Chương 2

Sau đó đúng lúc gặp Trần Chi Mặc lái xe đi ra, trong tích tắc đó y thấy được Diệp Nhuận Hành, ngoài miệng lại là tươi cười bí hiểm, quay cửa kính xe xuống, y nhìn về phía Diệp Nhuận Hành đang không biết làm sao nói: “Cậu như thế nào bây giờ mới đưa đồ ăn tới? Hại tôi thiếu chút nữa tính đi ra ngoài ăn.”


Diệp Nhuận Hành ngây dại, bảo vệ liền hướng phía Diệp Nhuận Hành nói: “Thằng nhóc này! Ngươi thật là, làm sao mà đưa đồ ăn cũng không nhớ đưa cho ai?”


Diệp Nhuận Hành nhìn Trần Chi Mặc, hắn không rõ y vì sao phải nói dối. Đối phương chính là duỗi thẳng tay, thoải mái lấy đồ ăn trên tay Diệp Nhuận Hành, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói: “Lần sau còn muốn tiếp cận tôi, nhất định phải có kế hoạch hoàn mỹ hơn.”


Xe bên cạnh Diệp Nhuận Hành nghênh ngang rời đi, dừng ở cạnh thùng rác cách đó không xa, sau đó đồ ăn bị ném vào, phát ra một tiếng “cách cách”, thanh âm nặng nề kia như đánh vào trái tim Diệp Nhuận Hành, làm cho cả người hắn run lên, chuyện thứ nhất lúc hắn tỉnh hồn lại chính là leo lên chiếc xe nhỏ chạy khỏi nơi đó.


Đời này thật chưa gặp qua, cho dù là thời điểm lần đầu tiên trong giờ học giải phẫu, dưới ánh mắt của thầy giáo đem mỳ thịt bò giữa trưa đã ăn nôn trên bàn giải phẫu………


Lần thứ ba hắn gặp cùng Trần Chi Mặc, là sau khi Trần Chi Mặc ký hợp đồng với công ty mới. Amaze là một công ty giải trí thực lực rất lớn, quan trọng nhất là nó đều chuẩn bị đầy đủ kế hoạch cho mỗi nghệ sĩ, mà không giống những công ty giải trí khác thầm nghĩ làm như thế nào mới có thể kiếm được nhiều tiền nhất, mà không tính toán lâu dài.


available on google playdownload on app store


Kỳ thật Diệp Nhuận Hành cũng không biết làm sao tổng biên tập thích phái hắn đến phỏng vấn Trần Chi Mặc, rõ ràng luận thủ đoạn cùng năng lực ứng biến, những tiền bối khác ở tạp chí có nhiều kinh nghiệm hơn so với hắn nhưng tổng biên tập lại không đề cập qua, có lẽ bộ dáng học sinh ngoan của Diệp Nhuận Hành dễ dàng làm cho người ta sinh ra đồng tình, đoán chừng là vậy, mặc dù Trần Chi Mặc bị Diệp Nhuận Hành “nằm vùng”, nhưng cũng không giống như những ngôi sao khác nổi trận lôi đình.


Bất quá sau khi Diệp Nhuận Hành điều tr.a một chút, Trần Chi Mặc cư xử với phóng viên thật rất phong độ, cho dù gặp paparazzi vẻ mặt cũng ôn hòa, mặc dù bị hỏi vấn đề gì phi thường xảo quyệt, y cũng có thể trả lời thành thạo.


Lúc tất cả phóng viên giơ micro lên cao, thời điểm ánh đèn flash chớp liên tục, Diệp Nhuận Hành cũng duỗi thẳng cổ hy vọng có thể chụp được ảnh của Trần Chi Mặc. Mà có điều hắn không tưởng được chính là, rõ ràng phần lớn phóng viên đều là nữ, nhưng khí lực của các nàng lại lớn đến kinh người, trong lúc đó ngươi thúc ta đẩy, giống như các bà nội trợ trong siêu thị mua đồ giảm giá đặc biệt, Diệp Nhuận Hành ngây người bị xô phải ngã sấp xuống. (Vũ: khổ thân e nó =]],Nấm: phải vậy anh nó mới có cơ hội ra mắt vợ đc)


Máy chụp ảnh kia là của tạp chí đưa, nếu bị rơi nát, hắn nhịn ăn nửa tháng cũng bồi thường không nổi. Hắn chỉ có thể nhoài người về phía trước, hai tay bảo hộ lấy máy chụp ảnh, mà mọi người chung quanh không ngừng giẫm lên hắn, đau đến đòi mạng hắn, Diệp Nhuận Hành liên tục tìm cơ hội đứng lên, nhưng là các phóng viên thật sự quá điên cuồng, làm cho hắn một chút cơ hội cũng không có.


