Chương 9
Quả nhiên Lâm Hạo Hải không để ý mấy lời nói của tôi, trực tiếp lái xe đến cửa hàng của một nhãn hiệu tôi chưa thấy bao giờ... Đã nói rồi, các nhãn hiệu nước ngoài tôi chỉ biết mỗi LV thôi, hơn nữa tôi học khoa Trung văn mà! Nhưng nhìn phong cách trang hoàng, không gian lớn nhỏ, thậm chí ngay cả độ xinh đẹp của nhân viên bán hàng, tôi có thể khẳng định đây rõ ràng không phải một nhãn hiệu tầm thường.
Thật ra tôi cũng chẳng để ý lắm, chủ yếu y phục mặc lên thoải mái là được.
Có điều đến khi tôi nhìn ra giá tiền trên đám quần áo treo trong đó, tôi lập tức hóa đá...
Lâm Hạo Hải ngồi ở ghế phía bên kia, liếc bộ dạng thất thần của tôi một cái, vẻ mặt vẫn bình thản như không.
Nhân viên bán hàng tiến lại hỏi đầy săn sóc: "Quý khách có thích cái nào không? Có thể mặc thử xem sao."
Sau đó quay đầu nhìn Lâm Hạo Hải cười cười: "Ngài Lâm, hôm nay ngài đến sao không nói trước một tiếng?"
Lâm Hạo Hải cũng cười đáp lễ: "Tiện đường mua ít đồ thôi, không cần thiết."
Quả nhiên nhân viên bán hàng khả năng đề kháng còn tệ hơn cả tôi, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lâm Hạo Hải một cái lập tức mất hồn, ngây ra nhìn chằm chằm anh ta, hoàn toàn lơ tịt khách hàng chân chính là tôi đây.
Tình trạng mấy người còn lại ấy mà... tám lạng nửa cân, tám lạng nửa cân...
Có điều, nội dung hai người đó nói với nhau cũng kỳ quái quá đi...
Thế là tôi len lén ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạo Hải: "Lâm Hạo Hải, mấy cô ấy sao lại biết anh vậy? Chẳng lẽ anh thường xuyên đưa phụ nữ đến đây mua quần áo?"
Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh Lâm Hạo Hải ngậm một điếu xì gà, tay trái ôm eo một mỹ nữ gợi cảm, tay phải ôm eo một thiếu nữ mềm mại, oai phong đập một đống tiền lên mặt bàn, cao giọng: "Đóng gói hết đám đồ cô ấy chạm vào cho tôi!"
Sau đó tôi rùng mình ba cái.
Lâm Hạo Hải lườm tôi: "Cô lại nghĩ gì rồi Cửa hàng này là của Lâm thị."
Đơn giản rõ ràng, một câu duy nhất, khiến mắt tôi sáng chói lóa...
Tôi nuốt nước bọt, nói với Lâm Hạo Hải: "Này, tôi bảo... Lát nữa tôi đứng lên, sau đó sờ hết một loạt quần áo, rồi anh nói "Gói lại toàn bộ đồ cô ấy chạm vào cho tôi!", được không được không được không?"
Tôi quả thật là không thể nghĩ là cách nào nổi bật hơn cái tình tiết khoe giàu chỉ phim truyền hình hạng bét mới có được này, dù sao nó cũng quá hoành tráng, không phải sao...?
Lâm Hạo Hải tiếp tục lườm tôi: "Đầu cô là đồ trang trí à?"
Đơn giản rõ ràng, một câu duy nhất, chỉ rõ tôi không có não...
Tôi rất phối hợp gõ gõ đầu: "Đúng thế, tôi cũng thấy đầu óc Lư Dĩ Sương hơi rỗng thật...", sau đó đứng lên, đầy bất mãn chỉ trích anh ta: "Dù sao cũng là cửa hàng nhà anh, có thiệt đằng nào đâu!"
Lâm Hạo Hải cười: "Tiền kiếm được không phải chỉ vào túi mình tôi, nhưng tiền tiêu ra lại chỉ xuất từ túi tôi thôi."
Vẫn như thế... đơn giản rõ ràng!
