chứ ạ.”
Trần Tinh Trạch lôi Ngô Hàng Chi ra ngoài.


Ngô Hàng Chi khoanh tay, nói: “Hai đứa con là bạn học cũ đúng không, mẹ thấy cậu ấy đậu thủ khoa, nên đi hỏi một chút, không ngờ cậu bé chủ động đề nghị giúp con ôn thi. Vưu Tiểu Lâm là thi được những 700 điểm. Chậc, đều là từ một trường mà ra, sao lại có thể chênh lệch nhau lớn như thế. Con học hành cho đàng hoàng, ngày mai mẹ phải đi công tác, về nhà sẽ kiểm tr.a thành quả.”


Bà nói xong, không cho Trần Tinh Trạch cơ hội mở miệng liền chuẩn bị đi, đi được hai bước, như nhớ ra gì, ngoái đầu nhắc nhở.
“À này, ôn thi thì lo ôn thi, con đừng có mà mang ý nghĩ vặn vẹo gì với người ta đấy nhé.”
Trần Tinh Trạch trợn mặt há mồm, “Mẹ nói cái gì thế!”


Được Vưu Tiểu Lâm giúp đỡ, hiệu quả của Trần Tinh Trạch gia tăng gấp bội, Vưu Tiểu Lâm vẫn y như trước, ít nói ít cười, Trần Tinh Trạch chỉ dám nói vài câu với Vưu Tiểu Lâm sau khi làm xong bài tập một cách hoàn hảo.
“Cậu giúp tớ ôn thi, không ảnh hưởng đến việc riêng của cậu chứ?”


“Không đâu, hiện giờ đang trong kỳ nghỉ.”
“À.”
Vưu Tiểu Lâm đặt lại cuốn đề bài ôn thi lên bàn, trên đấy có ba dấu kiểm phê bài đã trả lời đúng, Trần Tinh Trạch yên tâm. “Cảm giác như tốc độ ôn bài thật nhanh ……”


Vưu Tiểu Lâm liếc cậu một cái, “Cậu vốn rất thông minh, chỉ là không chịu khó.”
Trần Tinh Trạch khiêm tốn tiếp nhận phê bình: “Phải phải phải.”
“Cứ đem hết tinh lực đặt vào những chuyện khác.”
Trần Tinh Trạch nghiêm túc lễ phép gật đầu nhận sai.


“Ba năm trung học toàn lo yêu đương đúng không?”
Trân Tinh Trạch sửng sốt, rụt rè ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của Vưu Tiểu Lâm xong lại lập tức cúi đầu xuống.
“Với Lục Hạo, đúng không?”
“…… Cậu biết hết rồi?”
Vưu Tiểu Lâm ừ một tiếng, cũng nhìn đi chỗ khác.


“Mấy người khác đều cảm thấy bọn cậu chỉ đang đùa, nhưng tớ biết đó là thật.”
“Sao cậu biết được?”
Vưu Tiểu Lâm mím môi, bắt đầu tiếp tục lật sách, kết thúc đề tài này.


Suốt một kỳ nghỉ, Vưu Tiểu Lâm đều dạy thêm cho Trần Tinh Trạch, mãi đến ngày phải đi báo danh ở trường đại học mới thôi. Trần Tinh Trạch cứ có cảm giác như Vưu Tiểu Lâm có lời muốn nói với cậu, nhưng cho tới ngày từ biệt, anh ta vẫn không nói ra khỏi miệng được.


Một năm trôi qua rất mau, Vưu Tiểu Lâm không chỉ dạy thêm cho Trần Tinh Trạch vào các kỳ nghỉ, mà cứ hễ lúc nào anh ta về thăm nhà, cũng sẽ chạy qua chỗ Trần Tinh Trạch giúp cậu kiểm tr.a bài vở. Ngay cả đến đêm giao thừa cũng không quên gọi điện thoại căn dặn Trần Tinh Trạch lo ôn lại bản tuần hoàn.


Trần Tinh Trạch cầm điện thoại khóc dở mếu dở.
“Vưu Trạng Nguyên, cậu tha cho tớ nghỉ một ngày được không hả.”
“Trần Tinh Trạch.”
“Có mặt.”
“Cậu…….”
“Sao cơ?”
“Không có gì, năm mới vui vẻ.”
Lại một lần nữa, Vưu Tiểu Lâm ngưng ở phút chót.


Lời mà anh ta muốn nói, nghẹn hết một năm trời, mãi đến một đêm trước kỳ thi đại học của năm kế tiếp mới nói ra được khỏi miệng. Lúc đó đại học của Vưu Tiểu Lâm còn chưa cho nghỉ hè, lần đầu tiên trong đời mình, anh ta đã xin nghỉ phép 3 ngày trong học kỳ, quay về nhà giúp Trần Tinh Trạch chạy nước rút một lần cuối. Vào ngày cuối cùng, anh ta thốt nên lời anh ta muốn nói.


