Chương 49

Editor: demcodon
Dịch quay đầu nhìn về phía thợ thủ công đang đo kích cỡ vẽ thiết kế, sau đó quay đầu đi về phía Thanh đang đứng ở một bên.
Thanh thấy y đi tới rũ mắt xuống nhìn mũi chân mình, khóe miệng mang theo chua xót cười ngẩng mặt lên nhìn y: “Một lát ta phải đi.”
Dịch gật gật đầu ừ một tiếng.


Thanh lại nói tiếp: “Ngươi muốn đi cùng ta hay không?”
Dịch lắc đầu giơ tay vỗ vỗ bờ vai của gã khó có được lên tiếng an ủi: “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”


Mặt Thanh trắng bệch, khuôn mặt vặn vẹo tươi cười kia còn không bằng khóc còn thuận mắt hơn, gã thở sâu chậm rãi lắc đầu: “Dịch, ta biết ý của ngươi, ta cũng không muốn nói nhiều như vậy với chủ thượng, ta chỉ là cảm thấy...... cảm thấy không cam lòng.”


Dịch lại vỗ vỗ bờ vai của gã tỏ vẻ an ủi, nhưng cuối cùng không nói cái gì.
Thanh thở sâu giơ tay nhẹ nhàng đấm vào ngực y, tiếp theo quyết định xoay người rời đi.
Dịch đứng ngay tại chỗ một lát xoay đầu nhìn về phía Quảng đứng ở hành lang gấp khúc. Quảng xua tay với y, Dịch thở dài đi qua.


“Nói lời từ biệt?” Quảng cười tủm tỉm nhìn y sau đó lấy cái tay đặt ở sau lưng đến, trong tay xách một bao vải: “Cái này cũng đưa cho hắn đi, Tiểu Yến cố ý làm điểm tâm cho hắn mang trên đường ăn.”
“Tự ngươi đi.” Dịch nhíu mày duỗi tay nhéo cằm Quảng: “Hắn còn chưa đi.”


Quảng tát một cái mở tay y ra mang thêm trừng mắt nhìn y một cái sau, lướt qua y đi tìm Thanh.


available on google playdownload on app store


Thanh không có cái gì cần thu dọn mang theo, gã vốn chỉ có một cái bọc nhỏ bên trong đựng vài món y phục còn có mấy tờ ngân phiếu, thấy Quảng đến đây gã nhíu mày cười nhạo nói: “Ngươi có phải là cũng cảm thấy ta thật không thể nói lý hay không?”


“Từ khi ngươi có cái tâm tư kia nổi lên với chủ thượng thì ta đã phát hiện ngươi thay đổi không ít, ai có chút thiện ý nhắc nhở hoặc là giúp cuối cùng sẽ làm cho đối với ngươi cảm thấy chúng ta có tâm tư nghiêng lệch gì. Thanh, tự ngươi suy nghị lại xem mấy năm nay chúng ta có ai nói qua ngươi một câu không phải hay không?” Quảng ném bọc nhỏ lên trên bàn cười lạnh nói: “Tiểu Yến cố ý làm điểm tâm cho ngươi, kêu ngươi trên đường ăn, còn nhờ ta nói tiếng xin lỗi với ngươi. Ta ngược lại cảm thấy hắn căn bản không cần đối xử với ngươi như vậy, ý tốt của hắn ngươi lại nhất định sẽ không cảm kích.”


Sắc mặt Thanh thay đổi liên tục cắn răng nhìn một bao vải nhỏ căng phồng để ở trên bàn, câu từ chối kia muốn ra khỏi miệng ở dưới nụ cười lạnh của Quảng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ là gật đầu tỏ vẻ biết ơn.


“Chao ôi, ngươi đổi tính hả? Ta còn tưởng rằng ngươi phải nói chút gì chứ.” Quảng được lý không buông tha người, thế nào cũng phải nghĩ biện làm cho Thanh nổi giận cùng đấu với hắn.


