Chương 6: Khi phụ chủ nhân
Sáng sớm, Lý Tiểu Dân từ trong mộng lo lắng tỉnh lại, cảm giác được trong ngực có một cảm giác ấm áp, cúi đầu, nhìn thấy Lan nhi Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan nhi đang mỉm cười ngọt ngào, tại khóe mắt còn mang theo một tia lệ ngân, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trên đôi môi anh đào của nàng.
Đêm qua, chính mình cùng nàng điên đảo loan phụng, sau khi điên cuồng qua đi, nữ tử thuần khiết này đã trở thành đỉnh lô, dựa theo thiên thư phần phương pháp Song Tu để tu luyện tiên khí của chính mình. May là chính mình trong phòng bày trước trận pháp, để thanh âm không cách nào truyền đi ra bên ngoài. Nếu không nói, chỉ sợ cung nữ phụ cùng phi tần, đều sẽ bị thanh âm này làm cho mặt đỏ tim đập loạn không cách nào ngủ được.
Rồi đột nhiên, cửa phòng truyền đến một tiếng nổ, cửa phòng đóng chặt bị người một cước đạp mở, cửa phòng mở toang.
Lý Tiểu Dân lấy làm kinh hãi, cuống quít dùng chăn che thân thể của Lan nhi từ đầu đến chân, ngẩng đầu nhìn ra, đã thấy một giai nhân lệ chất trời sanh, ngọc diện hàm uy, mắt phượng sanh hàn, lạnh lùng đứng ở ngoài cửa, trong mắt có chưa sự tức giận cùng cực, trừng mắt nhìn hắn.
Trên đầu nàng, tóc được vấn cao, đầu cài phượng trâm, gió nhẹ thổi tới, phất động y phục hoa lệ trên người nàng, giai nhân xinh đẹp này, tuy sắc mặt ẩn chứa sự giận dữ, nhưng lại ẩn chứa phong vận thành thục mê người, điều này khiến cho Lý Tiểu Dân nuốt nước miếng liên tục. (ta cũng zậy thiệt là…)
Vân phi căm tức nhìn Lý Liểu Dân, bước nhẹ nhàng vào trong phòng của hắn, trầm giọng hỏi: "Lan nhi, tiểu tiện nhân này, sao còn ở chỗ này?"
Lý Tiểu Dân thầm kêu bất hảo, đêm qua làm việc qua hưng phấn, ngay cả buổi sáng hôm nay cũng quên gọi Lan nhi rời giường, Vân phi nhất định là sau khi tỉnh lại phát hiện Lan nhi chưa có tới phòng quét dọn sạch sẽ, bởi vậy lúc rửa mặt trang phục cũng không kịp chuẩn bị tìm đến Lan nhi, kết quả là không thấy nàng trong phòng, liền chạy đến đây tìm đến.
Lý Tiểu Dân trên mặt có chút biến sắc, lại miễn cưỡng cười khan nói: "Nương nương người tới đay làm gì, Lan nhi tự nhiên là ở trong phòng nàng ấy nghỉ ngơi, như thế nào lại tới nơi này?"
Vân phi hừ lạnh một tiếng, bước vào trong phòng, trực hướng bên giường của hắn.
Lý Tiểu Dân thầm than một tiếng, biết việc này khó có thể giấu, liền đứng bên giường ánh mắt hướng tới U Nhi, tâm thần khẻ nhúc nhích, hướng tới nàng phát chỉ lệnh.
Đêm qua, U Nhi đứng ở bên giường, trừng to con mắt tò mò, nhìn cảnh xuân cung suốt một đêm, khiến cho tâm thần có chút hỗn loạn, bây giờ nghe được chủ nhân phát lệnh, mang người nhẹ nhàng bay đến cạnh cửa, tới cửa thì nhẹ nhàng đóng lại.
Trải qua nhiều ngày tu luyện tiên pháp, nàng rốt cuộc cũng có tiến bộ, linh thể dần dần bắt đầu thật thể hóa. Mặc dù tính công kích pháp thuật còn không bằng Nguyệt nương, nhưng mà đóng cửa công việc thường ngày này thì không có vấn đề.
