Quyển 2 - Chương 15: Kết cục
Vị lão huynh họ Bạch tên Vô Trần kia quả nhiên khổ mệnh, cha mẹ đều là cựu thần Bắc Hạ vương triều. Năm đó khi Bắc Hạ chưa vong, Bạch gia cả nhà phú quý. Đến lúc Bắc Hạ bị diệt, lại lưu lạc tha hương. Mà hắn lại sinh ra trong thời kỳ lưu lạc đó. Năm mười một tuổi, cha mẹ đồng loạt qua đời. Đến lúc ch.ết, không để lại bất chứ thứ gì ngoài mảnh tàng bảo đồ loạn thất bát nhao đó.
Vì hoàn thành tâm nguyện của lão cha, người này bắt đầu sống vất vưởng trong giang hồ, nói cho dễ nghe thì chính là hành tẩu giang hồ, khó nghe một chút thì chính là lông bông vô công rỗi nghề. Lang thang suốt một năm, đánh bừa đánh bãi không biết làm sao lại trở thành môn hạ của minh chủ võ lâm Lâm tiền bối, trở thành đệ tử nhập thất của lão. Người này thiên phú rất cao, võ công học cực kỳ giỏi.
Tuy rằng trở thành môn hạ của Lâm tiền bối, nhưng Bạch huynh vẫn không quên việc tìm kiếm tàng bảo đồ. Hai năm trước, giang hồ xuất hiện lời đồn tàng bảo đồ hiện đang ở kinh thành, người này đơn thương độc mã đánh vào vương phủ. Đánh được nửa ngày, không ngờ đó là một cái bẫy, không chỉ không tìm được tàng bảo đồ, còn bị người ta bắt nhốt.
Trên thực tế, hai năm trước không hề xuất hiện thứ được gọi là tàng bảo đồ. Sở dĩ có lời đồn, đều là chuyện tốt Viêm vương làm ra, mục đích chính là dẫn dụ những người tìm tàng bảo đồ cắn câu của hắn. Ba người còn lại tương đối thông minh (lúc đó ta vẫn chưa xuyên tới, Mộ Dung tiểu thư có đi hay không ai biết được? Cho nên, tính ba người), tuy rằng là đi thăm dò, nhưng rất nhanh phát hiện đó chỉ là một cái bẫy. Mỗi mình hắn ngốc nghếch, bị Viêm vương bắt được. Trong một lần ở nơi đặt bẫy, Thiên ca gặp được Thiên cô nương, tình huống ở hiện trường khi đó chính là đoạn đối thoại ngớ ngẩn mà Viêm vương nghe được: “Ngươi họ gì?” , “Ta họ Thiên”.
Nói họ Bạch này là bạch si (3) cũng chẳng có gì quá đáng, đến Viêm phủ tìm tàng bảo đồ, ngang nhiên lại đem cả tàng bảo đồ của mình theo, để Viêm vương lấy được. Với võ công của lão Bạch, muốn chạy trốn khỏi vương phủ dễ như trở bàn tay. Có điều, tàng bảo đồ của hắn đã bị mất. Vì muốn lấy lại tàng bảo đồ, hắn đành tương kế tựu kế ở trong vương phủ.
Vào một ngày một tháng nào đó, lúc Ngự Thiên đang lật tung vương phủ, rốt cuộc tìm được hắn ở chỗ của hạ nhân. Hai người hợp mưu, hắn ở lại, Thiên cô nương trà trộn vào vương phủ hỗ trợ, Ngự Thiên lúc rảnh không có việc gì làm thì tới nơi tìm thử.
Ba người hợp sức tìm tàng bảo đồ, tìm hơn nửa năm, họ Bạch kia rốt cuộc cũng tìm được tàng bảo đồ bị mất. Khi tìm được tàng bảo đồ đã vội vội vàng vàng trở về gặp Ngự Thiên, thương lượng chuyện kế tiếp.
Nghe xong mọi chuyện, ta thật sự không còn gì để nói.
Họ Bạch này dĩ nhiên lại là sư huynh của Lăng Sương, làm tới làm lui, hóa ra đều là người một nhà với nhau cả.
Hắn có phải sư huynh của Lăng Sương không không thành vấn đề, vấn đề chính là… “Tàng bảo đồ rốt cuộc ở đâu?” Phòng ốc trong vương phủ hơn một nửa ta đều đã bay qua, những nơi trọng địa như thư phòng ngọa tất, ngõ ngách nào cũng không bỏ sót. Ngay cả tranh treo trên tường, cũng bị ta tháo xuống luôn. Tìm nhiều nơi như vậy mà cũng không tìm được gì.
