Chương 42: Góp nhặt lần thứ bốn mươi mốt: Lá liễu

"Suỵt ——" Liễu Tức Phong cố gắng trấn an bản thân lẫn đối phương, hắn vừa vội vàng giúp Lý Kinh Trọc thắt lại dây lưng vừa nói, "Mau, gọi cảnh sát."
Lý Kinh Trọc sờ soạng vào túi quần theo quán tính, sau đó mới nhớ ra: "Điện thoại em hết pin rồi, chỉ có thể qua nhà hàng xóm mượn điện thoại."


Liễu Tức Phong vỗ mông anh một cái: "Thế đi mau lên."
Lý Kinh Trọc kinh ngạc: "Anh không đi?"
"Em đang tưởng tượng cái gì đấy?" Liễu Tức Phong nói, "Đồ ngu mới không đi, mau dẫn đường."


"Em tưởng anh lại ——" Đây là lần đầu tiên Lý Kinh Trọc thấy Liễu Tức Phong chịu đặt an toàn tính mạng lên trên hết, "Thôi đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên."


Hai người trao đổi với nhau chỉ mất mười giây, nhưng để mở được cánh cửa cài hai lần then gỗ vừa to vừa nặng của gian nhà chính kia phải tốn rất nhiều sức lực. Bọn họ không kịp bật đèn, trong nhà chính chỉ có vài sợi ánh trăng mỏng manh lọt xuống qua khe ngói, trong phòng lại chất đầy cột sách thành ra tối lờ mờ như đi lạc giữa rừng đêm. Vài quyển sách tài liệu còn được ép nhũ huỳnh quang phản chiếu chớp chớp ánh ánh, nhìn qua tựa như đôi mắt sài lang lúc nào cũng có thể nhảy bổ vào bọn họ.


Then cửa bằng gỗ quá nặng, lại luôn không được bôi trơn nên kéo một cái tạo tiếng va đập rất lớn, Lý Kinh Trọc cố thở chậm, nhẫn nại để mình không nổi nóng, trước giờ anh chưa lúc nào cảm thấy mở cửa nhà mình lại mất thời gian lâu đến thế.
Chốt thứ nhất đã rời ra.


Tiếng động truyền từ cầu thang thông lên tầng hai ngày càng lớn, tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, mỗi bước đều như một tiếng chuông báo hiệu của tử thần.
Cái then thứ hai bị kẹt, trán Lý Kinh Trọc đã rịn mồ hôi.


available on google playdownload on app store


Không được gấp gáp, phải vững tay, trước hết dời lại thanh gỗ vào chỗ cũ rồi mới rút ra lần nữa...
Nhanh lên.
Còn một chút nữa thôi.
Vào khoảnh khắc Lý Kinh Trọc chuẩn bị rút cái then cửa thứ hai ra, bỗng một cơn gió vù vù đánh úp từ mạn phải ——


Theo quán tính của người thường nhất định sẽ né tránh, nhưng Lý Kinh Trọc muốn rút thanh gỗ ra hoàn toàn nên không thể trốn, cũng không thể buông tay mà chỉ dùng khuỷu tay chặn lại, nhưng cũng vì lực tác động đó mà then gỗ bị đẩy từ phải sang trái, trượt về chỗ cũ!


Chốt cài bằng gỗ thô nháy mắt quẹt ra vài vết xước trên bàn tay Lý Kinh Trọc. Anh căn bản không có thời gian xem xét tay mình, lập tức quay người nhảy lên cho kẻ phía sau một cái lên gối.


Một kích kia vừa nhanh vừa tàn nhẫn, người nọ hoàn toàn không đoán được anh sẽ chống trả quyết liệt như vậy, sau khi hét lên một tiếng thì ngã ngửa đụng vào cột sách ở ngay đằng sau. Ầm một tiếng, mấy trụ sách bên cạnh cũng bắt đầu đổ ập xuống, rồi toàn bộ trụ sách được xếp trong nhà chính cũng đổ liên hoàn như những quân cờ domino ——


Người thường có lẽ không rõ ràng uy lực của mấy chồng sách này, nhưng Lý Kinh Trọc đã từng chính tay dọn và Liễu Tức Phong lại biết rõ không có gì nặng hơn sách vở, huống chi đống sách của Liễu Tức Phong còn có không biết bao nhiêu quyển dày ngang ngửa với đại từ điển Oxford. Một cột sách cao sắp đụng trần mà nện xuống quả thật không khác gì sập nhà.