Nhất thời tôi nước mắt lưng tròng, miệng còn lầm bầm: Lâm Hạo Hải, Lâm Hạo Hải, cái đồ keo kiệt bủn xỉn, cái đồ vắt cổ chày ra nước...
Lâm Hạo Hải nghe được, đưa tay bóp trán, trầm mặc không đáp lời.
Mà mấy nhân viên bán hàng đứng kế bên nghe hết cuộc đối thoại giữa chúng tôi thì mặt mày đầy khó hiểu, hoặc cũng có thể tất cả họ đều giống tôi, cho là Lâm Hạo Hải quá keo kiệt, bởi vậy cả đám lại quay lại tập trung vào tôi: "Quý khách, xin hỏi quý khách có vừa mắt thứ gì không ạ?"
Tôi nghiêng đầu nhìn quanh một hồi, cảm thấy chiếc áo khoác đen có vẻ đẹp mắt, liền chỉ vào nó.
Nhân viên gật đầu, đưa lại cho tôi: "Bên kia là phòng thử, mời quý khách tự nhiên." Giọng ngọt hơn đường, thật đúng là có tố chất!
Tôi nhìn Lâm Hạo Hải một cái.
Lâm Hạo Hải thắc mắc nhìn lại tôi.
Tôi cân nhắc một lúc, cầm áo chạy lại gần anh ta: "Này, tôi mua đồ thế nào, anh không có ý kiến sao?"
Lâm Hạo Hải nhíu mày: "Quần áo của cô liên quan gì đến tôi? Tôi ý kiến cái gì?"
Tôi: "Tôi nhớ trong tiểu thuyết vẫn bảo, nam chính toàn bắt nạt nữ chính, dùng cái mỏ nhọn của nhà tư bản bắt nữ chính mua đồ cô ta không thích... Anh không như thế à?"
Lâm Hạo Hải cười: "Vẫn câu nói cũ, cô nghĩ mình là nữ chính à?"
... Con mẹ nó, quá độc!
Tôi bi phẫn xách quần áo vào phòng thử, mãi lâu sau mới quay ra, đứng uốn éo tạo dáng trước gương...
Ừm ừm, không sai không sai, thân hình của Lư Dĩ Sương vốn đã rất tốt, chiếc áo này lại khoe được một chút vòng một, khẽ ôm sát vừa vặn thân hình, tôn lên những đường cong xinh đẹp trên người. Nếu là cái thân hình sân bay của tôi lúc trước mà mặc lên, đảm bảo chẳng khác nào thung lũng Tứ Xuyên bị túp lều đen che phủ...
Nhân viên bán hàng lại ngọt ngào: "Ôi chao, cô mặc chiếc áo này đẹp thật đấy, hoàn toàn khác hẳn bộ âu phục đen lúc nãy, lúc nãy có cảm giác như nhân viên công sở cao cấp, còn bây giờ lại thêm vẻ quyến rũ... thật là thiên biến vạn hóa..."
Tôi bất lực quay sang: "Ông chủ của cô ngồi kia, còn lo tôi không mua sao?"
Nhân viên bán hàng cười với tôi: "Chính vì ông chủ ngồi đó nên mới càng phải cật lực biểu diễn tài ăn nói, có khi được thăng chức không chừng!"
"Cô thắng..."
Tôi lại uốn éo trước gương thêm một trận nữa, cuối cùng cũng vừa ý, quay người chuẩn bị chọn món tiếp theo.
Kết quả Lâm Hạo Hải đột nhiên lên tiếng: "Cái này không được."
... Đơn giản rõ ràng... Đơn giản rõ ràng cái con khỉ?! Chẳng phải anh ta vừa nói không can thiệp vào việc chọn quần áo của tôi sao? Chẳng phải tôi không phải là nữ chính sao? Bây giờ tôi vừa ý rồi, anh ta còn nhảy vào ý kiến ý cò cái gì?!
Lửa giận trong lòng tôi bốc lên bừng bừng như vừa được thêm dầu, khói bốc nghi ngút, càng cháy càng vượng, thế là tôi quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Lâm Hạo Hải chắn ngang: "Hở hang quá."
... Gì cơ?!