Bạch Vô Trần trợn mắt, “Trong nhà xí.”
“Nhà xí.” Tất cả mọi người đều trợn mắt thật to.
“Ai cũng cho rằng tù nhân phải nhốt trong những chỗ như địa lao, kỳ thực, hắn giam ta ở phòng của hạ nhân.” Bạch Vô Trần trợn mắt, “Nô bộc bên người hắn, tất cả đều là thủ vệ.”
“Viêm vương quả nhiên lợi hại.” Nhốt phạm nhân trong phòng của hạ nhân, dùng thân phận nô bộc để che mắt thiên hạ, thật là cao mẹ nó cao chiêu (1). Thua trong tay nam nhân như vậy, ta thật không thấy chút mất mặt.
“Thế nên, hắn giấu tàng bảo đồ ở trong nhà xí cũng không có gì kỳ quái.” Mộ Dung Phong Vân đến lúc này mới lên tiếng.
Thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thay đổi tạo hình thành Phượng Ngự Thiên, ngay cả lời nói mà cũng tiết kiệm.
Bạch Vô Trần xua xua tay, cười như không cười, “Đào một cái hố trong nhà xí, chôn xuống dưới, ai mà đoán được.” Giấu trong mao xí… ta thật muốn lấy gạch ném bản thân mình.
Đại thổ phỉ giậm chân một cái, “Tuyệt diệu.” Đúng là tuyệt **.
Vì tìm được tàng bảo đồ cũng Bạch huynh, ta hi sinh hạnh phúc cả đời gả cho Viêm vương, là muốn gần nước ở ban công (2), ai ngờ…
Trước khi gả cho hắn, ta chưa từng nghĩ sẽ có kết cục nư vậy. Thực tế, ta cũng không quá kinh ngạc. Bởi vì, đây là sự thật.
Kết cục như thế nào không có gì quan trọng, có kết cục là được rồi.
Ta vỗ vai thổ phỉ, ý muốn bảo hắn đừng kích động, lại tiếp tục chậm rãi ngồi vào vị trí trung tâm, “Chiến thần tướng quân và Vũ Lăng vương danh chấn thiên hạ chắc mọi người đều đã nghe qua?” Tỷ tỷ và tỷ phu bị ta biến thành đại biểu sống, nói tới nói lui đúng n lần.
Ta vừa nói, tất cả mọi người đột nhiên nín bặt. Bạch lão huynh chính là người đầu tiên trở lại bình thường nhìn ta, “Chuyện gì?” Chuyện gì? Bản công chúa muốn thuyết giáo cho các vị nghe đó.
Ta giả vờ thở dài một tiếng, bắt đầu kể chuyện, “Những năm cuối của Bắc Hạ vương triều, chư hầu phân tranh, giặc cỏ nổi lên bốn phía, dân chúng khắp nơi lầm than. Tám năm sau, Hoàng Phủ Đức soán vị, tranh giành suốt mười một năm, mới có thể thống nhất thiên hạ. Lại phải qua năm năm tranh đấu tiếp theo, mới có thể thành công dẹp loạn tứ vương, chân chính thống nhất thiên hạ. Sau đó, giám quốc công chúa phải mất thêm thời gian mấy chục năm nữa, mới có thể khiến thiên hạ thái bình, dân giàu nước mạnh như ngày hôm nay. Mọi người tính thử xem, phải dùng bấy nhiêu thời gian, mới có được thái bình thịnh thế như bây giờ. Cái gọi là nhất tướng công thành vạn cốt khô, trong vòng mười năm thời gian này, sẽ xuất hiện bao nhiêu danh tướng? Xuất hiện bao nhiêu bá chủ? Các vị hãy tưởng tượng một chút, đã ch.ết bao nhiêu người, chảy bao nhiêu máu? Ta không phải thần thánh, chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi. Không dám gánh vác thiên hạ trên vai, thế nhưng, thân là truyền nhân của chiến thần tướng quân, ta không thể nhìn tâm huyết của người bị hủy hoại chỉ trong một giây một phút, không thể nhìn cảnh thiên hạ đại loạn.” Đạo lý này nghe cả tiểu nữ tử như ta còn hiểu, bọn họ sao lại không hiểu chứ.