“Ta từ nhỏ đã không bằng các ngươi, các ngươi tốt xấu gì còn từng có nhà, còn ta thì sao? Trước khi gặp được chủ thượng ta trải qua cuộc sống như thế nào? Nếu không phải gặp được chủ thượng ta đã sớm ch.ết! Các ngươi cũng trải qua khổ sở, nhưng các ngươi có thử qua trơ mắt nhìn bằng hữu của mình bị người nấu ăn hay không? Ta ngay cả phản kháng cũng không thể, có biết ta mỗi ngày trải qua ngày tháng lo lắng hãi hùng là như thế nào hay không? Ta sợ ngủ rồi bị người làm thịt ăn đi! Ta ích kỷ chẳng lẽ không đúng sao? Ta thích chủ thượng ta thừa nhận, nhưng ta trước nay không nghĩ độc chiếm y, ta vẫn luôn cảm thấy chủ thượng sẽ giá lạnh không có cảm tình, ta chỉ là, ta chỉ là thích y, chẳng lẽ cũng sai lầm sao?” Giọng điệu Thanh từ kích động dần dần chuyển thành nghẹn ngào, đến cuối cùng câu hỏi kia kêu lên từ trong khe hở ngón tay bị gã che, nhưng nước mắt đã từ trong hốc mắt chảy ra.


Người hai mươi tuổi khóc lóc thảm thiết.


Quảng khe khẽ thở dài, duỗi tay cầm lấy ấm trà trên bàn rót ly trà đưa cho gã, giọng điệu mang bất đắc dĩ nói: “Chủ thượng lạnh tâm lạnh tình là không sai, đó là trước kia, sau khi ngươi đến cũng có thể cảm giác được vị trí Tiểu Yến ở trong lòng chủ thượng. Nếu không phải ngươi xúc động đi tìm Tiểu Yến nói những lời này y cũng không có khả năng đuổi ngươi trở về.”


Thanh giật mình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Quảng. Có ý gì? Ngày đó Quảng và chủ thượng đều nghe được?


“Ta vốn tiểu đêm đi nhà xí, bất quá ngươi và Tiểu Yến đang nói chuyện nên ta không mặt mũi quấy rầy, chủ thượng......” Quảng cười khổ nhìn gã: “Ngươi cũng không suy nghĩ lại, Tiểu Yến và chủ thượng ngủ chung ở trên một cái giường, buổi tối hắn đứng lên chủ thượng sẽ không biết sao? Lúc ta và Ninh đến thì Tiểu Yến đã ngủ không ngon vẫn luôn suy nghĩ miên man, chủ thượng đã từng cảnh cáo chúng ta không được nói lung tung, ngươi ngược lại tốt, bình thường nhìn rất khôn khéo sao ngày đó lại nhịn không được thế?”


Thanh im lặng, gã chỉ là ghen tị mà thôi.


Quảng thấy dáng vẻ ủ rũ của gã giơ tay vỗ vỗ bờ vai của gã cười nói: “Được rồi, được rồi, bày khuôn mặt này cho ai xem chứ, chờ thêm đoạn thời gian lại trở về là được; hơn nữa ta nghe chủ thượng nói qua vốn Tiểu Yến là tính toán đi kinh thành mua nhà ở, hiện tại cũng chỉ là tạm thời ở đây kinh doanh tửu lâu, về sau sớm muộn gì cũng phải đi kinh thành yên ổn lại, khẳng định còn có thể nhìn thấy cũng không phải một đời không quay về.”


“Thật sự?” Thanh chớp mắt mấy cái rõ ràng không tin.


“Thật sự, Tiểu Yến khẳng định sẽ đi kinh thành, đừng nhìn hắn bình thường cười tủm tỉm dáng vẻ một tính tình tốt, kỳ thật tầm nhìn hắn còn nhiều lắm.” Nghĩ đến những phương pháp kiến tiền kia của Yến Thần Dật còn có gần đây đang vẽ một số bảng xem không hiểu lắm, Quảng chậc lưỡi: “Nếu Tiểu Yến có thể đến Công bộ hoặc là Hộ bộ thì Hoàng thượng sẽ không lo về bạc.”


Phụt một tiếng, Thanh bật cười ngược lại là rất tán thành câu nói cuối cùng kia của hắn.
“Hắn là rất biết kiếm bạc.” Không bội phục không được, nếu cho Yến Thần Dật không gian phát triển hắn khẳng định có thể vớt được nhiều bạc hơn hiện tại.