Nguyệt Nương còn đang trong Thu Hồn ngọc, đọng ở bên giường, không được Lý Tiểu Dân gọi ra, không thể tùy ý đi ra. Lý Tiểu Dân cũng không muốn gọi nàng ra, sự việc kiểu này, căn bản không dùng được công kích pháp thuật âm đọc mà nàng luyện qua. Huống chi đối mặt với tuyệt sắc giai nhân như vậy, Lý Tiểu Dân cũng không nỡ hạ thủ độc ác.
Vân phi vẫn chưa cảm giác thấy cửa đã vô thanh vô tức đóng lại sau lưng mình, bước đi tới bên giường của Lý Tiểu Dân, phấn diện hàm sân, lạnh giọng nói: "Tiểu thái giám đáng ch.ết, mau đưa Lan nhi giao ra đây!"
Lúc này, Lan nhi cũng đã bừng tỉnh, lại bị Lý Tiểu Dân gắt gao giấu trong chăn, không thể nhúc nhích. Nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm của chủ nhân, không khỏi sợ hãi, thân thể mềm mại dính sát vào thân hình xích loã của Lý Tiểu Dân, run nhè nhẹ, da thịt như ngọc trên người sợ hãi mà nổi lên vài điểm nho nhỏ(chắc là nổi da gà ấy mà), Lý Tiểu Dân cảm giác được biến hoá trên da thịt nàng, không khỏi cảm thấy yêu thương, một mặt nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng, một mặt cười nói: "Nương nương, tiểu nhân đang ngủ, y phục không chỉnh tề, hay là thỉnh nương nương tạm thời ra ngoài, đợi tiểu nhân mặc quần áo, rồi hướng tới nương nương giải thích."
Vân phi đã sớm thấy dưới chăn có chút nổi lên, còn đang khe khẽ rung động, hiển nhiên là có chút cổ quái, lại nghe thấy Tiểu Dân Tử che dấu, lửa giận không kiềm chế được, tát một cái thật mạnh lên mặt Lý Tiểu Dân, cả giận nói: "Tử thái giám, còn dám mạnh miệng! Ta đã sớm xem các ngươi có cái gì không đúng, nghĩ không ra các ngươi lớn mật như vậy, dám ở trong cung của ta làm điều này!"
Bị ngọc chưởng đánh vào hai gò má, Lý Tiểu Dân nhất thời bị sửng sốt, đầu bị đánh cho về một bên, Vân phi nhân cơ hội nhấc chăn lên, nhìn thấy Lý Tiểu Dân trần truồng cùng với một nữ tử đang run rẩy, nổi giận nói: "Các ngươi hai tên tiệnh nhân này, tuổi không lớn, lá gan không nhỏ, dám ở đây giả trò Long Phượng Du Hí!"
Vân phi nhìn thiếu niên trần truồng, cũng nhịn không được mặt ửng hồng lên, trong lòng thầm than: "Tiểu quỷ này, vóc người thật tuyệr, lớn lên lại thanh tú như vậy, nếu không phải là thái giám, chỉ sợ quyến rũ một đám tiểu cô nương, vì hắn mà cam tâm tình nguyện!"
Chính là vừa nhìn thấy Lan nhi cùng hắn ở cùng một chỗ, Vân phi lại cảm thấy một trận đố kỵ, nắm lấy mái tóc tán loạn của nàng, cắn răng mắng: "Tiểu tiện nhân! Mới như vậy đã quyến rũ nam nhân! Ta đem ngươi tới Nội Sự phòng, theo cấm luật trong cung, cho ăn côn tử, các ngươi sẽ bị đánh ch.ết!"
Lý Tiểu Dân kinh hãi, nếu thật sự để Nội Sự phòng biết được, chỉ sợ chính mình thật sự phải mang theo Lan nhi chạy trối ch.ết. Nếu là bị bọn thị vệ phát hiện vây công, chính mình mang theo một người, khó có thể thoát được, nói không chừng Lan nhi dễ bị thương tổn trong loạn đao, như vậy nên làm như thế nào thì tốt?