Tam thổ phỉ trừng mắt nhìn ta, “Tiểu hài tử thì đứng qua một bên, ngươi thì biết cái gì?”
Ta đứng dậy, hai tay chống nạnh, chỉ thẳng vào mũi bọn chúng mà nghiến răng nghiến lợi, “Lời ta nói các ngươi không nghe thấy à, thỉnh tính toán thử xem năm mươi năm đó, đã ch.ết bao nhiêu người, khô bao nhiêu cốt.” Ta tự thấy mình giống như một lão sư kinh khủng.
“Cô nương, tỉnh tính toán thử xem, Hoàng Phủ Đức soán chính, đã ch.ết bao nhiêu người, bao nhiêu người nhà tan cửa nát.” Đại thổ phỉ nghiến răng nghiến lợi, thần sắc thâm độc không gì sánh được.
Ta mỉm cười, “Đúng vậy, bao nhiêu người nhà tan cửa nát. Nếu các vị muốn phản thêm lần nữa, có phải lại ch.ết rất nhiều người không?” Đạo lý đơn giản như vậy, sao bọn họ còn không hiểu?
“Lời này rất hợp lý.” Lão Bạch khoát chân lên ghế, chậm rãi rót một ly trà, “Thôi thì chúng ta đừng phản nữa được không?” Hả, thỏa thuận dễ dàng như vậy?
Thiên cô nương ngồi xuống bên cạnh hắn, “Cũng được.” Thoạt nhìn căn bản không có lòng tạo phản.
“Lung nhi nói rất có đạo lý.” Thiên ca ám muội ôm ta, “Chi bằng Kình Thiên minh giải tán, mọi người ai về nhà nấy đi.” Tốt lắm, ta tán tành.
“Chủ tử, ngài nói cái gì vậy?” Nhị thổ phỉ hớt hải, thoạt nhìn có thể nổi bão bất cứ lúc nào.
Ta vội vàng đứng ra hòa giả, “Ai ai ai, mọi người cứ vậy quên đi.” Chuyện tạo phản dừng ở đây được rồi.
“Không có cửa đâu.” Ba thổ phỉ đồng thanh lên tiếng.
Ta vỗ vỗ trán, lần tứ hai thở dài, “Nhớ năm đó, Vũ Lăng vương dã tâm bừng bừng, chỉ vì một câu nói của chiến thần tướng quân mà không màng thiên ạ. Tuy rằng không màng thiên hạ, nhưng không thể buông tha mộng tưởng của mình. Người đã dùng một cách thức khác, trở thành người đứng đầu thiên hạ. Trải qua nhiều năm tổ chức, nhiều năm nỗ lực hao tổn biết bao tâm huyết, rốt cuộc người có được cái gì? Kết quả là, suýt nữa mất đi nữ nhân mình yêu thích nhất. Vất vả lắm mới có được những ngày yên ổn, lại bị kéo vào một trận hoàng quyền tranh đấu. Phu phụ hai người suốt đời cố gắng cho thiên ạ, rốt cuộc không có được cái gì. Phương pháp của họ đúng là vĩ đại, nhưng cũng rất ngu ngốc. Quyền lực cho dù là tốt, nhưng vẫn chưa phải là thứ tốt nhất. Nếu ngươi không thể dùng quyền lực để đạt được mục đích của mình, xin hỏi ngươi cần quyền lực để làm gì? Vũ Lăng vương không cam lòng làm một nam nhân tầm thường, người cần quyền lực, đơn giản vì đó là mộng tưởng của người. Người hoàn thành được mộng tưởng của mình, nhưng chẳng đổi được gì cả. Ta thật sự không hiểu, tại sao mấy tên hoàng tử ch.ết tiệt đó lại đấu đá đến ch.ết đi sống lại. Nếu mọi người không cần giai nhân tuyệt sắc, không cần vàng bạc châu báu, chỉ vì mộng tưởng của mình, ta khuyên các vị tốt nhất buông tay đi. Bất hạnh của Vũ Lăng vương chính là một ví dụ, đừng giẫm lên vết xe đổ đó lần nữa.” Ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn ba tên thổ phỉ.
“Phú quý như mây bay, tiền tài như cặn bã, không cần.” Lão Bạch tiếp tục uống trà, là người đầu tiên hưởng ứng.
