Quyển 2 - Chương 17: Ta muốn giết người
Lão Lăng này tương đối cũng biết thế nào là nghĩa khí, sau khi nhận được thông báo của ta, lập tức phô trương thanh thế đích thân tới nơi đón người. Kiệu lớn tám người khiêng, nô bộc đứng thành đàn, chỉ còn thiếu khua chiêng gõ trống.
Khi hắn xuất hiện trước cửa lớn vương phủ, ta và Linh Linh chờ hắn đã lâu.
Kỳ thực hôm nay ta đương đối không cho Lệ quý phi một chút sĩ diện, trước mặt người thu dọn đồ đạc bỏ đi, còn lôi cả Linh Linh đi cùng.
Người ta vừa là quý phi, vừa là mẹ chồng của ta, về tình về lý ta đều không thể đối xử với người như vậy. Có điều, nghĩ đến chuyện tốt ba mẫu tử họ làm, ta kiềm chế không được muốn phát hỏa lên. Với tính tình của ta, không phát hỏa tại chỗ đã là vạn phần may mắn rồi.
Đứng ở trước cửa vương phủ, Lệ quý phi có hơi khó xử, “Tử Lung, có gì từ từ mà nói, vào nhà trước đi.”
Ta ngoài cười nhưng trong không cười, “Thật xin lỗi, nương nương. Cho dù con chịu để người ta ức hϊế͙p͙, nhưng Lăng đại ca cũng không chịu để người ta ức hϊế͙p͙.” Lăng gia mặc dù không phải nhà quan, nhưng dựa vào tài sản khổng lồ, nhất định không để người nhà bọn họ bị người ta ức hϊế͙p͙.
Lăng Sở Nam chui đầu ra khỏi cỗ kiệu, lập tức nhìn về phía vị mỹ nữ đang đứng bên cạnh ta. Hắn căn bản không thèm nhìn ta một cái, chỉ hòa nhã dịu dàng đến đứng trước mặt Linh Linh, giống như một vị đại ca nhã nhặn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng, “Linh Linh, đại ca đến đưa muội về. Muội yên tâm, chỉ cần có đại ca ở đây, bất cứ ai cũng đừng hòng ức hϊế͙p͙ muội.” Những người bên cạnh ta đều là những diễn viên thiên tài, bao gồm cả Lăng Sở Nam trong đó.
Linh Linh mỉm cười ngọt ngào, hết sức hồn nhiên, “Đại ca, muội còn nhớ huynh từng nói Lăng gia nhà ta không làm ăn lỗ vốn. Nhưng mà bây giờ, muội đã thua đến cạn vốn rồi.”
“Không sao cả, đại ca kiếm lại cho muội thì được rồi.” Lăng Sở Nam nắm tay Linh Linh, “Đi, chúng ta về nhà trước.” Lão Lăng này nói chuyện quả thật là cao thâm bí hiểm, khiến cả ta cũng không đoán ra ý tứ sâu xa trong đó là gì.
“Đại ca, là muội muội không có bản lĩnh, mọi chuyện phiền tới đại ca rồi.” Linh Linh quay đầu lại cười, ánh mắt hướng về phía Lệ quý phi, “Nương nương, Linh Linh cáo từ.”
Lệ quý phi vẫn dịu dàng như nước, nhìn Linh Linh rời đi.
Đỡ Bùi Linh Linh vào kiệu, Lăng Sở Nam lần thứ hai trở lại, “Tử Lung, Liễu Nhi dạo này rất hay nhắc tới muội, có muốn gặp Liễu Nhi chút không.”
Ta còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói ngọt ngào đã xuyên qua tai, “Tỷ tỷ, không biết tỷ và Lăng công tử có quan hệ gì?”
Lăng Sở Nam vẫn cười tươi như trước, “Mai quận chúa, Mộ Dung gia chỉ có hai vị tiểu thư.”
Nếu lão Lăng đã biểu hiện khí độ như vậy, ta cũng không muốn phát hỏa với Mai Ngọc Phù tại đây, “Đại ca ta và Lăng đại ca là huynh đệ kết nghĩa, ta và Lăng tiểu thư cũng là tỷ muội kết nghĩa, chẳng lẽ có vấn đề gì sao.” Ân cần hữu lễ, cười tươi như hoa được ta thể hiện triệt để đến cùng.
Mai Ngọc Phù dường như đã luyện được công phu bày vẽ đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, bị ta ta và Lăng Sở Nam nói cho một trận, vẫn cười thùy mị dịu dàng, “Tỷ muội kết bái của tỷ tỷ đây quả thật không phải ít.”
“Tóm lại, trong đó không có ngươi là được.” Nụ cười trên mặt ta đột nhiên biến lạnh, “Trước khi chưa gả cho vương gia, một chiêu vu oan giá họa của quận chúa đây giỏi vô cùng giỏi, khiến Tử Lung ta suốt đời khó quên.” Giọng nói cũng càng lúc càng lạnh, một chữ cuối cùng, gần như là nghiến răng mà nói.