Một đám bụi mù mịt nháy mắt bốc lên, vốn trong phòng đã đủ tối tăm, thêm tình huống này lại càng làm nhiễu tầm mắt. Liễu Tức Phong chỉ nhìn thấy có bóng người bị đánh ngã, nghe thấy tiếng ai đó tru tréo giận dữ chứ căn bản không biết được Lý Kinh Trọc đang ở nơi nào. Đúng lúc hắn đang do dự có nên gọi tên anh đồng thời làm bại lộ vị trí mình đang đứng không, tay trái đột nhiên bị một bàn tay kiên quyết nắm lấy, vừa thả lỏng chưa bao lâu, đến tay phải cũng bị cầm.


Là hai người khác nhau!
Hắn đã nắm tay Lý Kinh Trọc quá nhiều lần, anh bao dung hắn thành thói quen, cho dù có chủ động nắm tay cũng sẽ dùng vị trí bị động. Chỉ trong nháy mắt hắn phân biệt được bên trái mới là tay Lý Kinh Trọc, vì thế quyết đoán giơ chân đạp vào người bên phải mình.


Người nọ bị ăn một đạp, Liễu Tức Phong cho rằng mình đắc thủ rồi, nhưng cổ tay đột nhiên lạnh lẽo, rồi "cạch" một tiếng, tay phải của hắn đã bị còng tay khóa chặt.
"Bác sĩ nhỏ." Một tiếng cười đáng sợ vang lên.


Lý Kinh Trọc cũng cảm giác bên phía Liễu Tức Phong không đúng lắm, đang bận nhớ xem đây là giọng ai, Liễu Tức Phong đã lập tức mở miệng gọi tên người nọ: "Tào Sâm Nham."


Tào Sâm Nham cười một tiếng, mở đèn pin cỡ đại chiếu thẳng vào mắt Liễu Tức Phong. Hắn nhắm mắt theo phản xạ, Lý Kinh Trọc nhìn về hướng phát ra ánh sáng, thấy Tào Sâm Nham đã đẩy Liễu Tức Phong về phía một tay đàn em gã mang theo, còn gã thì một tay cầm đèn pin, tay kia lăm lăm con dao gọt hoa quả dài hơn hai mươi centimet, mũi dao lúc này đang kề bên cổ Liễu Tức Phong.


Hô hấp Lý Kinh Trọc cứng lại, bàn tay nắm tay hắn cũng cứng lại, nếu con dao cắm vào ở vị trí kia...
Trong đầu anh xuất hiện vô số danh từ, khí quản, xoang cảnh, động mạch cảnh ngoài, động mạch cảnh trong, dây thần kinh phế vị, tĩnh mạch cảnh ngoài...


"Bác sĩ nhỏ, buông tay, lùi ra sau đi." Tào Sâm Nham nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm chặt, nói không nhanh không chậm.
Giây tiếp theo, Liễu Tức Phong hơi nhíu mày, một giọt máu rỉ ra khỏi da hắn, dính lên đầu mũi dao.


Lý Kinh Trọc vội thả tay rồi lùi ra sau vài bước như bị bỏng. Anh nhìn đăm đăm vào Tào Sâm Nham, "Anh..."


Bây giờ nói đối phương buông dao xuống đương nhiên vô dụng, không thể ra lệnh, không thể chọc giận, cũng không thể manh động sơ suất, vậy nên làm thế nào... tiếng sách nện ầm ầm vừa rồi có đủ để hàng xóm kéo qua hay để ai đó gọi cảnh sát không... Lý Kinh Trọc vừa nhanh chóng suy nghĩ vừa nỗ lực bình tĩnh câu giờ, "Anh... tên Tào Sâm Nham?"


Tào Sâm Nham mỉm cười, sai đàn em khóa tay Liễu Tức Phong lên then cửa chính, "Bác sĩ nhỏ, biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Khỏi nhìn đồng hồ, để tôi nói cho: mười hai giờ. Giữa tháng bảy, cửa địa ngục mở, ai cũng trốn trong nhà không ra. Lúc này tiếng động bên ngoài là tiếng quỷ đi đường, tiếng kêu bên ngoài là tiếng ma khóc lóc, tiếng càng lớn càng không có ai dám mở cửa ra xem. Cho nên bác sĩ nhỏ à, cậu không cần hỏi tên tôi làm gì, hôm nay hai người các cậu chắc chắn phải ch.ết trong căn nhà này, chỉ tại nhẹ vía nên xui xẻo gọi quỷ đến nhà, đã hiểu chưa?"


