Chương 57
Giọng Tô Tuân run run, trong đầu một đống hỗn loạn, nhưng hắn lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Dựa theo kế hoạch đặt ra với Trích Tinh lâu, hắn phải đứng ra vạch trần bí tân nhà mình, đẩy vị kế mẫu kia lên trước đài, ngăn cản âm mưu của phụ thân.
Nhưng giờ đột nhiên có rất nhiều người biết được bí mật Tô phủ, bất luận là Kim Đao môn chủ hay Thiếu Lâm Phương Trượng, thân phận địa vị cao hơn hắn nhiều, như vậy bí mật trong lời mình, có còn giá trị chăng ?
Có lẽ còn.
Ánh mắt Tô Tuân có chút mê man, hắn nghĩ tới thích khách muốn giết hắn.
Đó là người ai an bài?
Là ai vội vã muốn bịt miệng hắn?
Có lẽ là phụ thân, có lẽ là Trích Tinh lâu, nhưng bất luận là người phía nào, đều đã không phải hắn có thể nắm. Nếu lại nghe người khác sai khiến, hắn còn có cơ hội sống sót sao?
May mắn, còn có nhiều người đứng ở trước hắn…
Dần dần, giọng hắn không còn run nữa, ánh mắt Tô Tuân cũng bắt đầu hữu thần, nhìn những võ lâm đồng đạo trước mặt, từng câu từng từ nói:
– Tô phủ sớm đã không phải Tô phủ ngày xưa, từ hai mươi năm trước phụ thân tái giá, cưới vị Hoa phu nhân đó sau, Tô phủ này liền thay hình đổi dáng. Chỉ vì có người cảm giác, Cửu Long hoàn cùng những bảo tàng trong truyền thuyết vốn nên thuộc về mình!
Bên môi hắn chợt hiện nụ cười thảm:
– Đáng thương mấy năm trước ta còn ngây thơ vô tri, cho rằng phụ thân thương yêu Nhị đệ, chỉ vì đệ ấy trí tuệ hơn người, có thể trọng dụng. Nay ta mới biết, phụ thân thương đệ ấy hộ đệ ấy, tất cả là bởi vì huyết mạch chảy trong người đệ ấy, một phần kinh thiên bí bảo, một phần Thiên gia huyết mạch, có thể không làm người ta điên cuồng vạn phần sao! Nhưng phụ thân, nó thật đáng giá để đổi trăm năm cơ nghiệp Tô phủ ta sao…
– Tên nghiệt tử!
Tô lão gia tử gầm lên một tiếng, đánh gãy lời Tô Tuân, mặt lão xanh mét, cả người như hóa thành ngoan thạch, cứng rắn phẫn nộ.
– Là kẻ phương nào yêu ngôn hoặc chúng, khiến ngươi sinh ra ý nghĩ như vậy! Kế mẫu ngươi tính tình dịu hiền, cùng ta thành thân sau chưa từng đạp ra Tô phủ nửa bước, lại từ đâu ra tâm tư nham hiểm đó! Huyết Y môn vi phụ lại dốc hết sức tiêu diệt, không một chút giả bộ, nghiệt súc ngươi chẳng lẽ muốn cấu kết người ngoài, hủy thanh danh một đời của vi phụ sao?!
Tô lão gia tử quát mắng mang theo nộ khí bừng bừng, còn có phủ nhận chém đinh chặt sắt, giữa viện lập tức một mảnh ồn ào, Tô đại công tử lời nói không khỏi quá mức hãi hùng, nếu không có chứng cứ rõ ràng, đích xác không thể vội kết luận.
Nhưng trong sự hỗn loạn đó, Thẩm Nhạn lại tiến lên trước một bước, từ trong lòng lấy ra một vật :
– Mọi người đều biết Cửu Long hoàn chính là di bảo tiền triều, nhưng có ai biết công chúa tiền triều lưu lại hai truyền nhân, kẻ thứ nhất đương nhiên là đỉnh đỉnh đại danh Hoa phu nhân, ba mươi năm mới xuất hiện, du lịch vài năm liền ẩn cư không thấy, chỉ vì tìm một ít tin tức bí ẩn. Một kẻ khác lại là cuồng nhân, cho rằng thiên hạ này đều là gia nghiệp, hoàng đình Đại Sở chiếm non sông nhà hắn, bọn họ đều là loạn thần tặc tử!