Mộ Dung Phong Vân cười hắc hắc, lần thứ hai ăn đậu hũ của ta, “Có nàng, ta không cần mỹ nữ.”
Ta hung hăng giẫm hắn một cái, “Nhìn cũng không được.”
Hắn không chút xấu hổ nói, “Không dám không dám mà.”
Ba tên thổ phỉ hùng hổ đứng lên, “Lão tử không cần mỹ nữ cũng không muốn tiền tài, chỉ muốn chiến tranh. Hoàng Phủ Đức tên đê tiện đó giết cả nhà ta, chà đạp muội muội ta, chỉ còn ba huynh đệ ta trốn thoát, lão tử muốn báo thù.” Ặc… Muội muội bị chà đạp, đáng thương nha.
Đáng thương thì đáng thương, “Lão tử không cho tạo phản.” Ta giơ chân lên giẫm xuống mấy cái, giống như một lão đại hung hăng, “Không cho tạo phản.”
“Dựa vào cái gì?” Đại thổ phỉ bắt chước bộ dạng của ta.
Ta đưa tay sờ soạt lỗ mũi một chút, động tác vô cùng thô lỗ, “Lão tử nói không cho tạo phản thì không được tạo phản.”
“Ta muốn tạo phản.” Tam thổ phỉ trừng to mắt, “Bọn chúng chà đạp muội muội ta, giết cả nhà ta.”
“Ta biết.” Ta vỗ vỗ đầu hắn, “Ta biết, có điều, ngươi suy nghĩ lại chút đi, nếu chúng ta tạo phản, có bao nhiêu người sẽ nhà ta cửa nát, bao nhiêu nữ tử sẽ bị chà đạp?”
Phượng Nhị trực tiếp không để ý tới ta, bắt lấy Mộ Dung Phong Vân, “Chủ tử, ngài nói đi.”
Ta mặc kệ bọn họ, đi tới bên cạnh tàng bảo đồ, “Các ngươi xem, mảnh tàng bảo đồ này có phải bị thiếu hay không?”
Nghe ta nói vậy, mọi người lập tức vây quanh. Trải qua nghiên cứu tỉ mỉ, Mộ Dung Phong Vân là người lên tiếng đầu tiêm. “Hình như bị thiếu một phần.”
“Tuyệt đối là thiếu.” Lão đại đưa ra kết luận.
“Nhiều như vậy, tàng bảo đồ không chỉ thiếu một phần.” Vẫn là Thiên cô nương thông minh.
“Có hỏa chiết tử (4) không.” Ta vỗ vỗ vai Mộ Dung Phong Vân.
“Có.”
“Lấy ra đốt lên đi.”
“Ờ.”
Hắn đốt hỏa chiết tử lên, ta tiện tay đem tàng bảo đồ đặt trên ngọn lửa.
Tàng bảo đồ còn chưa bén lửa, trên cổ ta đã có thêm một thanh kiếm, “Làm gì?”
Ánh mắt ta lạnh lẽo, “Thiên ca? Vì tàng bảo đồ mà chỉa kiếm vào người ta ư?” Hắn dĩ nhiên…
Ta siết chặt mười ngón tay, hít sâu một hơi. Mộ Dung Phong Vân, món nợ này ta sẽ tính sau.
Hắn rút kiếm lại, lạnh lùng nói, “Không được động đến tàng bảo đồ.” Từ lúc ta quen biết hắn đến nay, hắn chưa từng đối xử với ta như vậy. Hôm nay vì tàng bảo đồ, ta lại dám đối xử như thế với ta.
“Đúng, không cho phép động.” Lão Bạch cũng không giúp ta.
“Không phải không muốn tạo phản sao? Cần thứ đó làm gì?” Ta giận dỗi ném tàng bảo đồ xuống đất, giận dỗi bĩu môi.
Mộ Dung Phong Vân: “Nhặt lên.”
“Toàn là một lũ ngu ngốc bị bệnh thần kinh, một lũ ăn no không có việc gì làm mới đi tạo phản. Ân ân oán oán giữa triều đình Bắc ạ và Thừa Thiên vương triều thì có liên quan gì đến các ngươi? Nếu như quân vương Bắc Hạ vương triều đủ tài đủ đức, cũng không bị Hoàng Phủ gia thay thế được.” Càng nói càng giận, ta một chân giẫm lên tàng bảo đồ dưới đất, “Thần kinh, bây giờ thay triều đổi đại rồi, người cầm quyền là Hoàng Phủ gia. Mấy người các ngươi, đi mà…”
Bốp…
Ta còn chưa nói xong, đã bị giáng cho một cái tát thật mạnh.
