Chương 58
Nhưng là trong tiếng tim đập của Trần Mộc Ngôn ,Trần Chi Mặc chỉ là cười yếu ớt một chút: "Tùy em,phòng của em không phải là còn sao? Bất quá buổi tối ngủ nhớ khóa cửa -- nếu như không muốn anh đối với em làm cái gì đó."
Nửa câu sau kéo thật dài âm cuối, phảng phất như cố ý muốn Trần Mộc Ngôn bất an.
Trần Mộc Ngôn nhìn bóng lưng đối phương lên lầu ,kinh ngạc Trần Chi Mặc lại không hỏi cậu tại sao trở lại.
Có lẽ. . . . . . Vậy cũng là một loại ăn ý.
Nhưng kết quả nhất thời xúc động chính là Trần Mộc Ngôn mở ra tủ quần áo mới nhớ tới mình đã sớm đem tất cả y phục mang đi, mà chúng lại táng thân trong hoả hoạn .Sau cậu mua lại mấy bộ y phục cũng đặt ở căn hộ vừa thuê mới đây.
Cửa phòng bị gõ vang, Trần Chi Mặc đi đến, đem một hộp qυầи ɭót mới ném tới, "Cầm lấy,mặc vào đi."Không nói dư thừa,hắn trở về gian phòng của mình .
Loại quan tâm hơi xa cách này, làm Trần Mộc Ngôn không khỏi khó chịu.
"Nhưng so với trực tiếp không đếm xỉa tới muốn tốt hơn nhiều." Cậu bưng cái hộp, ngón tay ở phía trên bật ra.
Sáng hôm sau,Trần Mộc Ngôn đi xuống lầu, trong nháy mắt đó cậu cho là mình còn có thể nhìn thấy Trần Chi Mặc cầm báo ngồi ở trước bàn ăn, nhưng Trần Chi Mặc cũng không có xuất hiện, trên bàn chẳng qua là bày một cái sandwich, một ly sữa tươi còn có một lời nhắn.
Lời nhắn ghi là kể từ khi Trần Mộc Ngôn đi,dì Lý chỉ có Thứ hai cùng thứ năm tới quét dọn vệ sinh không phụ trách nấu cơm nữa.
Trần Mộc Ngôn phỏng đoán cái sandwich này là Trần Chi Mặc làm. Chẳng qua sáng sớm như vậy hắn đi nơi nào rồi? Chẳng lẽ là có xuất diễn phải quay?Hiện tại Trần Mộc Ngôn chỉ hy vọng hắn có thể đủ chú ý thân thể mình mà không phải quay phim.
Buổi tối tan ca sau, Trần Mộc Ngôn đi siêu thị mua một chút thức ăn,nếu dì Lý không đến nấu cơm ,vậy thì được tự mình làm no bụng.Trần Mộc Ngôn nấu cháo trứng muối thịt nạc, xào hai món ăn, mặc dù mùi vị chẳng qua là có thể nuốt xuống mà thôi, nhưng là ít nhất không cần ăn thức ăn bên ngoài bán toàn là bột ngọt.
Cơm tối chuẩn bị xong ,đã 7h. Cậu ngồi ở trên ghế sa lon đợi một lát, nhìn nhìn lại điện thoại ,có bất kỳ tin tức hoặc là cuộc gọi nào.Hít một hơi, Trần Mộc Ngôn vẫn là gửi tin nhắn cho Trần Chi Mặc.
Mấy phút sau, đối phương nhắn lại hắn phải cùng cùng người chế tác ăn cơm.
Trần Mộc Ngôn thở ra một hơi, đưa di động ném qua một bên.
Nếu là cùng người chế tác ăn cơm, không thể thiếu uống rượu và vân vân, hơn nữa rất nhiều thứ đều không thích hợp với người bệnh ung thư,tên kia không thương tiếc thân thể của mình, Trần Mộc Ngôn cũng không cần giống như đứa ngốc cứ cố chấp dây vào.