Theo lời nói tràn ngập khí phách này, Thẩm Nhạn nhẹ nhàng vung tay lên, ném thứ nắm trong tay ra ngoài. Vật đó trông như là một khối bài không lớn, vận kình lực lại khéo vô cùng.
Chỉ thấy khối bài tử nho nhỏ ấy giống như bị cái gì đó nâng lấy, nhẹ bẫng bay tới Tô lão gia tử.
Nhưng còn chưa có người vươn tay đón, cướp thì bài tử đó đột nhiên rớt xuống, leng keng một tiếng rơi xuống đất.
Trong ngoài đại sảnh, tất cả mọi người nhìn lại thì thấy một lệnh bài huyết hồng dưới đất, ở trên viết một chữ “Ngự” màu vàng đen.
“Huyết Y lệnh!”
Giữa viện nhãn lực thượng giai đếm không hết, có thể nhận ra lệnh bài này không phải số ít, lúc này liền có người hét lên.
Thẩm Nhạn mỉm cười:
– Nếu có một ngày, Hoa phu nhân không còn muốn cuồng tưởng thay triều đổi đại, vì thanh danh địa vị, cũng vì khuynh thiên tài bảo, liệu nàng ta có trở tay đối phó huynh đệ, một tay xóa bỏ gánh nặng uy hϊế͙p͙ an nguy bản thân? Tô lão gia tử đương nhiên muốn hạ thủ Huyết Y môn, chẳng những phải xuống tay, còn phải càng ngoan càng nhanh, không lưu tình chút nào hơn ai khác!
Lời vừa nói ra, trong viện lại rối loạn, Vương Hổ ha ha cười:
– Khó trách dư nghiệt Huyết Y kia nói ‘Tô phủ hại ta’.
Giọng gã cực lạnh, trong mắt cũng có tức giận, mấy vị chưởng môn ở đây có mấy ai mà không hiểu nội tình.
Tô phủ trong đại chiến tiêu diệt Huyết Y môn là ra sức lớn nhất, cũng cung cấp không ít manh mối người khác không biết. Ban đầu bọn họ đều cho rằng Tô lão gia tử một lòng vệ đạo trừ ma, nhưng nay xem ra, trừ ma là thật, vệ lại không nhất định là giang hồ chính đạo này.
Lúc này Ngụy Lăng Vân lại mở miệng:
– Nay chỉ có một tấm lệnh bài, một phong thư, cho dù Tô đại công tử tự mình làm chứng, ai có thể lấy ra chứng cứ kết luận đó chính là sự thật? Nếu tất cả đều là âm mưu Ma Môn bố trí, chúng ta chẳng phải là lục đục nội bộ tự phế võ công sao?
Xung Hòa chân nhân cũng đứng dậy:
– Lời này hữu lý. Cho dù bắt tặc, cũng phải người, của đều lấy. Chuyện hôm nay còn phải bàn bạc kỹ hơn, không thể tùy tiện làm bậy trúng gian kế kẻ khác.
Ngụy Lăng Vân gật gật đầu:
– Đạo trưởng nói rất đúng. Lão gia tử, xin thứ vãn bối vọng ngôn, lúc này chỉ có tự chứng trong sạch với võ lâm đồng đạo mới có thể rửa sạch một thân ô danh này. Nếu những người này bụng dạ khó lường, nói việc này có liên quan với Cửu Long hoàn kia, sao không mời đồng đạo tr.a thử xem, tiêu trừ nghi kỵ trong lòng người khác.
Ngụy Lăng Vân nói câu này ngược lại có tình có lý, cái gọi là thanh giả tự thanh, nếu không muốn bị ô danh, cách tốt nhất là để người có lòng nghi ngờ tự mình kiểm chứng. Nếu là trong sạch, làm sao e ngại điều tra.