Nhìn thấyVân phi nắm tóc Lan nhi lay động một trận, không thèm để ý nàng đang kêu khốc, tay kia chạm vào bộ ngực của nàng, Vân phi nổi giận nói: "Tiện nhân, trách không được ngực lớn như vậy, nguyên lai là bị tử thái giám bày làm ra như vậy! Phi, thật sự là hạ tiện!"
Nàng vừa hận lại vừa đố kị, lại giơ tay lên, đánh túi bụi lên người vào Lý Tiểu Dân cùng Lan nhi, chỉ hận không được thấy hai tên nô tài thâu tình rồi loạn quyền đánh ch.ết, đỡ phải để bọn chúng trước mắt mình chàng chàng thiếp thiếp, khiến cho mình tâm phiền.
Rồi đột nhiên, chưởng ảnh bay tới, "Ba" một tiếng, một cái tát mạnh lên mặt nàng ta, Vân phi đau đến nỗi kêu một tiếng, lui về phía sau từng bước, kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Dân trên giường, không dám tin tử thái giám này cũng dám động thủ đánh mình! (đánh hay lắm đè nó ra xxx đê)
Lý Tiểu Dân mặt lạnh lùng, chậm rãi từ trên giường đứng lên, đứng trên giường ngạo nghễ mà đứng, trầm giọng nói: "Ngươi có thể chửi ta là "Tử", dù sao ta cũng "tử" một lần; nhưng không cho phép ngươi chửi ta là "Tiểu"! "Thái"! "Giam"!"
Vân phi tiếp tục lui về phía sau từng bước, mỹ mục hiện lên sự kinh hãi, không dám tin nhìn tiểu thái giám đang loã thể đứng trên giường: tại hạ thân của hắn, có một… "Tiểu Dân Tử"! (^^ câu này ta chỉnh một chút nghe vầy hay hơn!!)
Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy hạ thân của thái giám, nhưng Vân phi với tri thức của mình, cũng biết nơi đó tuyệt đối không nên có một thứ như vậy. Chẳng lẻ là, thái giám này lại nam nhân ở ngoài cung, lẻn vào trong cung, mưu đồ bất chính?
Vân phi kinh hãi một trận, một mặt lui về phía sau, một mặt chỉ vào Lý Tiểu Dân mắng: "Tử thái giám, ngươi xong rồi! Ngươi dám lẻn vào cung, uế loạn cung khuê, ta… cái này… đi gọi thị vệ tới, đem ngươi loạn đao phân thây!"
Lý Tiểu Dân đâu chịu để nàng thong dong đi gọi thị vệ, cười một tiếng dài, liền có U Nhi canh giữ ở trước cửa dùng sức đẩy, làm Vân phi ngã về phía trước giường, trừng lớn hai mắt, còn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lý Tiểu Dân ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng tìm tòi, liền nắm lấy ngọc thủ của Vân phi vào trong tay (ực…), dùng sức nhắc lên, nhìn Vân phi bị nhắc lên trước mặt mình, nhìn lên khuôn mặt như ngọc của nàng, không khỏi nuốt tiếp một ngụm nước miếng.
Trước mắt là mỹ nữ, khoảng hai mươi tuổi, quanh thân tản ra sức quyến rũ của nữ tính, vóc người bốc lửa, bộ ngực sữa cao lớn, eo nhỏ nhắn nắm chặt, thân mặc y phục của hoàng phi, cao quý phi thường, tuyệt sắc dung nhan vì sợ hãi mà có chút trắng bệch, nhìn qua không có hung hăng như bình thường, ngược lại nhìn qua có vài phần đau đớn thương cảm.
Lý Tiểu Dân thân thể ngồi trên giường, nhìn mĩ nữ khó kiếm này, trong mắt đầy dục hỏa, dần dần thiêu cháy trong lòng.
Ở trên người, y phục tương đối mỏng manh, nếu chính mình còn có thể bỏ qua như vậy vưu vật mê người thành thục, vậy không phải nam nhân! (mà là thái giám a ^^)
o0o
Vân phi sau một lúc thì xuất môn, rời đi điều này làm cho chính mình tràn ngập thống khổ khi nhớ lại nơi bị lăng ngược, nhìn cung nữ bốn phía có ánh mắt kỳ dị, trên mặt đỏ lên, cúi đầu đi nhanh vài bước, lảo đảo chạy về trong phòng của chính mình, "phanh" một tiếng, đóng cửa lại.