Nhưng vào lúc này, Trần Chi Mặc ở trên đài đi tới, gương mặt mang theo mỉm cười tiến vào trong nhóm phóng viên. Hắn đẩy đám người ra, phong độ nâng Diệp Nhuận Hành đang nằm sấp trên mặt đất đứng lên, dùng giọng điệu cực kì thành khẩn nói với mọi người: “Xin mọi người có trật tự ,từng bước từng bước hỏi vấn đề, chen tới chen lui rất dễ dàng xảy ra nguy hiểm, hơn nữa tôi cũng không biết nên trả lời ai cho tốt.”


Thời điểm Diệp Nhuận Hành rời đám phóng viên kia, tổng biên tập liền gọi điện thoại đến nói thật xem trọng hắn, bởi vì đã có phóng viên đem ảnh chụp Trần Chi Mặc nâng hắn dậy phát trên internet. Diệp Nhuận Hành dở khóc dở cười, hắn còn không có phỏng vấn được, thậm chí ngay cả ảnh chụp cũng đều không có, không biết dựa vào cái gì tổng biên tập lại xem trọng hắn.


Mà lần thứ tư Diệp Nhuận Hành cùng Trần Chi Mặc gặp là ngay hiện tại: Diệp Nhuận Hành ngồi chồm hỗm cạnh xe thể thao của Trần Chi Mặc, ôm máy chụp ảnh của mình run rẩy vì lạnh.


Xe thể thao của Trần Chi Mặc là Porsche, vỏ ngoài màu bạc phi thường phát sáng, đường cong tao nhã. Mỗi người đàn ông đều ôm mộng có một chiếc xe nổi tiếng, Diệp Nhuận Hành cũng không ngoại lệ. Hắn từng nghĩ tới một ngày mình tốt nghiệp y khoa sau đó lên làm bác sĩ ngoại khoa, góp đủ tiền mua một chiếc xe tốt, nhưng là hiện tại giấc mộng đều tan biến, mà hắn giống như tên ăn mày ngồi xổm ở nơi này chỉ vì có thể chụp được một bức ảnh của một người đàn ông, cùng y nói một hai câu.


Diệp Nhuận Hành ngồi đến bắp đùi có chút mỏi, ở yên trên mặt đất, sau một hai giờ, hắn dựa vào vách tường ngủ thiếp đi.
Nếu như phối hợp với cảnh tuyết rơi, Diệp Nhuận Hành chính là một cô bé bán diêm. (Vũ: no no, phải là cậu bé bán diêm =]].Nấm: lãng mạng nhỉ)


Không biết sau bao nhiêu lâu, có người vỗ vỗ hắn.
Diệp Nhuận Hành mở to đôi mắt sương mù, đưa tay sờ sờ chút khóe miệng của mình, “A…….Thật xin lỗi.”
Tuy rằng hắn không biết tại sao mình phải xin lỗi.


“Lần sau ngồi chờ ở trong này, tôi đề nghị cậu mang theo chăn đệm.”Nam âm ưu nhã theo không khí lạnh ẩm ướt lan ra.
Diệp Nhuận Hành trở lên tỉnh táo, hắn giương mắt nhìn người con trai mỉm cười đang ngồi xổm trước mặt mình, “Trần…..Trần Chi Mặc…..”


Trần Chi Mặc thở dài một hơi, “Cậu là phóng viên ngốc nhất mà tôi thấy nhưng cũng làm cho người ta đau lòng.”


Nói xong, hắn lấy máy chụp ảnh của Diệp Nhuận Hành, ôm bả vai Diệp Nhuận Hành bấm máy “Ba——“ “Tôi đã cho cậu ảnh chúng ta chụp chung, bây giờ tôi muốn cậu trở về nhà. Đệ đệ của tôi sắp đến, lúc y thấy cậu tính tình cũng không tốt giống như tôi đâu.”