Thanh Nhã còn chưa dám chạm tới một sợi tóc của ta, vậy mà hắn dám đánh ta?
Đánh ta một cái xong, ai đó lập tức tỏ ra hối hận, “Lung nhi, ta…” Đại khái là sợ ta tức giận, một câu cũng nói không lưu loát.
Bị hắn tát cho một cái, ta chẳng những không nổi giận mà còn cười. Cúi người xuống, ta chậm rãi nhặt ba mảnh tàng bảo đồ lên, ghép lại cho hoàn chỉnh.
“Mộ Dung…” Thiên cô nương bị bộ dạng của ta hù sợ.
Bị tát cho một cái chẳng những không giận mà ngược lại còn cười, chỉ có hai tình huống, một là quá ngốc, hai là quá giận.
Ta cởi vòng ngọc trên tay ra, chậm rãi đặt trên bốn phần tàng bảo đồ.
Tam thổ phỉ rối loạn, “Làm gì?”
“Tự xem đi.” Ta liếc mắt nhìn tàng bảo đồ, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Thiên Đại cô nương chậm rãi quay đầu, nghi hoặc nhìn ta, “Chiếc vòng ngọc này cũng là một trong các phần tàng bảo đổ?” Thông minh, vừa đoán đã đúng. Ta mỉm cười, “Đúng vậy, một phần của tàng bảo đồ.” Cũng chính là chìa khóa của tàng bảo đồ.
Ánh mắt ta đột nhiên trở lạn, “Phần tàng bảo đồ thứ tư đã bị thiêu hủy rồi.” Đêm đầu xuyên qua, ta đã tìm được tàng bảo đồ ở trong hộp trang điểm. Liếc cũng không thèm liếc, ta lập tức thiêu hủy nó đi, bây giờ kể cả tro cũng không tìm được.
Mộ Dung Phong Vân chợt hiểu ra, thốt lên, “Hạ Tử Lung, nàng họ Hạ?” Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
Ta gật đầu, “Đúng vậy, ta họ Hạ. Mẹ ta là Hạ Tố Tâm, là công chúa Bắc Hạ vương triều.” Nhắc nhở n lần, nhưng hết lần này đến lần khác lũ người ngày quá ngốc, căn bản không nhận ra được.
Nhị thổ phỉ nuốt một ngụm nước bọt, “Người là công chúa?” Sai rồi, ta không phải công chúa.
“Hừ, đừng gọi ta là công chúa, ta chưa từng thừa nhận thân phận này.” Có thể gọi ta là Hạ tiểu thư, Mộ Dung tiểu thư, Phượng công tử, có điều, đừng gọi ta là công chúa.
“Cô…” Một lũ ngốc đám ngốc đưa mắt nhìn nhau, căn bản không biết phải mở miệng thế nào.
“Muốn tạo phản cũng được, có điều, Hạ gia chúng ta tuyệt đối sẽ không tham dự. Mẹ ta từ nhỏ, đã sống trong hoàng cung Bắc Hạ. Trải qua hai triều, có rất nhiều chuyện thấy rõ hơn người khác. Trước khi ch.ết đã căn dặn ta, nếu như tìm được bốn phần tàng bảo đồ rồi thì hủy đi. Phần của ta, ta đã hủy rồi. Cho nên, các ngươi tuyệt đối không thể tìm được tàng bảo đồ đâu.” Muốn tạo phản chứ gì? Vậy tạo phản đi. Có điều, ta vĩnh viễn đứng về phía Hoàng Phủ gia.
Bạch huynh ho khan một tiếng, giật nhẹ ống tay áo Thiên Đại cô nương, “Đại nhi, tàng bảo đồ đã không còn nữa, vậy thì đừng tạo phản.”
Đại nhi và Bạch huynh luôn rất ăn ý với nhau, “Vậy cũng được, kỳ thực ta cũng không biết phải tạo phản làm gì.”
Đại thổ phỉ rầu rĩ mở miệng, “Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thích làm gì thì làm đó, chỉ cần không tạo phản, ta đều ủng hộ.
Ta ngây người một lúc, “Xin hỏi chúng ta có bao nhiêu thuộc hạ.” Đã bàn tới đây rồi, ta lại không biết mình có bao nhiêu thuộc hạ.