Tô lão gia tử mày hơi vừa nhíu, như là đang suy tư, Tô Mộc phía sau đã hô ra:
– Cha, để bọn họ tra! Tô phủ ta còn sợ kiểu uy hϊế͙p͙ này sao? Nhưng nếu không tr.a ra, những người các ngươi hôm nay phải ăn nói rõ ràng với nhà ta!
Lời này khiến không ít người đều nhíu mày, Ngân Câu Thư sinh kia lành lạnh đáp:
– Ai cũng chưa từng thấy Cửu Long hoàn gì gì đó, làm thế nào tr.a đây? Lăng Vân công tử đây chẳng lẽ là muốn thay cha vợ lôi kéo chống đỡ…
Một giọng khác cũng vang lên.
– Không sai, tr.a chỉ sợ cũng không thể ra.
Tô Mộc tức khắc trợn mắt lên, trừng mắt nhìn sang:
– Thẩm Nhạn tặc tử! Nói Tô gia ta có vấn đề là ngươi, không để tr.a lại là ngươi! Ngươi đến cùng muốn thế nào?!
Thẩm Nhạn lại cười phất tay:
– Tô Nhị công tử, cái này là công tử hiểu lầm rồi. Đừng quên, muốn tìm Cửu Long hoàn không chỉ có một, còn có Trích Tinh lâu nữa đâu.
Ánh mắt hắn nhẹ nhàng chuyển về phía Ngụy Lăng Vân đứng bên cạnh, bên môi thoáng hiện sự trào phúng:
– Bất luận có thể tr.a được chứng cớ hay không, có người muốn âm thầm động chút tay chân, chỉ sợ cũng thực dễ dàng. Cửu Long hoàn này theo lý thuyết là chia chín cái, nay Bạch Loan phong tổ truyền một cái, Khổ Viên Đại Sư ngoài ý muốn lấy được một cái, phỏng chừng đều đã rơi vào trong tay Trích Tinh lâu. Theo ta được biết, Lý gia trang hẳn cũng có một cái, khi đó bởi vì vô ý dò xét được tin tức này, ta còn suýt nữa nguy hiểm bị Trích Tinh lâu làm hại, mảnh ngọc bội này ở đâu đương nhiên cũng không cần nói nhiều. Những cái còn lại ở nơi nào? Tô phủ dốc sức muốn chinh phạt Trích Tinh lâu, vậy Trích Tinh lâu sẽ không chú ý Tô phủ sao?
Giọng nói không vang dội lắm, Ngụy Lăng Vân và Tô lão gia tử lại đều hơi nhíu mày, nhưng Ngụy Lăng Vân không trả lời lại lặng yên lui về phía sau nửa bước, thoạt nhìn như không muốn bị người kéo xuống nước, thần tình trên mặt Tô lão gia tử liền phức tạp nhiều lắm.
Một đôi mắt thương lão lợi hại của lão quét qua đình viện, bên môi lộ ra nụ cười u ám:
– Vầy cũng không được, thế cũng không thỏa, chẳng lẽ nhà ta phải gánh ô danh này, rốt cuộc không thể tẩy thoát sao?
Tuy rằng vẫn mặt giận dữ, thế nhưng trong lòng Tô lão gia tử cũng không lo lắng gì lắm, vì lão biết ý nghĩ những đồng đạo, cũng rõ ràng cách bọn họ xử sự, nếu không có chứng cứ rõ ràng, bất luận là Võ Đang hay là Thiếu Lâm, đều quả quyết sẽ không mạo muội làm việc. Nhưng lời Thẩm Nhạn nói vừa rồi, lại chọc đến uy hϊế͙p͙ của lão.
Giấu mảnh Cửu Long hoàn trong tay mình, thậm chí dời đi tất cả lực lượng ngầm đều không tính khó, nhưng nếu bị người theo dõi, lão hơi có động tác e sẽ bị người đánh lén. Mà cục diện hôm nay, nhất là biểu hiện của nghịch tử kia, như là không ai khống chế sao?