Nói xong, Trần Chi Mặc kéo cửa xe ra, khởi động xe , chiếc Porsche cứ như vậy ly khai khỏi phạm vi tầm nhìn của Diệp Nhuận Hành
Vừa rồi Trần Chi Mặc làm cái gì? Hình như là…….hai người bọn họ chụp ảnh chung?
Là vì đuổi hắn đi sớm một chút sao?


Diệp Nhuận Hành hít một hơi, mặc kệ thế nào, ít nhất đêm nay không tính vô ích, có thể cầm ảnh chụp đi báo cáo công tác.
Ngay tại trên đường hắn rời đi gara, đèn xe chiếu vào hắn, một người mặc áo da cưỡi xe mô tô hướng hắn chạy nhanh đến.
Lại là ngươi! Paparazzi ch.ết tiệt!


Diệp Nhuận Hành phản ứng lại “Paparazzi ch.ết tiệt” là chỉ chính mình, vì thế hướng phía ngoài chạy trốn.


“Mẹ nó— Chuyển đến đâu cũng sống không yên ổn—” thanh âm phối hợp với động cơ của xe máy, người con trai đi theo phía sau Diệp Nhuận Hành, nhìn bộ dáng nổi giận của hắn, Diệp Nhuận Hành bỗng có chút sợ hãi người này có thể hay không muốn đâm ch.ết mình?


Vì thế hắn liều mạng chạy, nam nhân kia lái xe máy vọt thẳng tới phía sau hắn, đưa tay muốn túm hắn. Diệp Nhuận Hành bỗng nhiên có can đảm, cư nhiên quay người cho tên kia một quyền, sau đó lại chạy điên cuồng.
“Dám đánh ta!” Tiếng người con trai hét to quanh quẩn ở gara.


Một khắc này, hết thảy giống như cảnh tượng ‘sát nhân cuồng Đức Châu và cái cưa điện’.
Diệp Nhuận Hành mất đi năng lực tự hỏi, hắn chạy ra gara, đi đến khoảng đất.


Phía trước thoáng hiện đèn xe, trong xe người con trai lái xe cùng người con gái bên cạnh đang cãi nhau, căn bản không chú ý tới Diệp Nhuận Hành tồn tại.
Phía sau Diệp Nhuận Hành là người con trai chạy xe máy đang đuổi tới, “Ta xem ngươi chạy đi đâu—Paparazzi ch.ết tiệt—“


Hắn nhìn phía sau, lại nhìn phía trước, bỗng nhiên phát hiện mình lúc này lùi tiến đều không thể.
Lúc tất cả ánh đèn chiếu vào trên người Diệp Nhuận Hành, thì hắn chỉ có đưa tay lên che hai mắt của mình.
Tiếng phanh bén nhọn vang lên, sau tiếng phanh là một trận trầm đục.


Diệp Nhuận Hành chỉ cảm thấy chính mình bị cuốn bay lên không trung, toàn thân chấn động đau nhức……….. Tất cả tựa hồ như ngừng lại.
5 phút sau, xe cứu thương cùng xe cảnh sát tới.


“Nơi này là C4425, điện Buckingham ngoài gara phát sinh ra tai nạn xe cộ. Trong một chiếc xe Mercedes-Benz có một đôi nam nữ bị thương nặng, một người nam tử điều khiển xe máy bị thương nặng còn một người nam tử khác tử vong ngay tại chỗ.” (Vũ: Nhuận Nhuận của chúng ta đã tử ẹo L,Nấm: cuối cùng em cũng thăng để đến với tềnh iu =]] )


Người bị thương từ từ được nâng lên cáng, đẩy vào trong xe cứu thương.
Khi Trần Chi Mặc lái xe đến nửa đường liền nhận được tin đệ đệ Trần Mộc Ngôn ở ngoài gara xảy ra tai nạn xe cộ, hắn liền khẩn cấp chạy đến bệnh viện.


Thật ra, hắn đối với đệ đệ này cũng không có tình cảm anh em gì sâu sắc.
Căn cứ vào tạp chí trước kia đưa tin, năm xưa ba mẹ Trần Chi Mặc ly hôn. Trần Chi Mặc cùng Trần Mộc Ngôn được phân chia ra cho ba mẹ, mỗi người nuôi một người.