Quảng vỗ vỗ bờ vai của gã quơ quơ: “Được rồi, cái khác ta sẽ không nói chính ngươi cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, lúc đi thì đến nói cho chủ thượng và Tiểu Yến một tiếng, cũng làm cho hai người bọn họ yên tâm.”
Thanh gật đầu đồng ý.
* * *


Yến Thần Dật ở phòng thu chi vẽ bảng thống kê, hắn muốn viết rõ ràng thu nhập tài chính từ tháng năm bắt đầu tách ra đến cuối tháng bảy bây giờ, sau đó tính những món khách thích nhất, mặt khác những món không được ưa chuộng thì đổi đi.


Thanh gõ cửa, đầu Yến Thần Dật cũng không nâng nói: “Tiến vào.”
“Ngươi đang làm cái gì thế?” Thanh đi đến bên cạnh bàn khó hiểu nghiêng đầu nhìn nhìn hắn vẽ gì đó, vừa là văn tự vừa là ký hiệu, thật sự là nhìn không hiểu.


“Hửm? Cái này hả, là bảng thống kê, gần đây trong huyện lại mở thêm mấy tửu lâu, nếu chúng ta không thay đổi thực đơn một chút sẽ bỏ lỡ thật nhiều khách.” Yến Thần Dật ngẩng đầu cười cười với gã, tiếp theo lấy tay nghịch mép sổ sách và bảng: “Ngươi tới là có chuyện muốn nói với ta?”


“Ừh.” Thanh gật đầu, do dự một lát cuối cùng lấy hết dũng khí nói: “Đêm qua ta không nên nói với ngươi như vậy, ta xin lỗi.”


“Ngươi không có sai, ta cũng không sai, ngươi chỉ là nhất thời không nghĩ thông suốt mà thôi.” Yến Thần Dật nâng nâng tay ý bảo gã ngồi xuống, còn mình thì là duỗi eo đứng lên đi lại, ngồi hơn hai giờ mông hắn đều đau.


“Chờ thêm một thời gian lại trở về, Tư Bác chỉ là đang lo lắng một đám các ngươi đều chạy tới đến lúc đó ta sẽ suy nghĩ nhiều.” Yến Thần Dật rót hai ly trà cho gã và mình, sau đó ngồi ở trên ghế đối diện gã cười nói: “Các ngươi tổng cộng có mấy người? Là loại ám vệ hả?”


Hắn nhớ rõ trước kia lúc lên đại học thì thích xem tiểu thuyết, dường như tất cả trong tiểu thuyết đều sẽ xuất hiện nhân vật ám vệ ảnh vệ này, cho nên hắn rất hiếu kì.
Thanh nhíu mày nghi ngờ nói: “Ám vệ? Đó là cái gì?”


“Chính là giấu ở chỗ tối đi theo chủ tử và bảo vệ chủ tử, chẳng lẽ không đúng?” Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái uống ngụm trà.


“Vậy à, ta biết ý của ngươi, đó chỉ có Hoàng thượng mới có, chúng ta chỉ là thị vệ của chủ thượng, so với thịt vệ bình thường được tự do một ít mà thôi.” Thanh cũng uống ngụm trà.
Yến Thần Dật gật đầu, hai người cùng lúc im lặng.


Bình thường Yến Thần Dật đã nói không quá nhiều, hắn và Thanh cũng không thân, hơn nữa nói trắng ra là hai người bọn họ còn là tình địch. Mặc dù là tình địch đơn phương nhưng kiểu ở chung này sẽ làm cho bọn họ rất xấu hổ.


Thanh ho khan một tiếng uống một ngụm nước trà còn thừa trong ly, sau đó đứng lên chuẩn bị cáo từ.


“Đợi đã, ngươi cầm cái này đi.” Yến Thần Dật nghĩ nghĩ, vẫn là đứng lên đi tới trước bàn mở ra ngăn kéo nhỏ cầm ra một chồng bản vẽ từ bên trong đưa cho gã: “Mang cái này cho Hoàng thượng xem, ta viết giải thích có thể không quá chi tiết, nhưng thợ thủ công trong cung hẳn là có thể xem hiểu, để cho bọn họ giúp sửa.”