Tựa ở phía sau cửa, Vân phi cảm giác được cơ thể vô lực, bi phẫn cực độ tại đáy lòng trào lên, thân thể mềm mại vô lực ngã ngồi trên mặt đất, tên tử thái giám này dám lăng nhục tuyệt sắc cung phi, nức nở che mặt đứng lên.
Bên ngoài lời bàn tán của cung nữ về điều này, đối với ngày hôm nay sự việc kỳ quái nhiều hơn thường ngày.
Buổi sáng, đầu tiên là Lan nhi không có rời giường, khiến cho Vân phi nương nương giận dữ, vội vã rửa mặt sao đó liền chạy khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Lan nhi, sau đó tiến vào trpng phòng của Tiểu Dân Tử kêu to, sau đó…
Tựu không có thanh âm nào!
Cửa bị đóng, trong phòng lại không có một tia thanh âm phát ra, điều này làm cho cung nữ trong lòng có một nỗi sợ hãi không tên, rồi lại không dám tiến lên nghe lén, nếu chọc giận Vân phi nương nương, chính mình cần phải khốn khổ rồi.
Sau đó một canh giờ, mới nhìn thấy Vân phi nương nương vẻ mặt tiều tụy, lảo đảo hoảng loạn rời khỏi phòng của Tiểu Dân Tử, bước đi với tư thế rất kỳ quái, chẳng lẻ là, nàng trong lúc dạy bảo Tiểu Dân Tử, không cẩn thận bị thương ở chân sao? nguồn
Các nàng không có nghĩ đến, Vân phi nương nương không phải đơn giản là bị thương ở chân như vậy.
Một mình nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch Vân phi yên lặng chảy nước mắt, nghĩ đến chính mình trong phòng thống khổ rên rỉ, sau bị tử thái giám làm trỗi dậy dục hỏa thì lớn tiếng phát ra những âm thanh ɖâʍ đãng, nhất định đều bị cung nữ bên ngoài nghe được, không khỏi tu phẫn muốn ch.ết, lại càng sợ hãi chí cực.
Thân là hoàng phi, bị một kẻ lẻn vào trong cung giả làm thái giám ɖâʍ nhục, sự việc bực này, vô luận là như thế nào không thể cho người khác biết. Cố nhiên giả thái giám này sẽ bị lăng trì xử tử, nhưng vận mệnh của chính mình, càng bi thảm hơn làm cho nàng không dám tưởng tượng.
Nàng xuất thân trong gia đình quyền quý, cả nhà luôn luôn đối với nàng phi thường sủng ái, bởi vậy mới tạo cho nàng tính cách như vậy. Nhưng cũng bởi vậy, làm cho nàng đối với gia tộc luôn có cảm tình rất sâu sắc, nếu là vì chính mình, làm cho người nhà gặp hoạ, thì Vân phi tuyệt đối không cách nào tiếp nhận, thề không thể để cho sự việc này phát sinh.
Vì thế, nàng cũng chỉ có nuốt sự nhục nhã này xuống bụng, nghĩ chính mình từ trước đối với tiểu thái giám này luôn đánh mắng, thì hối hận vô cùng, chỉ hận chính mình khi đó không có xuống tay ác độc một chút, hung hăng đánh ch.ết hắn, liền không có chuyện như hôm nay!
Nàng trong phòng phiền muộn cả ngày, không cho cung nữ tiến vào phòng mình, lại không dám đối với các nàng đánh chửi, sợ các nàng nơi chuyện gian tình của mình, báo cho Nội Sự phủ, vậy mình có thể hoàn toàn xong đời.
Giữa trưa, cửa phòng mở ra, một người bưng thức ăn, đi đến, tiện tay đóng cửa mang cho.
Vân phi nằm trên giường, tâm tình đang phiền muộn, cả giận nói: "Ai cho phép ngươi vào, ta đã nói, ta không muốn ăn gì sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đột nhiên nhớ tới, mình bây giờ không thể thao túng cung nữ trong tay, nếu chọc giận các nàng, chính là không ổn.
