Chương 5
Thiếu Lâm bảy mươi hai tuyệt kỹ đương nhiên không phải chỉ là những động tác võ thuật xem cho đẹp mắt, hai đệ tử Kim Đao môn đi theo sau Trí Tín thoạt nhìn khí huyết nội liễm, võ nghệ tinh thâm.
Nhưng Thẩm Nhạn vẫn ung dung cười, như hoàn toàn không để ba người vào mắt. Hai Kim Đao môn đồ không khỏi xiết chặt đại đao trong tay, có chút tức giận, nếu không phải môn chủ hạ tử lệnh, sợ là đã xách đao lên thử công phu lãng tử này.
Đối với thái độ lỗ mãng như thế của Thẩm Nhạn, Trí Tín lại chẳng chút lơi lỏng. Những kẻ biết lãng tử đều biết, lãng tử mạnh không phải ở võ công, mà là những đòn đánh bất ngờ của hắn ta. Nếu luận bất ngờ, thái độ dửng dưng này không phải là đang che giấu gì đó sao?
Không cho đối phương quá nhiều thời gian chuẩn bị, hòa thượng đã xông lên.
Xuất thân từ Giới Luật đường, Trí Tín tập là Niêm Hoa Cầm Nã thủ, hòa thượng cao lớn vạm vỡ, chiêu thức lại nhẹ nhàng nhu hoãn, mỗi chiêu một thức đều như vào nước ngắm hoa, đầu ngón tay hơi cong, nụ cười ẩn hiện.
Niêm Hoa thủ cũng tương đương Phân Cân Thác Cốt thủ, chuyên tấn công điểm yếu hại, kích nhân uy hϊế͙p͙, hơi chút vô ý liền sẽ bị chế trụ. Theo động tác của hòa thượng, hai đệ tử Kim Đao cũng một trái một phải bọc lại, chặn đường lui của Thẩm Nhạn.
Ba người liên thủ sắc bén, nhưng Thẩm Nhạn vẫn cười như vừa rồi, hoàn toàn không giao thủ với Trí Tín, trái lại xoay người, lắc mình hướng về phía một đệ tử Kim Đao.
Kim Đao môn Thiên Tinh Thập Bát trảm xem như là đao pháp nhất đẳng trong giang hồ, nhìn thấy Thẩm Nhạn tự chui đầu vào lưới, gã sao có thể không săn tâm hỉ*?
*cảm giác vui mừng của thợ săn khi thấy con mồi chui vào bẫy.
Một chiêu Thiên Quan Điếu Ấn bổ tới, trong đao phong đã ẩn có khí phá không. Ai ngờ lãng tử vẫn không đón đỡ, đột nhiên co người bắn ra, đâm thẳng vào ngực kẻ địch.
Không biết là dùng thân pháp gì, đệ tử Kim Đao đó bỗng bay thẳng ra ngoài, “Rầm” một tiếng nằm xuống đất không còn cử động nữa.
– Tặc tử!
Đệ tử Kim Đao còn lại lập tức hoảng hốt, cho rằng sư huynh mình đã bị đoạt mệnh, dưới kinh nộ lực đao trong tay liền không chừng mực, liều mạng tấn công.
Thẩm Nhạn chỉ lùi nửa bước, ngay cả đầu cũng không xoay, trở tay phẩy nhẹ, một thứ vụt sáng bay ra từ tay áo, bắn vào đao đối phương. Chiêu thức đã cũ, đao khách chỉ đành đổi chiêu, nhưng cũng kịp cho Trí Tín cơ hội, chưởng phong đập vững vàng vào bả vai Thẩm Nhạn.
Chưởng này đích xác có muốn cũng chẳng thể tránh được, song lãng tử lại giống một cọng lông ngỗng bị thổi bay, theo chưởng phong nhẹ bẫng rơi xuống cạnh đệ tử Kim Đao, đầu ngón tay trong tay áo liên đạn*, đao khách chỉ cảm thấy nửa người tê liệt, ngã quỵ xuống đất. Ba chiêu qua đi, hai người hạ trận, Thẩm Nhạn khoanh tay cười với hòa thượng:
– Thịnh tình của đại sư ta đã nhận được, hôm nay không bằng cứ thế tạm biệt đi.
*kiểu điểm huyệt nhanh, liên tiếp.
Võ công Thẩm Nhạn rốt cuộc đã đến đâu, trong giang hồ không ai biết, thế nhưng những kẻ đã từng giao thủ với lãng tử sẽ không xem hắn như đối thủ thực sự, bởi vì lãng tử không thích giết người, song điểm huyệt, thủ đoạn giở trò lại vô cùng tận, khó lòng phòng bị.
Tựa như con nhím, không chạm nó thì chỉ là cục bông mềm, nếu muốn cắn thì sẽ biến thành quả cầu gai đầy kim thép, hại người hại mình. Nay Trí Tín xem như đã thể hội, chưởng vừa rồi đánh rất chắc, từ giữa lòng bàn tay lão như bị thứ gì đó đâm một cái, đến giờ ngay cả chân cũng không bước được.