Thanh cúi đầu nhìn nhìn chữ nhỏ rậm rạp viết ở trên giấy Tuyên Thành, sau đó bên cạnh vẽ bức tranh, gã chớp mắt mấy cái đột nhiên cười nói: “Chữ của ngươi thật xấu.”


Yến Thần Dật giật giật khóe miệng, nhịn không được trợn trắng mắt lên trời. Đúng vậy, đúng vậy, chữ hắn xấu, hắn có thể viết ra chữ phồn thể đã không tệ rồi, còn ghét bỏ này nọ.


“Chữ của chủ thượng rất tốt, ngươi có thể kêu y dạy cho ngươi dùng lực cổ tay như thế nào.” Thanh lấy một chồng bản vẽ cất vào trong túi áo, gã xem không hiểu: “Còn có việc gì không? Nếu không có việc gì thì ta đi đây.”


“Ngày mai ngươi hãy đi, hiện tại trời cũng sắp tối, đi đường ban đêm không an toàn.”
“Được.” Thanh đưa lưng về phía hắn gật đầu, sau đó ra khỏi phòng.


Gã đi ra ngoài thì thấy Tư Bác đứng ở trong sân, rõ ràng đã đợi một lát. Thanh bước nhanh đi qua quỳ một gối xuống: “Chủ thượng.”


“Đứng lên, đừng làm cho người nhìn hiểu lầm.” Tư Bác không kiên nhẫn xua tay, sau đó nói: “Ngày mai đi thì mang theo cái này.” Y tiện tay ném thẻ bài màu đen cho gã nhíu mày nói: “Đừng nóng vội về kinh, đi vào trong mấy thành khác dạo, những quan viên vừa tiền nhiệm kia không nhất định đều là tốt, ngươi hiểu ý của ta chứ?”


Thanh gật đầu mặt mũi tràn đầy kích động. Chủ thượng kêu gã đi đến chỗ thị sát quan viên chính là đại biểu không phải muốn vứt bỏ mình, y vẫn là cần mình.


“Được rồi, đi ăn cơm, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai hãy xuất phát.” Tư Bác thấy dáng vẻ kích động của gã thì biết người này không hề uể oải, nếu đổi thành lúc phía trước y sẽ không để ý. Nhưng hiện tại......


Y thấy Thanh rời đi không khỏi bật cười lắc đầu, xem ra mình thật sự thay đổi không ít. Y đảo đảo đôi mắt, đổi thành ngốc nghếch cười hề hề, y đẩy cửa phòng thu chi ra chưa đi vào bên trong đã kêu: “Thần Thần ~~ ăn cơm thôi ~~~”


Một giọng nói dính như vậy còn mang theo chút làm nũng. Yến Thần Dật đang vẽ đường thẳng bị tiếng kêu của y mang theo cuộn sóng âm dọa run tay lên, một tờ sơ đồ cứ như vậy ra đoạn tì vết không dài không ngắn.


“Tư Bác! Lần tới huynh lại làm ta sợ như vậy ta kêu Quảng lấy giẻ lau bàn rách nhét vào trong miệng huynh!”
Tư Bác tội nghiệp lại gần dán bờ vai của hắn cọ cọ, sau đó cười nói: “Thần Thần, nhanh lên đi ăn cơm, Lưu sư phụ nấu xong cổ vịt, vừa rồi ta nếm một cái thật cay, cay đến ta chảy nước mắt.”


“Phải không? Vậy một lát phải nếm thử.” Yến Thần Dật nhéo mặt y, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn y: “Cơm nước xong giúp ta vẽ!”


“Được được được, đệ nói cái gì cũng được.” Tư Bác cười tủm tỉm tùy ý hắn nhéo mặt mình, lại gần hôn hôn khóe miệng của hắn sau đó duỗi cánh tay ra trực tiếp ôm hắn đứng lên.
* * *


Ăn xong cơm chiều giờ tuất canh ba [buổi tối khoảng 8 giờ] tửu lâu đóng cửa, Quảng thu dọn quầy xong quay đầu chỉ thấy Dịch không tiếng động đứng ở nơi đó, hắn nhíu mày nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên.






Truyện liên quan