Thật ra nội dung rất đơn giản, chỉ có ba chữ —- Xin lỗi cậu.
Trần Tinh Trạch không hiểu ý của anh ta.
“Xin lỗi cái gì cơ?”
Vưu Tiểu Lâm rất căng thẳng, cúi gằm đầu, hai tay xoắn vào nhau.
“Dạo đó……. Tớ không nên nói những lời đó với cậu.”
“Dạo đó?”


“Hồi ở dưới cấp 2, lúc đó tớ còn quá nhỏ, không hiểu gì cả, không biết trên thế giới này còn có…… còn có những người như vậy.”


“Sau này tớ tham gia một khoá của người nước ngoài, mới biết những chuyện này, thầy giáo nước ngoài của tớ nói thật ra có rất nhiều người như thế, ở nước ngoài họ còn có thể kết hôn. Ông ấy cho bọn tớ coi phim, lúc đó tớ mới nhớ lại những lời cậu đã từng nói với tớ, biết là mình đã quá võ đoán. Tớ vẫn luôn muốn xin lỗi cậu, nhưng cậu chả bao giờ có mặt ở trường…….”


Vưu Tiểu Lâm không thường xuyên nói nguyên một tràng dài như thế này, giọng có vẻ hơi run lên, anh ta lấy hết can đảm nhìn Trần Tinh Trạch.


Tiếp xúc với càng nhiều người, anh ta mới càng hiểu được Trần Tinh Trạch đã tốt với mình như thế nào, lúc nhỏ luôn nghĩ đó là lẽ đương nhiên, sau lớn lên rồi mới biết, thiện ý trên thế giới này hiếm hoi biết chừng nào.


“Tớ thật sự rất muốn nói lời ấy…… xin lỗi cậu, cậu có thể tha lỗi cho tớ được không?”
Trần Tinh Trạch lẳng lặng nghe xong, cậu phát hiện bản thân thật ra không để ý lắm đến những lời “xin lỗi” rất cường điệu của Vưu Tiểu Lâm, cái mà cậu để ý, lại là một thứ khác.


Từ năm lớp 4 ở cấp 1, bao nhiêu tâm ý cậu đã bỏ ra vì anh, không thể nào chỉ dùng lời nói đơn giản để truyền đạt. Nhưng nay……
“Bây giờ cậu đã biết, cảm tình mà tớ đã từng có với cậu là ‘yêu’ rồi chứ?”
Vưu Tiểu Lâm run run gật đầu.


Đối với Trần Tinh Trạch mà nói, cái gật đầu này quan trọng gấp mấy lần so với những lời “xin lỗi.”
Cậu dùng giọng điệu mềm mỏng hơn nói với Vưu Tiểu Lâm: “Lên đại học, tớ sẽ không học cùng một trường với cậu nữa.”


Hốc mắt Vưu Tiểu Lâm đỏ lên, không nói nên lời, vẫn run run gật đầu.
Hai thiếu niên cáo biệt nhau trong một đêm nhẹ nhàng như chiếc lông vũ.


Hai người cậu đã từng yêu thích đều chính trực lương thiện như thế, không thể không nói là ông trời đã quá hậu đãi cậu. Trần Tinh Trạch dõi mắt theo bóng Vưu Tiểu Lâm rời xa, bóng lưng của anh đã cao lớn cứng rắn, không còn yếu đuối như cọng giá thuở nhỏ nữa. Nhưng mỗi lần Trần Tinh Trạch nghĩ đến anh, sẽ luôn nghĩ đến năm 10 tuổi, cậu đã trông thấy cậu bé gầy gò yếu đuối qua những song sắt. Cậu nhớ được độ dày của những tầng mây hôm ấy, nhớ được màu sắc của đám cây khô trong sân trường, cũng nhớ luôn cả tốc độ những bông tuyết rơi xuống.


Cậu sẽ mãi mãi ghi nhớ cái ngày cậu khám phá ra bản thân, cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ mối tình đầu dài miên man của cậu, cuối cùng đã đạt được sự viên mãn.
Lần thi đại học thứ hai, Trần Tinh Trạch còn bình tĩnh hơn lần đầu.


Sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, Ngô Hàng Chi đứng ngoài cổng trường trao cho Trần Tinh Trạch một bó hoa.
“Con ngoan, vất vả cho con rồi.”
Trần Tinh Trạch đón nhận bó hoa, ôm lấy Ngô Hàng Chi.


Ước chừng điểm thi cao hơn dự tính khá nhiều, Trần Tinh Trạch có thể tha hồ chọn bất cứ trường đại học nào cậu muốn. Một đêm kia trước ngày điền đơn nguyện vọng, cả nhà 3 người vừa ăn vừa nói chuyện về trường học, Ngô Hàng Chi và Trần Hà nói rất hào hứng, Trần Tinh Trạch ngồi một bên lẳng lặng ăn. Đến lúc ăn tương đối xong xuôi, cậu buông đũa, nói: “Bố, mẹ, con muốn đi Thượng Hải.”






Truyện liên quan