Thẩm Nhạn đương nhiên có thể nhìn ra bất đắc dĩ trong mắt hòa thượng, nhẹ nhàng an ủi nói:
– Đại sư chớ hoảng, chỉ là dược điểm định thân, không quá hai khắc dược tính sẽ hết hiệu lực. Hai vị bị điểm huyệt đạo có thể sẽ hơi lâu, nằm một chút là ổn rồi.
Bại hoại giang hồ khi đối chiến dùng thuốc mê, độc dược không phải không có, thế nhưng giống như Thẩm Nhạn dùng đến tự nhiên, nói đến thân thiết thế này, lại thật sự không tìm được kẻ thứ hai. Trí Tín thở dài, cuối cùng khoanh chân ngồi xuống, chắp tay:
– Thẩm thí chủ, lạc đường nên quay về, chớ nên càng lún càng sâu.
– Đa tạ ý tốt của đại sư.
Thẩm Nhạn cười cười, sao hắn lại không biết chân mình càng lún sâu sa vào bẫy chứ? Nhưng nếu hắn không nhúng chân, rơi vào e sẽ là người khác.
Một hỏi một đáp rồi, mũi chân Thẩm Nhạn đạp nhẹ, tiếp tục chạy tới phương xa.
Trí Tín lại thở dài một hơi, cẩn thận quan sát hai vị đệ tử Kim Đao bị điểm huyệt đạo bên cạnh một chút mới nhắm mắt, âm thầm vận công chống dược tính.
Ánh trăng dần dần lặn Tây, ông trăng non lờ mờ cũng bị màn đêm nuốt chửng. Trước bình minh là lúc sắc tối nồng nhất, bóng đêm vươn móng vuốt muốn ra sức vồ, đem chút ánh sáng mờ cắn nuốt không còn nữa.
Gió lạnh thổi qua đầu, trong rừng khe khẽ xào xạc, Trí Tín nhắm hai mắt đột nhiên lại lặng lẽ mở ra, nhìn mảng đen đặc trước mặt.
– Thẩm thí chủ?
Trong giọng hòa thượng mang theo nồng đậm do dự, sắc trời quá tối, ngay cả thị lực lão cũng không nhìn thấy cảnh ngoài một trượng. Nhưng giờ này và ở đây, trừ đi mà quay lại Thẩm Nhạn ra, lại có ai đến thăm đây?
Nghi hoặc không duy trì lâu lắm, hai bóng đen đột ngột xuất hiện trước mặt. Cả người vận màu đen, đầu mang khăn đen, trừ con ngươi phản chiếu ra chút ánh sáng thì hai người này tựa như hai pho tượng quỷ dị, toàn thân không một chút hơi thở của người sống.
Trí Tín không khỏi căng thẳng, nhăn lại mày:
– Tôn giá là ai, tới đây là có gì phải làm sao?
Hai người như hoàn toàn không nghe thấy tiếng hòa thượng, giống như mũi tên rời cung xông tới ba người. Sát thủ vốn không cần nói nhiều, mục tiêu chỉ là cái đầu trên cổ, nay lãng tử cho bọn họ cơ hội tốt nhất, sao có thể lãng phí mảy may.
Nhưng hai người xông nhanh, lại có một người càng nhanh hơn, chỉ thấy Trí Tín đột nhiên nhảy khỏi mặt đất, đôi tay tiếp được một kích đoạt mệnh của hai người.
Nội lực Trí Tín hùng hồn thế nào? Một kích ra sức, hai tên thích khách liền đồng loạt lùi hai bước, còn chưa đợi bọn hắn phản ứng lại hòa thượng đã mở miệng:
– Thẩm thí chủ, đây chính là người thí chủ muốn đợi ư ?
Trong rừng cây truyền đến tiếng cười khẽ:
– Đa tạ đại sư viện thủ, nhưng hai người này vẫn nên giao cho Tuệ Tâm Phương trượng thì hơn.
Chợt một bóng người hiện ra từ sau cây, đôi mắt cười mị mị có hứng thú quan sát hai kẻ áo đen, giống như là chim sẻ đợi được bọ ngựa.
Trí Tín thở dài, tuyên thanh phật hiệu.
Ngay khi kẻ áo đen xuất hiện không lâu, lão mới phát giác không đúng, khi lão vận công đả tọa thì dược lực trong người đã mất, mà Thẩm Nhạn lại để lại câu
“hai khắc mới có thể hành động”
. Hòa thượng không phải kẻ ngu dốt, đương nhiên đoán được Thẩm Nhạn nói vậy là có dụng ý khác, cũng thuận thế ngồi đấy, không nhúc nhích nửa phần. Kết quả là chờ được hai hung đồ muốn giết người diệt khẩu này.
Trí Tín ở trong Thiếu Lâm tự đã lâu, vốn không có thù hận gì với ngoại giới, đột nhiên có kẻ nhảy ra muốn lấy mạng lão, vì sao đương nhiên không khó đoán, lại càng khỏi phải nói hai vị sát thủ cầm trên tay không phải trường kiếm, đoản kiếm, mà là hai thanh Phân Thủy Nga Mi thứ.