“Tỷ tỷ đang nói gì vậy?” Mai Ngọc Phù tỏ ra nghi hoặc, ngay cả ánh mắt cũng biết gạt người.
“Mai tiểu thư, nhà ta chỉ có hai con gái. Muội muội ta chính là thái tử phi đương thời, ngươi đừng có nhận họ hàng bậy bạ.” Không cho ả biết mặt, ả lại tưởng rằng ta dễ ăn hϊế͙p͙.
Lăng Sở Nam vỗ vỗ vai ta, “Tử Lung, đi thôi.”
“Cáo từ.” Dám vô lễ trước mặt quý phi như vậy, thế gian này không được mấy người, trùng hợp, ta lại chính là một trong số đó.
Ta đi đến trước cỗ kiệu, một gã đầy tớ vén màn lên. Ta vừa bước vào, Lăng Sở Nam cũng chui vào theo.
Ta trừng mắt thật to nhìn hắn, “Làm ơn, đây là đường lớn, hai người chúng ta như vậy, sẽ có chuyện cho người ta bàn tán.” Làm ơn suy nghĩ cho danh tiếng của ta một chút, được không?
“Tử Lung, ta có chuyện muốn nói.” Hắn buông màn, nhốt hai người bọn ta vào trong.
“Nói.” May là kiệu này đủ rộng, hai người chúng ta không đến mức tứ chi tiếp xúc.
Thần sắc hắn trở nên chuyên chú, “Tuyết Liễu nàng…”
Tuyết Liễu? Hắn biết thân phận của Tuyết Liễu rồi?
Ánh mắt ta lóe lên, bàn tay siết chặt, “Có chuyện gì?”
Sắc mặt Lăng Sở Nam càng thêm phức tạp, “Nàng có thai.” Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
“Tốt mà.” Ngoài miệng thì nói là tốt, nhưng không cách nào tỏ ra vui vẻ được. Nhìn thần sắc của hắn, ta biết Tuyết Liễu nhất định xảy ra chuyện rồi.
Hắn gục đầu xuống, vẻ mặt đau đớn, “Bị ta đẩy một cái, nàng sẩy thai rồi.”
Sẩy thai? Ta đột nhiên ngẩn người, khiếp sợ không thốt nên lời. Bảo bảo của Tuyết Liễu, một tiểu hài tử đáng yêu, đã biến mất như vậy?
Ta cũng là mẫu thân, có thể hiểu được tình cảm thiêng liêng của người mẹ. Nếu ai dám làm hại bảo bảo của ta, ta sẽ khiến hắn ch.ết không có đất chôn thân. Ta tin, tâm trạng của Tuyết Liễu cũng giống như vậy. Người nàng yêu thương nhất, hại ch.ết bảo bảo của nàng, bảo nàng làm sao đối mặt?
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, gằn từng câu từng chữ, “Lăng Sở Nam, ngươi nói cái gì?” Ngón tay bị siết đến kêu lên răng rắc, phẫn nộ tức khắc hóa thành sức mạnh.
“Minh Nguyệt hãm hại ta.” Lăng Sở Nam né tránh không dám nhìn ta.
“Mẹ nó, ** đó.” Ta cố gắng nhịn, nhẫn nhịn hơn nữa. Ta sợ bản thân nếu không cẩn thận, sẽ ra tay bốp ch.ết tên nam nhân khốn khiếp trước mặt này đi.
“Xin lỗi.” Ánh mắt hắn lộ vẻ khổ sở.
Không thể nhịn được nữa, một cái tát như trời giáng quất thẳng lên mặt hắn, ta kích động siết lấy cổ hắn, nghiến răng nghiến lợi, “Xin lỗi thì được cái rắm gì, lão tử giết ngươi xong nói một câu xin lỗi có được hay không? Ngay cả hài tử của mình cũng xuống tay được, ngươi ** có còn là người nữa không?” Lão tử bóp ch.ết hắn.
Lăng Sở Nam hoàn toàn không hề biện giải, mặc ta ta siết, “Tuyết Liễu thế nào rồi?”
Hắn bị ta siết đến hầu như không thở được, “Thân… thân thể nàng đã hồi phục nhiều, có điều… nàng… đã điên rồi.”
Nghe hắn nói xong, ta đột nhiên thấy toàn thân mình vô lực. Chậm rãi buông hắn ra, ta đấm cho hắn một quyền thật mạnh, đáy mắt tràn đầy tơ máu, “Lão tử giết ch.ết ngươi.”Giết ch.ết hắn, ta muốn giết ch.ết hắn…
Ban đầu, cổ kiệu lắc lắc lư lư, tiếp theo đó là tiếng rên rỉ của nam nhân cùng tiếng nữ nhân gầm nhẹ truyền ra ngoài. Từ đó về sau, kinh thành lại có thêm một cái trà dư tửu lậu về chuyện của Mộ Dung Tử Lung cùng với Lăng Sở Nam.