Bới hai chén cháo nhão,gắp thức ăn ăn, còn lại đều bị cậu cho vào trong bồn cầu.
Nếu như chút ít quan tâm dư thừa đối với Trần Chi Mặc cũng có thể bị cuốn đi thì tốt!
Còn phải dậy sớm tới bệnh viện, cậu không có dư thừa thời gian đợi Trần Chi Mặc trở lại, dĩ nhiên cậu cũng sẽ không thừa nhận mình đang đợi.
Hơn mười giờ ,cậu nằm ở trên giường, nhưng lăn qua lộn lại, lỗ tai không khống chế chú ý gian phòng đối diện có người trở lại hay không .
Đang lúc cậu không biết lần thứ mấy rời giường đi vệ sinh,trong phòng khách rốt cục có động tĩnh. Trần Mộc Ngôn nhìn đồng hồ đầu giường một chút,hiển thị thời gian là rạng sáng mười hai giờ.
Một cỗ tức giận bốc lên,sống không có quy luật như vậy ,chẳng lẽ người này thật không muốn sống nữa !
Trần Mộc Ngôn vừa muốn đẩy cửa ra, nhưng phát giác mình không biết lấy lập trường gì để giáo huấn đối phương.
Lấy huynh đệ sao? Cảm ơn Thượng Đế, Trần Chi Mặc đã sớm biết cậu thật ra là một người khác rồi!
Cậu nằm lại trên giường của mình, nghe được gian phòng cách vách truyền đến loáng thoáng tiếng nước tắm gội.Cậu giác quan ở trong bóng tối trở nên nhạy cảm lên, tựa hồ ngay cả nước chảy qua da thịt Trần Chi Mặc cũng rõ ràng vô cùng.
Cho đến hết thảy tất cả gần như yên lặng, cậu xác định Trần Chi Mặc cũng ngủ sau, thần kinh của cậu mới nhẹ nhõm.
Sáng sớm, Trần Chi Mặc như cũ không thấy bóng dáng. Nhưng bữa ăn sáng so với ngày trước thăng cấp ,là trứng cuộn cùng sữa tươi.
Trần Mộc Ngôn thở dài một hơi. Ngày hôm qua Trần Chi Mặc ngủ muộn, mà bây giờ mới sáng sớm bảy giờ rưỡi, cho thấy hắn rất sớm liền dậy chuẩn bị bữa sáng. Trần Mộc Ngôn quyết định tối nay có cơ hội liền nói cho Trần Chi Mặc ,so với chuẩn bị bữa ăn sáng cậu càng hy vọng hắn có thể nghỉ ngơi thật tốt, mà không phải giống như bây giờ ngủ không tới sáu tiếng.
Tan ca sau, Trần Mộc Ngôn lần nữa đi siêu thị. Đem rau dưa ném vào xe đẩy ,cậu suy tư mình có nên hỏi Trần Chi Mặc trở lại ăn bữa tối hay không, nếu không mình lãng phí thời gian.
Đối phương nhắn lại rất nhanh, bất quá chỉ có hai chữ"Không về" .
Trần Mộc Ngôn có chút phát hỏa đem xe đẩy ra, thiếu chút nữa đụng ngã kệ hàng siêu thị.
Tình hình như vậy kéo dài hơn một tuần lễ, Trần Mộc Ngôn có chút không dám tin tưởng mình trở lại khu nhà trọ Buckingham như vậy trừ ngày thứ nhất dĩ nhiên đều không có gặp lại được Trần Chi Mặc !
Cậu gọi cho Vương Đại Hữu ,trực tiếp hỏi: "Anh trai của tôi gần đây có phải bề bộn nhiều việc hay không?"
"Bận rộn? Không biết -- hắn hai tháng này đều là nghỉ phép!"
