Chương 6: Ngộ đạo
Diệp Huyền cũng chẳng muốn trang ngay trước mặt mẹ hắn làm gì, tuy vậy, có một cái mẫu thân xinh đẹp, ai chảng muốn ngay trước mặt làm một cái đứa trẻ ngoan.
Im lặng một hồi, Lĩnh Xuân Y cũng chẳng giảng giải gì quá nhiều, tự thân nàng đứng dậy rời khỏi phòng, tự cho Diệp Huyền sắp xếp lấy phương thức tu luyện.
Nhận thấy mẫu thân cũng không quá xem trọng việc chỉ đạo tu luyện, Diệp Huyền tự nhiên cũng đưa tiễn.
Qua được một lúc, hắn ngồi xếp bằng trên cái bồ đoàn của chính mình, trong đầu vang lên thanh âm.
"Khởi động không gian tu luyện".
Một ngày này khởi động những hai lần không gian tu luyện, hiện tại hắn chỉ còn lại đúng hai lần, lòng đau như cắt, nhưng Diệp Huyền vẫn phải làm vậy, dù sao đã có cơ sở tinh thần chi lực ngay tại đó, ngộ tính đã được nâng cao lên, mặc cho linh căn có thấp, hắn cũng có nhiều các để luyện hóa linh khí tốc độ được nhanh hơn.
Lấy ra mười viên trung phẩm linh thạch, xếp tại xung quanh mình chín viên, trên tay cầm một viên, Diệp Huyền nhận thấy được nếu xếp xung quanh như vậy, linh khí tản mát ra trong linh thạch sẽ vận chuyển xung quanh cơ thể, trong tay càng là cầm một viên lấy làm cơ sở, coi như một cái trận pháp sơ sài.
Chìm vào trong sự tĩnh lặng, Diệp Huyền bước vào trạng thái nhập định.
Quanh thân như ẩn như hiện thấy từng mảnh vỡ đạo vận, đây chính là dị tượng do tu luyện Đạo Kinh mà ra, tuy có tự thân đạo vận vận chuyển xung quanh lấy cơ thể, nhưng Diệp Huyền lại không hiểu được những thứ này, tự nhiên cảnh giới vẫn trì trệ mãi không tăng.
Nhưng nay đã khác biệt, ngộ tính của hắn đã tăng cao hơn rất nhiều, hắn có thể cảm nhận được ít nhiều những mảnh vỡ đạo vận này, thể ngộ trong đó, đắm chìm vào từng mảnh đạo vận ấy.
Ngay tức thì, bình cảnh đã lâu không có dấu hiệu nay tự nhiên cũng theo đó thông suốt đi rất nhiều, một mạch từ Dẫn Khí nhị tầng chân chính bước vào Dẫn Khí tứ tầng, chỉ một thời khắc nữa thôi là bước vào định mức Đạo Kinh đề ra.
Ầm.
Ngay tại thể nội của Diệp Huyền, một tia ba động vượt ngoài định mức phát tán ra, xung quanh hết thảy rung chuyển, khí áp càng là cường đại hơn rất nhiều.
Dẫn Khí ngũ tầng, chân chính bước vào Dẫn Khí ngũ tầng sơ kỳ, khí áp tỏa ra từ thân thể Diệp Huyền càng là không phải một tiểu tu giả Dẫn Khí cảnh giới có thể phóng ra.
Thể nội của hắn ngay lúc này tràn đầy lấy lực lượng cường đại trước nay chưa từng có.
Cảm nhận đến lực lượng ngay lúc này, Diệp Huyền mới có thể thấu hiểu tại sao Đạo Kinh lại định mức ra rằng cần phải bước vào ngũ tầng đệ nhất cảnh giới tu luyện thì mới có thể tiếp nhận lấy lượng thông tin tiếp theo có trong Đạo Kinh.
Dẫn Khí ngũ tầng, nhìn bề ngoài đơn giản không khác gì so với cùng cảnh giới tu giả khác, nhưng chân chính khác biệt chính là lực lượng trong cơ thể, lượng chân khí còn nhiều hơn so với Dẫn Khí thất tầng hoặc bát tầng, nếu bước vào Dẫn Khí đỉnh phong, hắn có thể chiến một trận với Linh Hải cảnh trung kỳ tu giả.
Cũng vì thế, tu giả tu luyện Đạo Kinh tùy thời có thể khiêu chiến những tu giả có cảnh giới cao hơn tự thân, đồng thời nhục thể cùng linh hồn cường đại hơn, nếu lực lượng trong cơ thể gần cạn kiệt, cũng có thể dùng nhục thân lấy chống cự một hồi.
"Ra là vậy, Thanh Minh Tâm Pháp nhìn bề ngoài không đơn giản như vậy, nó nguyên lai lại chính là một trong những phương pháp tu luyện tinh thần chi lực trong Đạo Kinh, có phải hay không là sự trùng hợp".