Nàng đang muốn nói hai câu giảng hoà, chợt nghe người nọ mỉm cười nói: "Nương nương, người nếu tự hủy hoại thân thể, thì ai tới theo ta ngủ?"
Vân phi kinh hãi, từ trên giường ngồi xuống, nhìn hàm răng tráng sáng, cùng nụ cười sáng lạn của thiếu niên tuấn tú, kinh hoàng nói: "Ngươi, như thế nào… ngươi đã đến rồi?"
Lý Tiểu Dân mỉm cười nói: "Ta sợ người tự hủy hoại thân thể, bởi vậy đặc biệt tự mình tới đây, cùng người ăn chung a!"
Vừa nói chuyện, hắn đột nhiên sắc mặt trầm xuống, cả giận nói: "Cái gì… ngươi không nhớ thân phận sao, nhìn thấy bổn thiếu gia, nên gọi cái gì, ngươi đã quên sao?"
Vân phi vừa thẹn lại vừa sợ, nhưng nhớ lại thủ đoạn hắn lăng ngược mình trong phòng, lại không dám không từ, giãy dụa đứng lên, xuống giường quỵ trên mặt đất, khấu đầu nói: "Thiếp thân bái kiến chủ nhân!"
Trên cái trán trắng sáng lạnh như băng, Vân phi trong lòng bi khổ, nước mắt không khỏi chảy dài.
o0o
Sáng sớm, Lý Tiểu Dân cùng Vân phi sóng vai nằm giường lớn trong khuê phòng của nàng, một mặt tùy ý nắm lấy bộ ngự sữa cao lớn tràn ngập tính đàn hồi của nàng, một mặt mờ mịt nghĩ:
"Ta làm như vậy, liệu có quá mứ không nhỉ?"
Lắc đầu, Lý Tiểu Dân nói với chính mình:
"Một chút cũng không quá! Trước nàng đối với ta như vậy, còn muốn đi tố cáo ta, đánh ch.ết ta, hơn nữa nàng từ trước đã đánh ch.ết mấy thái giám, cung nữ, ta như vậy đối vớinàng, đã xem như quá nhẹ! Không nên trách ta, nếu ai tới đến nơi đây, ở vào trong hoàn cảnh của ta, tuyệt đối cũng sẽ lựa chọn làm như vậy! Không có biện pháp, đây là biện pháp duy nhất, nói không chừng, còn có người định muốn giết người diệt khẩu, so ra ta xuống tay còn nhân từ hơn?"
Nghĩ đến trước kia cuộc sống thật là vui sướng tiêu dao, trên mặt Lý Tiểu Dân không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, tâm thầm suy nghĩ, nếu là người khác lúc đầu bị vây trong hoàn cảnh bây giờ, bọn họ sẽ lựa chọn ở lại đây mỹ nữ nhiều như mây, hay là thế nào? (đoạn này không hiểu nên dịch bừa anh em thông cảm!!!>"<)
Tựa như hết thảy nam nhân bình thường, Lý Tiểu Dân cũng sẽ có sự lựa chọn như vậy. Chỉ có như vậy, mới là thật sự hợp tình hợp lý!
Cúi đầu, nhìn dunh nhan xinh đẹp của Vân phi, thấy nàng đang sợ hãi len lén nhìn hắn, khóe mắt hình như có lệ ngân, Lý Tiểu Dân không khỏi cười rộ lên, đưa tay vuốt ve hai gò má của nàng, theo gương mặt đi xuống, hí lộng thân thể bóng loáng của nàng, kĩ xảo thuần thục làm cho Vân phi lại nhịn không được khe khẽ thở dốc.
Tay hắn, mơn trớn đôi đùi đẹp thon dài trắng như tuyết, mò tới trên chân ngọc. Nhìn đôi chân ngọc trắng muốt của nàng, khéo léo lả lướt, nhớ tới đôi chân ngọc này từng hung hăng đá lên người mình, Lý Tiểu Dân không khỏi phiền não trong lòng, trên lòng bàn chân của Vân phi, nhẹ nhàng gãi gãi một chút.