Bị ta đánh suốt dọc đường đi, Lăng Sở Nam chỉ còn thừa có nửa cái mạng. Khi từ trong kiệu bước ra, hắn mặt đỏ tới mang tai, máu mũi ròng ròng, người ngoài nhìn vào, càng thêm mờ ám. Đương nhiên, ta sẽ không nói với ai hắn mặt đỏ tới mang ta là do ta nhéo, máu mũi ròng ròng vì bị ta đánh.
Bước vào cửa lớn Lăng gia, ta bất chấp tất cả, kéo tay Linh Linh tới thẳng nơi ở của Tuyết Liễu.
Còn chưa bước vào sân, đã nghe thấy tiếng cười ngân như chuông bạc, “Thảo Thảo, ngươi tới đây, mau tới đây.”
Khi ba người chúng ta tới nơi, Tuyết Liễu đang cười đùa chạy tới, đụng vào người Lăng Sở Nam. Nàng ngẩng đầu, ngốc nghếch nói, “Công tử, ngài tới xem ta à?”
Nha hoàn Thảo Thảo bước qua, đứng bên người Tuyết Liễu, không dám động đậy.
“Ừm.” Lăng Sở Nam gật đầu, nhưng vẫn không giấu được thống khổ nơi đáy mắt.
Nhìn thấy ta, nàng cao cao hứng hứng kéo lấy tay ta, “Đại tiểu thư, tỷ tới rồi.”
“Ừ, ta tới gặp muội đây.” Tuyết Liễu trông rất bình thường, nhưng ta nhìn sao cũng thấy nàng có gì là lạ.
Nàng giống như một đứa trẻ, chuyển qua nhìn Linh Linh, cười hì hì ôm lấy tay nàng, “Linh Linh tỷ, tỷ mặc nữ trang thực sự rất đẹp.”
“Chuyện đó đương nhiên.” Linh Linh tựa hồ cũng nhìn thấy Tuyết Liễu có gì kỳ lạ, nụ cười cũng không được tự nhiên.
“Đại tiểu thư, Tuyết Liễu có khả ái không? Có ngoan không?” Đôi má lúm đồng tiên thuần chất vô tà, hồn nhiên chân chất.
Ta nhịn không được vươn tay, vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng, dịu dàng nói, “Tuyết Liễu là ngoan nhất, khả ái nhất.”
Nàng tới gần ta, thẹn thùng cúi thấp đầu, “Nói nhỏ cho tỷ biết na, trong bụng Tuyết Liễu đã có bảo bảo rồi. Nó nhất định sẽ rất giống muội, rất ngoan, rất khả ái.” Nó…
Ta chỉ cảm thấy sóng mũi cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống.
Linh Linh không biết được chân tướng, mừng rỡ như điên, “Thật sao? Đại tiểu thư cùng ta cũng có rồi.”
Nước mắt không ngừng rơi xuống, ta cắn răng một cái, “Lăng Sở Nam, lão nương giết ch.ết ngươi.” Gở một cây trâm trên búi tóc xuống, ta hung hăng đâm về phía hắn. Cho dù có gánh trên vai tội danh giết người, ta cũng muốn báo thù cho Tuyết Liễu.
Thân thủ ta nhanh nhẹn, chưa từng thất thủ bao giờ. Đương lúc cây trâm sắp đâm trúng vào vai Lăng Sở Nam, Tuyết Liễu lại bĩu môi đứng chắn trước mặt ta, “Tiểu thư, tỷ ức hϊế͙p͙ công tử, muội nhất định đi mách với phu nhân.” Nói xong, nàng xoay người bỏ chạy.
Ta bị nàng dọa cho hoảng sợ, cây trâm trong tay rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng thanh thúy.
Linh Linh cơ hồ cũng nhìn ra vấn đề, đưa tay nắm lấy Tuyết Liễu đang sắp chạy đi, chỉ vào Lăng Sở Nam, “Hắn là ai?”
“Là đại công tử của chúng ta.” Nàng ngây thơ nháy nháy mắt.
Nước mắt liên tục rơi xuống, ta thất thần cười khẽ, “Linh Linh, muội biết tại sao ta muốn giết Lăng Sở Nam rồi chứ.” Nụ cười rất ôn nhu, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Linh Linh sớm đã ngấn lệ, cắn môi, cố gắng hết sức khống chế tâm trạng bản thân mình. Nàng gật đầu, siết tay thành nắm đấm, “Cho muội một phần.”
“Đánh cho ta.” Dám ngược đãi Tuyết Liễu nhà ta như vậy, đánh ch.ết hắn đi.