“Hai mươi vạn.” Người trả lời chính là Thiên ca nhà ta.
Hai mươi vạn? Dường như rất nhiều. Ta tập trung suy nghĩ một hồi, “Thái tử tuyệt đối sẽ là một vị vua tốt, nếu các ngươi bằng lòng, vậy thì đầu quân cho thái tử đi.” Nếu như có hai mươi vạn đại quân bí mật hỗ trợ, chúng ta trực tiếp bức vua thoái vị.
Mộ Dung Phong Vân xoay đầu nhìn ta, “Ta vẫn luôn muốn như vậy, chỉ sợ công chúa không đồng ý.” Xuyên qua lớp mặt nạ lạnh thấu xương, ta nhìn thấy hào quang trong mắt hắn.
“Ta đương nhiên chấp thuận.” Cầu còn không được.
“Công chúa, ngài bảo bọn ta đầu quân cho thái tử ư?” Đề nghị này rất hoang đường sao?
“Nói hơi khó nghe một chút, nếu ta và Thiên ca muốn được thiên hạ, là chuyện rất dễ dàng. Nhưng vì chúng ta không muốn, cho nên các vị đừng nghĩ đến chuyện tạo phản nữa.” Tuy rằng ta là phản tặc, nhưng không thích tạo phản.
Bởi vì một câu nói của ta, một đám người bắt đầu đưa mắt nhìn nhau.
Tiếp đó, chúng ta bước vào giai đoạn mật bàn. Chúng ta đã nói với nhau những gì, không ai biết được. Có điều, Bắc Hạ vương triều đã trở thành lịch sử rồi. Mấy nghìn năm sau, không còn ai nói đến hai chữ phục quốc nữa.
Bàn luận quốc gia đại sự, mất khá nhiều thời gian. Khi chúng ta mật đàm xong, đã sớm qua khỏi giờ ngọ ba khắc.
Mộ Dung Phong Vân để mọi người rời đi, trong nội đường rộng lớn chỉ còn lại hai người.
“Còn đau không?” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta, giọng nói có chút xấu hổ.
Ta cười nhạt, “Còn biết đau sao?” Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người dám đánh ta, vậy mà hắn dám vì tàng bảo đồ mà tổn thương ta.
Hắn tháo mặt nạ xuống, vẻ mặt xấu hổ, “Xin lỗi, ta… lúc đó có hơi nóng nảy.”
“Tức giận thì đánh ta, sau này nếu chàng tức giận, ai biết có đánh ch.ết ta không?” Ta hận nhất chính là bạo lực gia đình.
Hắn nắm lấy cánh tay ta, làm nũng giống như một đứa trẻ, “Đừng nóng giận mà, cùng lắm ta cho nàng đánh lại một cái.”
Ta không chút khác khí đẩy hắn ra, “Cút, sau này ta không muốn gặp chàng nữa. Lần này bị chàng tát cho một cái, lần sau không chừng sẽ đánh vào bụng ta, ta không muốn con còn chưa sinh đã bị cha nó đánh ch.ết.” Ta là phụ nữ mang thai, cách xa hắn ra cho an toàn.
“Ta không đánh nàng, tuyệt đối không.” Hắn suýt chút đưa tay lên thề.
Ta không tin hừ lạnh, “Nếu như tin chàng, ta chính là đồ ngốc. Tỷ tỷ còn không dám đánh ta, chàng dựa vào cái gì mà dám đánh ta?”
“Lão bà, là lỗi của ta.” Ai đó cực kỳ không biết xấu hổ.
Sắc mặt ta trở nên nghiêm trọng, “Mộ Dung Phong Vân, ta nghĩ chắc chàng còn nhiều việc phải làm.”
Hắn gật đầu, “Ừm.”
“Vậy đi đi, ta sẽ ở vương phủ đợi chàng, bất cứ lúc nào, ta cũng sẽ đợi chàng.” Kình Thiên minh có đến hai mươi vạn nhân khẩu, hắn thân là minh chủ, không thể nói không làm thì không làm. Có rất nhiều chuyện phải xử lý cho thỏa đáng. Bất cẩn một chút, chúng ta đều sẽ ch.ết không tử tế.
“Không giận sai?” Hắn vẫn như cũ cười không biết xấu hổ.