Người rõ Thẩm Nhạn đều biết, hắn bình thường không thích dùng binh nhận nhưng trong tay áo lại giấu đoản kiếm, mũi kiếm nhỏ mà mảnh, nếu đả thương người vết thương lưu lại sợ cũng tựa như Nga Mi thứ. An bài cẩn thận kỹ lưỡng thế này, chỉ vì muốn đổ cái ch.ết của đám người Trí Tín lên đầu Thẩm Nhạn.
Nhìn hai kẻ áo đen trước mặt, Trí Tín chắp tay:
– Hai vị thí chủ, mời theo bần tăng lên Thiếu Lâm một vòng đi.
Hòa thượng nói chuyện không lạnh không nóng, trong mắt sát thủ lại hiện hung ác, thân hình đồng thời lên, mấy thứ bay ra khỏi tay.
– Không tốt!
Trí Tín lòng lộp bộp, sát thủ đánh đám ám khí này không phải tới lão, mà là đánh về phía hai vị đệ tử Kim Đao môn còn nằm dưới đất.
Mắt thấy đồng bạn mệnh tại sớm tối, Trí Tín vung tay áo chắn trước hai người, vụt vụt tiếng xé gió được tăng bào phồng lên đỡ, nhưng bên này còn chưa thoát hiểm, bên cạnh lại truyền tới tiếng nổ kinh thiên, khói đặc đập vào mặt, lửa cháy rừng rực, một cái cây rộng khoảng miệng bát theo đó mà đổ, ngã ầm xuống đất.
Mùi hỏa dược phả vào mặt, hòa thượng mặt đã biến sắc, lão sao có thể đoán được trong người hai tên sát thủ này lại giấu ám khí độc ác đến vậy!
Chuyện xảy ra bất ngờ, đừng nói là tránh, ngay cả lúc này trong tai Trí Tín vẫn còn ong ong, lúc nhánh cây đổ tung lên không ít đá vụn, khiến mấy người ở đây đều bị vài vết thương nhẹ. Quan trọng hơn là hai tên sát thủ vừa rồi đứng ở trước mặt, nay đã không thấy bóng dáng.
Trí Tín lòng không khỏi trầm xuống, lúc này bên cạnh lại truyền đến vài tiếng ho dữ dội, chỉ thấy Thẩm Nhạn mặt đầy bụi xách cổ áo một tên hắc y, từ trong sương khói đi ra.
– Thẩm thí chủ!
Hòa thượng vui vẻ, bụng định tiến lên.
Ai ngờ Thẩm Nhạn tùy tay ném thân thể tới, ngăn bước Trí Tín:
– Vừa rồi không cẩn thận, một tên đã chạy thoát rồi, tên này giao cho đại sư, xem như đoái công chuộc tội vậy.
Theo bản năng tiếp người nọ, Trí Tín mới phát hiện sát thủ đã mất mạng, trong miệng hộc ra máu đen, thoạt nhìn như là uống thuốc độc tự sát. Mày nhíu chặt lại, hòa thượng ngẩng đầu lên:
– Nay bần tăng đã tin Thẩm thí chủ là bị người hãm hại, càng muốn hộ* thí chủ đi Thiếu Lâm hơn…
*bảo vệ.
Thẩm Nhạn lại cười phất phất tay, đi về phương xa:
– Con rệp đi theo sau ta e là còn nhiều lắm, vẫn là không nên liên lụy đại sư. Thỉnh đại sư mau chóng đem cái xác này lên Thiếu Lâm, thông báo cho Phương trượng…
Tập kích giết cao tăng Thiếu Lâm, giá họa lãng tử Thẩm Nhạn, còn ném ra ám khí hãi nhân thính văn*, vụ án mơ hồ chả rõ đầu đuôi này, đương nhiên phải báo cáo chi tiết cho Phương trượng. Đêm nay diễn biến bất ngờ, thật khiến người ta kinh hãi. Nhìn bóng dáng Thẩm Nhạn tiêu sái đi xa, Trí Tín thườn thượt thở dài, bỏ xuống cái xác xoay người đi tới hai đệ tử Kim Đao môn.
*nghe thấy là sợ.
Mà bên kia, lãng tử tiêu sái không đi bao xa, chỉ đi khỏi phạm vi tầm nhìn của hòa thượng, Thẩm Nhạn liền cười khổ chống thân cây bên cạnh, ho ra ngụm máu. Chấn Thiên lôi đó tới đột ngột, hắn chỉ kịp dùng ống tay áo đổi phương hướng, vẫn là bị nội thương không nhỏ, cuối cùng chỉ kiếm được một cái xác.
– Mệt lớn rồi đây…
Nắng sớm đã hiện lên từ đằng đông, bóng tối lại lần nữa ẩn núp biệt tăm.
Thẩm Nhạn nhẹ nhàng lau đi vệt máu khóe môi, nhếch môi cười. Hắn là lãng tử, không phải dân cờ bạc, để ý cũng không phải một ván một trận chiến thắng bại.
Phủi phủi quần áo bị bạo tạc thành tả tơi, hắn vững vàng cất bước đến nơi ban mai vừa lên.