Ba của bọn hắn Trần Lạc là thương nhân người Hoa, dĩ nhiên y cũng có thói xấu của người giàu, đó chính là hoa tâm(Nấm: chắc là ưa lăng nhăng). Mẹ của bọn họ không thể chịu được Trần Lạc không chút che dấu nuôi tình nhân ở bên ngoài, sau khi ly hôn mang theo Trần Mộc Ngôn đi nước Mỹ. Từ đầu Trần Chi Mặc cùng đệ đệ còn có một chút liên hệ, nhưng hai ba năm sau liền không có tin tức. Nửa năm sau, đệ đệ của hắn tựa hồ ở nước ngoài chọc một chút chuyện rắc rối, thời điểm học đại học liền quyết định về nước, y trở thành đại phiền toái của Trần Chi Mặc. Y không ngừng gây chuyện, mà Trần Chi Mặc đều phụ trách giải quyết.


Khi Trần Chi Mặc mang theo kính đen đi vào bệnh viện, bác sĩ nói não Trần Mộc Ngôn bị chấn động dẫn đến hôn mê, chân bị gãy xương, lúc này tính mạng không đáng lo ngại, hắn chính là thực bình tĩnh gật gật đầu.
“Nghe nói tai nạn xe cộ lần này ch.ết một người, xin hỏi các ngươi biết y là ai sao?”


“Để ta tr.a một chút.”Hộ sĩ tiểu thư bắt đầu đọc ghi chép. “Diệp Nhuận Hành, nam , mười chín tuổi.”
Trần Chi Mặc ngây ra một lúc, “Ngươi nói cái gì? Y tên Diệp Nhuận Hành?”
“Đúng vậy, Trần tiên sinh, ngươi biết người ch.ết sao?”


“Xem như quen biết.” Trần Chi Mặc chậm rãi xoay người sang chỗ khác, một cô gái tóc ngắn mờ mịt đi qua bên cạnh hắn,đúng là Thẩm Thanh.


Nàng là ở nửa đêm nhận được điện thoại của bệnh viện, nàng thậm chí không kịp mặc áo khoác vào, chỉ đi dép lê liền thuê xe đi tới bệnh viện. Bọn họ nói cho nàng, Diệp Nhuận Hành bị đụng vô cùng khó coi, Thẩm Thanh chỉ có thể buông tha cho mong muốn được thấy mặt y lần cuối.


Mỗi người đều hy vọng bằng hữu của mình trước khi ch.ết, đều có thể lưu lại trong trí nhớ hình ảnh tốt đẹp nhất.
Thẩm Thanh nhớ đến hình ảnh Diệp Nhuận Hành mặc một cái quần bò cùng một chiếc áo lông cũ, lưng đeo ba lô, thoạt nhìn có chút nghèo túng nhưng lại là cậu bé có nụ cười ôn nhu.


Trần Chi Mặc nghĩ đến đệ đệ còn sống, Thẩm Thanh nghĩ đến Diệp Nhuận Hành đã ch.ết.
Nhưng là bọn họ đều sai rồi.
Lúc Diệp Nhuận Hành chậm rãi mở hai mắt của mình thì bên tai hắn là tiếng thiết bị kêu tích tích, còn có trần nhà sáng sủa.


Tất cả đều có vẻ sạch sẽ, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Hắn giật mình, phát hiện một chân mình đang treo ở đầu gường, tựa hồ còn bó thạch cao.


Đau đầu khó chịu, tay của hắn muốn đi sờ, lúc này mới phát hiện tay của hắn cũng bó thạch cao, theo khía cạnh mà nói, hắn coi như là đang cos ‘Nam Tước Địa Ngục’.
Nuốt một ngụm nước miếng, Diệp Nhuận Hành nhớ tới mình đã ngã xuống, hắn bị tai nạn xe cộ thật nghiêm trọng.


Tựa hồ mình bị chiếc xe kia đụng phải. Nếu như không nhớ lầm, tên đi xe máy đuổi theo mình cũng đụng phải chiếc xe kia.
Nga, ông trời, hiện tại hắn không có nằm ở trong nhà xác tựa hồ hẳn là phải cám ơn trời đất.(Nấm: chính xác là em đã nằm rồi)






Truyện liên quan