"Vậy hắn xã giao rất nhiều sao?" Trần Mộc Ngôn nhăn lại lông mày.
"A. . . . . Hẳn là không có đi,hình như là cùng người làm phim hoặc là đạo diễn giao thiệp đều giao cho tôi mà,hơn nữa nếu sắp tới không có công việc thu xếp,kia tự nhiên cũng không còn cái gì xã giao a."
"Tốt, cám ơn." Trần Mộc Ngôn thở ra một hơi, cậu cuối cùng hiểu Trần Chi Mặc không phải là bận mà là đang trốn tránh cậu.
Tại sao? Mình không phải nên ngầm vui mừng sao?
. . . . . Hay là bởi vì chuyện tình ngã bệnh không muốn bị mình biết?
Như vậy thời gian lâu như thế hắn đi nơi nào? Hắn dù sao cũng có một nơi lưu lại đi?
Mà lúc này, Trần Chi Mặc đang trong nhà hàng của Anna thoải mái hưởng thụ thức ăn ngon.
Anna chống đầu nhìn hắn, "Anh không cần trở về phụng bồi tiểu bảo bối của anh à?"
"Không cần." Trần Chi Mặc cúi đầu mỉm cười.
"Anh còn chưa có nói cho hắn biết anh không có bị ung thư sao?"
"Hắn không có hỏi tôi,hơn nữa chúng ta cũng không ai biết có một ngày ai sẽ không bị ung thư ."
"Anh rất ít khi phí nhiều tâm tư như vậy đi diễn một tuồng kịch."
Trần Chi Mặc dao nĩa có chút dừng lại, "Tôi một chút cũng không muốn ở trước mặt hắn diễn trò hay là sắm vai hắn muốn tôi sắm."
"Anh nghĩ hắn cho dù đối mặt với anh chân chính cũng sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh."Anna một tiếng thở dài sau xoay người rời đi.
Trần Chi Mặc ăn xong rồi bữa tối sau, ngồi ở chỗ đó tiếp tục tiểu thuyết mấy chục ngàn chữ,cho đến khi Anna đi tới gõ mặt bàn nói đóng cửa .
Một mình một người ăn xong mì ăn liền Trần Mộc Ngôn trực tiếp ngồi ở trước sô pha phòng khách. Thời gian này trong bệnh viện thật ra thì bề bộn nhiều việc,cậu ở phòng thay quần áo chính là dựa tủ quần áo cũng thiếu chút nữa ngủ đi , chẳng qua là giờ phút này cậu tinh thần vô cùng.
Trước mắt là phim bộ Hàn Quốc dài dòng chậm chạp , trên bàn là bình trà uống thấy đáy .
Nhìn nhìn lại thời gian, mười một giờ rưỡi tối.
Phim bắt đầu tới bài hát cuối,Trần Mộc Ngôn đầu về phía sau hướng lên, bỗng nhiên nhớ tới Trần Chi Mặc cũng từng ngồi ở chỗ này ngủ chờ mình .Chẳng qua là khi đó hắn nghĩ đến cái gì? Cái tên kia không phải là tìm thám tử tư đi theo mình sao? Như vậy mình ở nơi nào làm gì thấy người nào khi nào về nhà hắn cũng nên biết vô cùng rõ ràng, tại sao còn muốn chờ mình như vậy ?
Sau đó, Trần Mộc Ngôn lại cảm thấy mình buồn cười đến bất trị. Ngắn ngủn hơn một tuần lễ cậu làm toàn chút chuyện tự mình đa tình ,về nhà theo Trần Chi Mặc,mua thức ăn nấu cơm, ở phòng khách chờ hắn về nhà. Cho dù đợi hắn mình có thể nói cái gì ?
Trần Mộc Ngôn phát giác Trần Chi Mặc tựa như hắn trên người buộc lại một cái lò xo , trốn càng xa, bắn ra lúc trở về cách càng gần.