"Bây giờ không giống hai trăm năm trước, không còn người tin thật sự có ma quỷ nữa. Anh đâm anh ấy thì chắc chắn sẽ ngồi tù, không có kết cục khác." Lý Kinh Trọc nỗ lực khiến giọng mình bình tĩnh quyết đoán lên, "Tào Sâm Nham, nếu trước đây Liễu Tức Phong làm gì có lỗi với anh, tôi nói anh ấy xin lỗi, tôi bắt anh ấy... quỳ xuống xin lỗi anh."


"Nó à... nó không có lỗi gì hết." Tào Sâm Nham chậm rãi dùng má dao vỗ vỗ lên mặt Liễu Tức Phong, thậm chí ngữ khí còn có chút thân thiết, nhưng giây tiếp theo đột nhiên gã hét to, "Nó nợ tao một mạng người!"
Đồng thời, Liễu Tức Phong mở bừng mắt.


Tào Sâm Nham giao lại đèn pin cho một tay đàn em khác, sau đó nhe răng cười với Liễu Tức Phong: "Mày biết tao phát hiện ra trò gì vui nhất trong cái nhà này không?" Tào Sâm Nham cười đến hở lợi, "Thằng bác sĩ của mày rên hay lắm đấy. Cực, kỳ, hay. Lương Tử, tới đây nói tao nghe chút, hôm qua mày thấy bác sĩ nhỏ rên mấy lần? Bắt chước nhà văn Liễu miêu tả mấy câu nghe chơi đi, nói chi tiết vào."


Người được gọi là Lương Tử nhổ "phì" một cái xuống sàn: "Đ*, anh Nham à, nghe một thằng đàn ông rên rỉ mẹ nó em cứng không nổi. Rên đ** gì mà ngủ cũng không yên. Thằng Điêu Tử thích nghe lắm, anh kêu nó kể đi, nó quay tay hết mẹ nửa đêm luôn."


Điêu Tử cười há há: "Đĩ lắm, mẹ nó đĩ thật ý... Anh Nham, tí anh cho em chơi nó nhá. Em chưa chơi thử bác sĩ xinh đẹp bao giờ đâu."
Liễu Tức Phong quát khẽ: "Tào Sâm Nham, không được đụng vào cậu ấy!"


"Vốn tao cũng có muốn động vào nó đâu, nhưng ai kêu nó là bồ mày? Lúc mày viết quyển sách kia có nghĩ đến ngày hôm nay không? Nghe tiếng bồ mày rên rỉ mày có viết hẳn được một quyển nữa không?" Tào Sâm Nham vừa chọc chọc mũi dao vào cổ Liễu Tức Phong vừa nhìn sang Lý Kinh Trọc, "Bác sĩ nhỏ, không chừng mày cũng đồng ý đấy, nhỉ?"


Liễu Tức Phong nhìn Lý Kinh Trọc, hắn cho rằng Lý Kinh Trọc sẽ không chịu nổi lăng nhục như vậy, ngày thường anh vốn da mặt mỏng, bị đùa hai câu đã xấu hổ đến đỏ mặt, hiện tại thế mà trên mặt lẫn trong ánh mắt đều không nhìn ra một tia cảm xúc dị thường nào.


"Lý Kinh Trọc." Liễu Tức Phong bình tĩnh nhìn vào mắt anh, "Em là bác sĩ." Lời chỉ nói một nửa, nửa câu còn lại giấu vào đáy mắt.
Ánh mắt chạm nhau, Lý Kinh Trọc đã hiểu, anh là bác sĩ, cho nên việc trên hết là phải bảo vệ tốt bản thân thì mới có cơ hội cứu Liễu Tức Phong. Anh chỉ cần một cơ hội.


"Khụ, khụ..." Lúc này, một người khác che bụng gian nan bò ra khỏi núi sách, "Chờ một chút, giữ thằng chó bác sĩ kia lại, ông đây chưa có, khụ, khụ... Đừng chơi ch.ết nó vội." Gã nói rồi đi đến trước mặt Lý Kinh Trọc, đấm thẳng vào mặt anh một quyền.


Lý Kinh Trọc chặn lại theo phản xạ, người nọ bị bật lùi xa hai bước, biết khó lòng làm gì anh liền thuận thế lùi đến trước mặt Liễu Tức Phong, hung hăng đấm hắn một đấm, sau đó mới nói: "Thằng chó bác sĩ, tao không đánh được mày thì tao đánh nó."


Lý Kinh Trọc nhìn chằm chằm người nọ, nắm tay ra sau lưng, nói: "Tới mà đánh tôi đi."
Điêu Tử thấy thế hô: "Báo Tử, mẹ nó mày đừng đánh vào mặt bác sĩ nhỏ!"