Thân thể mềm mại của Vân phi có chút giãy dụa, vặn vẹo, ma sát trên người Lý Tiểu Dân, khiến cho dục hoả của hắn trỗi dậy, đưa tay xoa nắn hương đồn xích loã mềm nhẵn của Vân phi, cười nói: "Chẳng phải trước kia ngươi luôn ngược đãi ta sao? Bây giờ ta nên trả lại sao đây!"
Vân phi mắt to sáng ngời, lập tức tràn ngập sợ hãi, không biết hắn sẽ trả thù mình như thế nào.
Đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến thanh âm vội vàng của Lan nhi: "Nương nương, Thần phi nương nương tới!"
Lý Tiểu Dân cùng Vân phi đang loã thể nằm cùng nhau giật nảy mình, cuống quít thoát ly ra, đứng lên mặc quần áo.
U Nhi vẫn canh giữ ở bên giường, nàng thương cảm dùng linh lực, cố gắng giúp đở Lý Tiểu Dân mặc thái giám phục sắc, sau đó lại cùng Lý Tiểu Dân giúp đỡ Vân phi mặc quần áo.
Mắt thấy đã không kịp, Lý Tiểu Dân dùng chăn giấu Vân phi vào bên trong, ở bên tai nàng, thấp giọng nói: "Giả bệnh!"
Vân phi tỉnh giác, dùng chăn cuộn mình thành một đống, che chắn một nửa thân thể chưa mặc y phục của mình, trong tâm vô cùng hoảng loạn, sợ bị Thần phi phát hiện hình dáng của mình.
Một trận cười duyên từ bên ngoài truyền đến, tiếp theo, liền nghe được thanh âm của một nữ tử cười nói: "Hảo muội muội, ngươi hôm nay như thế nào không đi ra cửa đón ta?"
Trong thanh âm này, tràn ngập kiều mỵ, tựa như dấu diếm trong đó vô tận kích thích cùng hấp dẫn, nghe vô cùng dụ hoặc. (ài đây là phi tần thứ hai trong cung bị tiểu dân ca ca làm thịt^^)
Nghe thấy thanh âm, Lý Tiểu Dân nhịn không được trong lòng rung động, tim đập cũng nhanh hơn rất nhiều, âm thầm kinh ngạc: "Thanh âm này như thế nào, chỉ vừa nghe, là có thể làm cho người ta hưng phấn như vậy?"
Cửa phòng mở ra, một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi bước đến, thấy Vân phi nằm trên giường, trùm kín trong chăn, bên cạnh có một tiểu thái giám đứng bên giường, không khỏi cười nói: "Muội muội, trời đã sáng lâu rồi thế nào mà vẫn còn ngủ trên giường thế?"
Lý Tiểu Dân tay cầm phất trần, đứng bên giường, nhìn trộm lại, đã thấy nữ tử nọ tựa hồ so với Vân phi lớn hơn một hai tuổi, dung mạo cùng Vân phi tương tự, cũng xinh đẹp chí cực, thần thái xinh đẹp, trước nở sau căng, bộ ngực sữa cao lớn, eo nhỏ nhắn thắt chặt, vóc người tựa hồ so với Vân phi càng thêm bốc hỏa. Mi mục hàm xuân, sóng mắt lưu động, ẩn hàm vô hạn mị hoặc, không khỏi làm cho Lý Tiểu Dân trong lòng kinh ngạc: "Nơi đâu tới một vưu vật như vậy, vừa xinh đẹp vừa phong tao, là danh kỹ đương đại sao?"
Thần phi ánh mắt thấy Vân phi đứng bên giường là một tiểu thái giám, mi thanh mục tú, thân hình cân đối, dung nhan tuấn mỹ như vậy, nhưng chính nhìn kĩ, không khỏi trước mắt sáng ngời, cười quyến rũ nói: "Hảo muội muội, trách không được ngươi không chịu rời giường, nguyên lai là có chuyện tốt như vậy!"
Thấy nàng tươi cười vũ mị, Lý Tiểu Dân lại nhịn không được trong lòng rung động, trong lòng thất kinh: "Thật sự là phong tao, cười như vậy, khiến cho lão tử nhịn không được!" trong lòng hình như có ngọn lửa, mơ hồ thiêu cháy.