Cửa phía sau rốt cục mở ra, Trần Mộc Ngôn tim run lên bần bật, cậu bỗng nhiên không biết mình nên làm cái gì bây giờ ,hoặc là mình hẳn nên làm bộ ngủ?
Nhưng là không còn kịp rồi, Trần Chi Mặc đã chống lại ánh mắt của cậu.
"Làm sao đã trễ thế này còn không ngủ? Ngày mai không cần đi bệnh viện sao?" Trần Chi Mặc không nhẹ không nặng hỏi một câu, liền đi lên lầu.
Ở nơi này người trước mặt mình vô luận như thế nào che dấu cũng là vô dụng , ý thức được điểm này của Trần Chi Mặc đột nhiên cảm giác được không bằng lúc đó nói ra suy nghĩ của mình là tốt rồi.
"Em là ở chỗ này chờ anh."
"Chờ anh?"Trần Chi Mặc xoay người.
"Anh nói anh có xã giao, anh phải cùng đạo diễn người làm phim hoặc là người khác gì đó ăn cơm, luôn là về nhà rất trễ . . . . . ."
"Anh ầm ĩ đến em nghỉ ngơi sao? Thật xin lỗi, anh sẽ. . . . . ." Trần Chi Mặc đang muốn giải thích cái gì, Trần Mộc Ngôn lại chen vào.
"Em là muốn nói anh đã hai tháng này đều ở nghỉ ngơi không diễn tiếp,đâu tới nhiều xã giao như vậy ?"Trần Mộc Ngôn đi về phía hắn, ở một bậc thang ngừng lại, "Em đang suy nghĩ, những ngày qua ở nhà nhìn không thấy anh không phải bởi vì anh quá bận mà là anh trốn tránh em?"
"Trốn em. . . . . ." Trần Chi Mặc trong mắt một tia kinh ngạc hiện lên nhưng là rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, "Anh cho là nếu như anh không ở trong nhà em sẽ cảm thấy càng. . . . . ."
"Càng cái gì. . . . . ." Trần Mộc Ngôn chỉ một thoáng rốt cục hiểu nguyên nhân Trần Chi Mặc về trễ như vậy .
Đối phương giật một chút khóe môi, "Chẳng lẽ không đúng sao, nếu như anh một mực trong nhà, em sẽ không cảm thấy không được tự nhiên?"
"Không biết." Trần Mộc Ngôn trả lời quá nhanh, điều này làm cho không khí trở nên có chút kỳ quái .Cậu bỗng nhiên sợ Trần Chi Mặc sẽ nói lời gì mình không muốn nghe ,thái độ mập mờ làm hắn có cái gì hiểu lầm, vừa định muốn lui về phía sau, đối phương nhưng vươn tay ra tựa hồ muốn niết mũi của cậu,nhưng động tác nhưng dừng tại giữa không trung , thu trở về.
"Anh đây ngày mai sẽ sớm một chút về nhà." Trần Chi Mặc xoay người vào phòng của hắn.
Khi tay hắn thu hồi ,Trần Mộc Ngôn mất mác ,phảng phất lòng tràn đầy chờ đợi cũng bị rút đi.
Nhưng là bất kể thế nào,khi cậu ngày thứ hai tan ca đi siêu thị mua thức ăn mở cửa phòng nhìn thấy Trần Chi Mặc ngồi ở phòng khách xem truyền hình,cậu đột nhiên cảm giác tràn đầy trở lại.
"Ăn xong cơm tối ?"Khi Trần Chi Mặc nhìn thấy những thức ăn kia ,có chút kinh ngạc, "Em muốn làm sao?"
"Luôn ăn thức ăn bên ngoài,bột ngọt quá nhiều dễ bị nóng."Trần Mộc Ngôn bắt đầu nhặt rau, "Cải trắng xào,đậu hủ chưng thịt sau đó ớt xanh xào thịt bò như thế nào?"