Ta cười ngọt ngào, vỗ nhẹ lên mặt Mộ Dung Phong Vân, “Ta vẫn còn nhớ chàng từng nói với ta một câu, ‘Tiểu yêu tinh, vì nang, ta có thể từ bỏ tất cả.’ Lúc đó ta chỉ biết, chàng sẽ vì ta làm bất cứ việc gì, sẽ vì ta mà từ bỏ tất cả. Triều đình bây giờ tứ phân ngũ liệt, nếu tìm thấy tàng bảo đồ, chàng có một nửa cơ hội sẽ quân lâm thiên hạ. Có điều, chàng đã không làm. Ta biết, chính là vì ta. Một nam nhân có thể vì ta mà buông tay tất cả, vì ta mà gánh hết trách nhiệm lên vai mình, còn gì mà không vừa ý. Con người ta rất hay tùy hứng, nhưng không phải không biết nặng nhẹ.”
“Lung nhi…”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt ẩn chứa ý cười, “Ta là một nữ nhân quật cường, không thích ỷ lại vào nam nhân. Có điều, chàng đã vì ta mà gánh hết trách nhiệm. Bởi vì người đó là chàng, ta tình nguyện nấp sau lưng chàng, làm một nữ nhân bình thường như bao người khác.” Quá dựa dẫm vào hắn, đến mức xem hắn như một phần sinh mệnh của mình, không thể chia cắt.
“Lung nhi.” Mộ Dung Phong Vân thấp giọng, “Ta yêu nàng.” Hắn nâng cằm ta lên, ôn nhu như nước hôn lên môi ta.
Ta biết bây giờ đang là mùa đông, thế nhưng, tuyết đã sắp tan rồi, mùa xuân sẽ mau tới thôi.
Khi ta và Mộ Dung Phong Vân trở lại hiệu sách Bát Quái, đã qua giờ ngọ ba khắc.
May mà Phượng Đại hiểu thế nào là lễ nghĩa, từ lâu đã mời Hoàng Phủ Viêm và Linh Linh đến ăn cơm.
Ta mang theo tâm trạng hối lỗi không gì sánh được đi sám hối, “Thật xin lỗi, chúng ta…” Ta cười mờ ám, ý đồ che dấu chân tướng sự thật.
Đối với chuyện chúng ta đến muộn n khắc, Viêm vương tựa hồ không có chút tức giận, “Cả ngày ngồi nghe chuyện đại hội võ lâm, rất thú vị.”
Hai mắt ta sáng lên, “Vậy sao? Ta cũng muốn nghe ta cũng muốn nghe.” Ta đối với đại hội võ lâm không có hứng thú, chỉ có hứng thú với Lăng Sương thôi. (Ta nghĩ các vị đối với Lăng Sương cũng có hứng thú, một nữ sát thủ thích khóc lại hay nhõng nhẽo, bẩm sinh rất dễ ngượng ngùng, một nữ lưu yêu đuối lãnh đạo Cái Bang xưng bá giang hồ. Đương nhiên, mỹ nam càng không thể thiếu. Nam Cung tam thiếu, Trần Mặc tiên sinh, ngay cả lão Bạch đồng chí cũng… Thanh Nhã truyền kỳ một đời, Tử Lung cũng truyền kỳ một đời, Lăng Sương hiển nhiên cũng có truyền kỳ. Hắc hắc, muốn biết không?”)
(TN: Tại nó nằm trong chính văn nên edit… chơi :-”, các vị muốn gì cứ qua gặp Sở Sở :-” *đâu phải em nào đâu phải em* :-”)
——————
(1) [TN: Thực ra chỗ này bản gốc dùng là "cao can", tr.a google thì nó ra đây là một kỹ xảo cơ bản trong bi-da, đánh vào chính giữa cầu mẹ (theo từ ngữ bên đó dùng) để cầu mẹ đánh vào các mục tiêu kế tiếp mà vẫn di chuyển theo hướng cũ. Xin lỗi, TN không có chơi bi-da nên không biết thuật ngữ bên mình dùng là gì, với cầu mẹ đó bên mình gọi là gì :">. Mạo muội đổi thành từ khác cho dễ hiểu + dễ diễn đạt)
(2) Cận thủy lâu thai: Ý nói ở gần mục tiêu để có nhiều cơ hội.
(3) [Một cách chơi chữ] bạch si nghĩa là ngu ngốc.
(4) hỏa chiết tử: Hình dạng giống như cái ống ngắn, có thể đốt lửa lên (cái này hẵng các vị cũng thấy trông phim rồi)