Trích Tinh lâu và mình mưu đồ nhất trí, lần này bại lộ bí mật Cửu Long hoàn, thậm chí là quan hệ huyết mạch giữa Hoa phu nhân và Huyết Y môn, lão mà muốn cướp đoạt Cửu Long hoàn thì khó khăn vạn phần, kế hoạch ban đầu giá họa cho Trích Tinh lâu cũng rơi vào không.
Nếu lại bị người lúc cháy nhà mà đi hôi của một phen, sợ là mặt mũi mất sạch. Nhưng giằng co thế này cũng không phải cách, kế hiện giờ, sợ là phải động thủ trước khiến họa thủy đông di …
Nhìn ánh mắt Tô lão gia tử lạnh lẽo, Thẩm Nhạn chẳng hề động đậy nửa phần, chỉ là cười:
– Cách à, cũng không phải không có. Cửu Long hoàn chung quy chia làm chín phần, ai có thể cam đoan đều rơi vào trong tay kẻ xấu chứ…
Hắn vừa nói ra khỏi miệng, trong tiền viện lập tức loạn cả lên, Ngân Câu Thư sinh nâng song câu bên hông, haha cười lạnh:
– Lãng tử, chẳng lẽ trong tay ngươi có một cái?
Thẩm Nhạn xuất hiện quá mức trùng hợp, biết được cũng quá nhiều, vạn nhất trong tay hắn cũng có một mảnh thì sao?
Thứ có thể khiến Huyết Y môn, Trích Tinh lâu, thậm chí Tô phủ đều liều mình đến cướp, đó là trân quý thế nào, nếu rơi vào tay mình, vậy bảo tàng tiền triều, rồi tuyệt thế võ công…
Không ít người hơi thở bắt đầu rối loạn, nay Tô phủ loạn cục đã thành, ai có thể cam đoan trong loạn này lấy không được lợi ích gì chứ?
Người trong viện này, đích xác phần lớn là chính đạo nhân sĩ, nhưng mà chính đạo cũng là người, trong giang hồ này có mấy kẻ là quân tử, mấy người là Thánh Nhân chứ?
Tranh cường háo thắng, dám đoạt dám liều mới là bản tính của những giang hồ hào khách này, phú quý ngập trời như thế đặt ở trước mặt, ai có thể sừng sững bất động!
Đối mặt với tiếng quát hỏi này, có một người động. Nam tử áo đen khinh công cao tuyệt kia động cước bộ, cất bước tới cạnh Thẩm Nhạn, ánh mắt băng lãnh nhìn đám người rục rịch kia, trên gương mặt tuấn tiếu vô cùng ấy, cũng mang theo vài phần sát khí.
Không ít người mâu quang chớp động, không dám đối diện lại, mà một vài người khác, thì chậm rãi đem tay đặt lên cạnh đao nhận*. Mình làm người hưởng, còn không trả chút giá sao?
*đặt ở nơi cần thiết.
Thẩm Nhạn lại cười:
– Mang ngọc mắc tội*. Bỉ nhân lá gan không lớn lắm, nào dám bỏ hòn than lửa lên người, Ngân Câu tiên sinh sợ là tìm sai người.
Lời này quá mức lỗ mãng, cũng quá tùy ý. Tuệ Tâm, Vương Hổ, Thiên Môn đạo nhân đám người không khỏi đều nhíu mày, lãng tử này, lúc nào rồi, hắn chẳng lẽ còn muốn thêm phiền sao?
Trong lòng Ngụy Lăng Vân lại là sợ hãi cả kinh, ánh mắt lóe lên, nhìn lại phía sau. Bởi vì phải ẩn thân, động tác hắn tựa hồ không đủ nhanh, một giọng nói đã từ phía sau vang lên.
– Nếu là Cửu Long hoàn, ta nơi này còn có một mảnh.
Trên mặt Trang chủ Đạp Tuyết sơn trang vẫn một mình đứng ở bên cạnh hiện nụ cười khổ, thò tay mò vào ngực. Khi vươn tay, một ngọc bội trong suốt hình rồng đã ở trong bàn tay Đinh Lịch Đan.