"Nó đánh tao thế nào thì tao trả lại nó thế ấy." Báo Tử đi đến chỗ Lý Kinh Trọc, cách anh hai bước thì phi thân nhảy lên, dộng mạnh đầu gối mình vào bụng Lý Kinh Trọc.


Xương bánh chè rất cứng, Lý Kinh Trọc căng cơ bụng ra chống đỡ được một chút, nhưng thân thể vẫn không khỏi bị lùi ra sau, lưng đụng mạnh vào một cái tủ gỗ đặt sát tường, đau đến mức không đứng thẳng nổi. Anh không ngừng cưỡng ép bản thân hít thở đều đặn để khôi phục thân thể. Vài giây sau, anh chống một tay xuống đất, tay còn lại chống lên ngăn tủ sau lưng chuẩn bị đứng lên, rồi đột nhiên bàn tay sờ vào tay nắm ngăn kéo tủ bằng đồng.


Loại tay nắm này...


Trong đầu anh chớp lên một hình ảnh, anh từng tặng cho ông nội một con dao phẫu thuật làm kỷ niệm, để ông lão khoe khoang trước mặt bà con xóm giềng rằng cháu đích tôn nhà mình tương lai sẽ là bác sĩ khoa ngoại chuyên thực hiện những ca phẫu thuật lớn ở bệnh viện trung ương. Anh nhớ rõ ông nội cất con dao đó trong ngăn kéo tủ nhà chính, thuận tiện có khách đến nhà kịp thời lấy ra cho người ta ngắm. Hy vọng nó vẫn ở chỗ cũ...


Lý Kinh Trọc cúi đầu, một tay che bụng giả vờ như đau đến không chịu được, tay kia lặng lẽ kéo ngăn kéo tủ sờ soạng vào trong. Dựa theo cảm giác của đầu ngón tay mà phân biệt, cuộn len sợi, mấy cây que đan len, tiếp theo là cảm giác kim loại lạnh lẽo —— một cái bấm móng tay.


"Đ*, Báo Tử, mày không đánh nó tắt thở luôn rồi đấy chứ?" Điêu Tử đi qua muốn xem thử tình hình Lý Kinh Trọc.
Không có thời gian, đầu ngón tay Lý Kinh Trọc nhanh chóng di chuyển, giấy, thìa cào lưng, bút bi, lược... Lại là cảm giác kim loại lạnh lẽo, lúc nào mới là con dao lá liễu mà anh quen thuộc nhất!


Là thánh khí cứu người của Lý Kinh Trọc.
Lúc này cũng là vũ khí giúp anh đả thương người.
Bàn tay Điêu Tử sờ lên mặt anh: "Không đứng lên nổi rồi? Vậy cho anh mày mượn cái miệng ở đây luôn đi. Không phải mày thích kêu anh nhất à? Gọi anh Điêu Tử nghe chơi xem nào?"


Những người khác ở sau lưng Điêu Tử phát ra tiếng cười tục tĩu.


Lý Kinh Trọc gục đầu, não bộ nhanh chóng phân tích, mạng của cái tay đang sờ mặt mình có đủ để đổi lấy mạng Liễu Tức Phong trong tay Tào Sâm Nham không? Hôm đó ở quán trà chỉ vì Tào Sâm Nham lo lắng cho đàn em nên mới tạm buông tha Liễu Tức Phong, vậy hôm nay...


Không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có một cơ hội duy nhất.


Điêu Tử thấy Lý Kinh Trọc không phản ứng, liền kéo khóa quần ra, bóp mở miệng Lý Kinh Trọc rồi nói: "Đừng nghĩ đến chuyện cắn, miệng mày dám nhúc nhích một phân là trên cổ thằng họ Liễu nhiều thêm một lỗ thủng." Sau đó lập tức muốn thọc thứ đồ của mình vào thẳng miệng Lý Kinh Trọc.


Chưa kịp hưởng thụ độ ấm từ khoang miệng đối phương, Điêu Tử đã cảm giác bên dưới chợt lạnh ——


Trước khi kịp có cảm giác đau, gã đã sớm nhận ra có chất lỏng gì đó chảy ra từ người mình. Ngay sau đó đau đớn ập đến, gã hoảng sợ muốn thối lui, lại phát hiện "anh em" của mình đã bị Lý Kinh Trọc nắm chặt.
"Đừng nhúc nhích." Lý Kinh Trọc nhẹ giọng, "Tốc độ tay của người học y nhanh lắm đấy."






Truyện liên quan