Vân phi đỏ mặt, hoảng hốt vội hỏi: "Tỷ tỷ lại nói đùa! Tiểu muội thân thể không khỏe, mới không có đi ra ngoài nghênh đón tỷ tỷ, tỷ tỷ thật đáng ghét!"
Thần phi eo nhỏ khẽ đung đưa, bước tới, ngồi bên cạnh Vân phi, cầm tay nàng, mỉm cười đạo: "Hảo muội muội nói lời ở đâu vậy, chúng ta là họ hàng xa, lại cùng ở trong cung, tựa hồ giống như thân tỷ muội, chuyện khách khí thì không nên nói. Trước đó vài ngày, thân thể ta không khỏe, nhờ có muội thường xuyên đến thăm ta, bây giờ ta thân thể đã bình phục rồi, đặc biệt qua đây cám ơn muội!"
Một bên cùng Vân phi nói chuyện, nàng một bên thiêu khởi nga mi(?), mỉm cười nhìn Lý Tiểu Dân, mị hoặc nói: "Tiểu thái giám này thật là tuấn tú, hảo muội muội, ngươi thật sự là có phúc khí nha!"
Lý Tiểu Dân mặc dù kiếp trước đã là người trưởng thành, nhưng cũng chưa từng gặp qua nữ tử phong tao lại lớn mật như thế, bị ánh mắt quyến rũ của nàng làm cho sắc mặt đỏ lên, không khỏi cúi đầu.
Vân phi lại biết nàng ta thích nhất thái giám tuấn tú, giương mắt nhìn thiếu niên cường tráng nọ vừa rồi khiến cho mình ch.ết đi sống lại, trong lòng vừa buồn cười lại vừa sợ hãi, không biết hắn sẽ ứng phó với vị biểu tỷ quyến rũ này của mình như thế nào.
Nàng cùng Thần phi, đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, mà gia tộc của Thần phi so với gia tộc của nàng còn giàu có hơn một chút. Từ vào trong cung cho tới nay, một đôi biểu tỷ muội vốn muốn liên thủ chuyên sủng, nhưng vẫn còn bị quân vương không để ý tới, bây giờ Lý Ngư đã không thể xxx, càng không cách nào đến đây an ủi các nàng, khiến cho Thần phi trời sanh mị cốt trong lòng khát khao vô cùng, tìm không được nam nhân mà cảm thấy tịch mịch, liền có chủ ý đánh vào trên người tiểu thái giám tuấn tú.
Chỉ tiếc, gần đây Tịnh Thân phòng (lò chặt kê kê) vì mấy vị Tịnh Thân sư phó (người chặt kê kê) sau khi uống rượu đánh nhau bị xử phạt, khiến cho nhân thủ không đủ, làm cho hiệu suất công tác xuống thấp, cũng không có đủ nhân thủ để dùng, lại càng không thể cấp cho những cung phi bị thất sủng này. Thái giám trong phòng Thần phi, là một đám ngu xuẩn vô cùng, làm cho nàng vừa nhìn liền trong lòng có ác ý, lấy đâu ra tâm tình cùng bọn chúng có cử động gì thân mật?
Trước đó vài ngày, bởi vì trong lòng buồn bực, Thần phi bị bệnh một trận, thật vất vả thân thể mới khoẻ trở lại. Hôm nay cảm thấy nhàm chán, bởi vậy tới phòng của Vân phi, [ừa vào cửa, liền thấy một thái giám vô cùng tuấn tú là Lý Tiểu Dân đứng bên giường, không khỏi rung động trong tâm, trong miệng khô khốc, đối với tiểu thái giám này sinh ra hứng thú nồng hậu.
Giờ phút này, trong lòng nàng khát vọng, mặt ngoài lại vẫn là một bộ dạng bình tĩnh, vô cùng thản nhiên, giơ ngọc thủ lên nhẹ nhàng chỉ chỉ, cười nói: "Hài tử ngoan, lại đây, cho bổn cung nhìn kỹ cái nào!"
Biết mình bây giờ mang thân phận là thái giám, Lý Tiểu Dân bất đắc dĩ đi tới, khom người nói: "Nô tài tham kiến Thần phi nương nương!"