Lửa giận trong lòng tôi như bị nguyên thùng nước đá hắt vào, tắt ngúm, chỉ còn lại chút khí lạnh bốc hơi...
"Hở, hở hang?" Tôi trợn tròn mắt, nhìn lại bộ đồ trên người mình: "Hở hang chỗ nào chứ?!"
"Quá thấp, quá chật, quá ngắn." Mặt Lâm Hạo Hải lạnh tanh.
... Đơn giản rõ ràng...
Sáu chữ, ba câu, lại còn dùng phép so sánh, anh đã tóm tắt lý do tại sao bộ quần áo này "không được".
Hả? Bạn hỏi tôi làm sao mà nhìn ra phép so sánh ấy hở? He he, chẳng phải nói tôi học khoa Trung văn rồi đấy thôi...
Tôi nhăn nhó kéo kéo cái áo: "Cho dù có như thế thật đi chăng nữa thì sao, lúc nãy anh đã bảo không quan tâm tôi mặc gì đấy thôi."
Lâm Hạo Hải nghiêm khắc cường điệu: "Tôi nói không can thiệp vào, là không can thiệp vào trong phạm vi bình thường. Bộ dạng cô bây giờ quá sỉ nhục bộ mặt thành phố."
Tôi khóc: "Có đến nỗi như thế không?"
Lâm Hạo Hải gật đầu: "Có. Hơn nữa... Sau này cô phải đến làm việc ở tập đoàn Lâm thị, mặc như thế sao được?"
Tôi kinh ngạc: "Tôi, tôi đến làm việc ở tập đoàn Lâm thị?"
Lâm Hạo Hải gật đầu bộ dạng rất là "tất lẽ dĩ ngẫu": "Chứ sao?"
...Mợ nó!
Tôi vẫn cứ tưởng những ngày sau này sẽ được làm sâu gạo ăn không ngồi rồi chứ!
Kết quả... hóa ra là phải đi làm?
Tôi khóc ròng: "Tại sao chứ..."
Lâm Hạo Hải cười lạnh: "Lẽ nào cô định ăn không uống không của tôi? Đi làm là lao động bắt buộc của cô!"
Tôi lại càng kinh hãi: "Ý, ý anh là... tôi đi làm... anh sẽ không trả lương?"
Lâm Hạo Hải gật đầu.
Tôi ngửa mặt than dài: "Đồ tư bản độc ác!!!"
Lâm Hạo Hải từ tốn bổ sung: "Nhưng thưởng thì có thể tự đút túi."
Mắt tôi sáng rực: "Ông chủ Lâm vạn tuế!!!"
Lâm Hạo Hải hài lòng gật đầu, cười vô cùng đẹp, vô cùng tao nhã.
Sau đó tôi lại tiếp tục lượn qua lượn lại trong cửa hàng chọn y phục, bao gồm cả đồ công sở để mấy hôm nữa đi làm. Tất cả đều là những kiểu dáng quần áo tôi chưa được thử bao giờ, mặc dù mặc lên có hơi không quen nhưng cũng rất mới lạ.
Cuối cùng cũng xong xuôi, Lâm Hạo Hải rút thẻ, quẹt cái xoẹt...
Mợ nó, cảm giác quá là phê!
Tôi tay xách nách mang một đống túi to túi nhỏ theo sau Lâm Hạo Hải ra ngoài. Cái tên này, thật đúng là chẳng ga-lăng tí nào!
Tôi đang căm hận rủa xả trong lòng thì đầu đập thẳng vào lưng Lâm Hạo Hải.
"Đang yên đang lành anh dừng lại làm gì?"
Tôi tức giận nhìn anh ta. Đau mũi quá, đã thế còn chẳng có tay nào mà xoa nữa chứ.
Anh ta quay đầu nhìn tôi một cái, có lẽ thương hại mũi tôi đỏ bừng, bèn đưa tay lên xoa xoa, sau đó tùy tiện nói một câu: "Bây giờ chúng ta đi mua nội y."
...
... ...
... ... ...
... ... ... ...
Lâm Hạo Hải, anh có chắc chúng ta chuẩn bị đi mua nội y chứ không phải đi ăn cơm không?