Diệp Huyền tự hỏi lấy bản thân mình, từ khi đến thế giới này, hệ thống là cái đệ nhất hắn nhận biết đến, trãi qua thời điểm năm tuổi, mở ra được một cái Đạo Kinh mang danh tạo hóa, nhưng lại không phải chân chính tạo hóa, tu luyện nó phải nói rằng quá khó, nếu không phải cuốn tâm pháp mà mẫu thân hắn cho hắn lúc trước, rất có thể hắn dành nửa cuộc đời cũng không thể tu luyện được Đạo Kinh.
"Vậy, tạo hóa mà ta nhận được trong đời không phải hệ thống, càng không phải Tạo Hóa Nhất Đạo Kinh, mà chính là mẫu thân ta, đây mới thực sự chính là tạo hóa sao ?".
Bỗng nhiên, Diệp Huyền mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, trạng thái rơi vào thứ được gọi là ngộ đạo.
Ngộ đạo, thứ chỉ có thể mong chứ không thể cầu, một đời tu giả có thể lấy trên đầu ngón tay, nhưng có những trường hợp đặc biệt, có tu giả lại lấy ngộ đạo như rau cải ngoài chợ, muốn thì ngộ đạo, không muốn cũng ngộ đạo.
Mà giờ khắc này, quanh thân Diệp Huyền đã không còn những mảnh vỡ đạo vận những, bọn chúng đã nhưng kết lại thành một con đường, quấn quanh lấy thân thể của Diệp Huyền, nhưng lại không thể nào sát nhập vào cơ thể của hắn.
Cảnh giới của hắn ngay lúc này tăng dần lên, linh khí xung quanh tản mát ra từ linh thạch đang cấp tốc tràn vào cơ thể của Diệp Huyền.
Từ ngũ tầng đệ nhất cảnh giới nay từng bước từng bước đạp vào thất tầng đệ nhất cảnh, lại đến một lượng thông tin tử trong Đạo Kinh tràn vào não hải của hắn.
Giờ khắc này, từ nhục thể đến linh hồn của Diệp Huyền xảy ra thuế biến, từng bã tạp chất trong cơ thể Diệp Huyền tiết ra bên ngoài, làn da của hắn tuy có những thứ tạp chất này bám lấy, nhưng lại có thể thấy được một làn da ráng mịn ẩn dưới đó.
Kết thúc ngộ đạo, Diệp Huyền mở mắt ra, một tia quang mang vừa hiện lên nhưng rồi cũng ảm đạm đi, hắn thở ra một ngụm trọc khí, kiểm tr.a đến thông tin mà Đạo Kinh truyền vào đầu hắn.
Làm một khi tu luyện đến Dẫn Khí thất tầng, thể chất cũng theo đó thay đổi, không còn mang phàm thai nữa, linh căn cũng có thể tăng trưởng lấy.
Hắn cũng hiểu đại khái lấy cảnh giới phân chia trên đại lục này, tu giả bước chân vào con đường tu hành đều biết đến cảnh giới phân chia ra sao, nhưng Diệp Huyền hắn lại chỉ có biết trước mắt có hai cảnh giới mà hắn biết là Dẫn Khí cảnh và Linh Hải cảnh.
Nhưng giờ đây, nhờ vào Đạo Kinh, hắn đại khái hiểu được cảnh giới hiện giờ phân chia ra sao, theo đó, tu tiên được chia thành Dẫn Khí, Linh Hải, Hóa Đan, Anh Linh, Anh Biến, Anh Đạo, Động Thiên, Tuế Phàm, Pháp Thần, Chân Thần, Bất Hủ.
Mỗi cái cảnh giới chia từ nhất tầng cho đến cửu tầng, qua cửu tầng chính là đại viên mãn, mà từ Anh Đạo chi cảnh trở đi, mỗi tiểu cảnh giới lại phân chia làm nhất trong đến đại viên mãn, bước vào Pháp Thần thì chia làm sơ trung hậu đỉnh phong, vượt qua Bất Hủ cảnh chính là phi thăng thành tiên.
Với Diệp Huyền, thành tiên bất quá chỉ là đi lên một đẳng cấp thế giới cao hơn, phân tranh cấp độ cao hơn, ước mơ thành tiên của bao nhiêu người bất quá chí là mộng tượng, cái gì nào là thành thiêu tiêu dao tự tại, thành tiên trường sinh cửu thị, nếu không có thực lực và bối cảnh, dù cho thành tiên thì cũng thành cẩu cho kẻ cường đại hơn, rồi cũng chỉ là vuốt mông và ɭϊếʍƈ cẩu mà sống qua ngày này qua tháng khác.
"Ta có Đạo Kinh, cũng có đại tạo hóa người khác ban cho, hết thảy thành tiên trước mắt, nhưng như thế là đủ sao, cuộc đời rất ngắn, con người lại trầm mê vào cái sự phân tranh đấu đá, từ đó quên đi thời gian hết thảy, để đến một lúc quay đầu nhìn lại, chỉ còn là bạch cốt thân nhân, tu luyện có phải hay không chính là vô tình, nếu tu luyện là vô tình, vậy ta tự đi trên con đường của mình, vô tình hay hữu tình, bất quá chỉ là ý niệm của ta".
Trầm ngâm một lúc, Diệp Huyền điều ra giao diện thuộc tính của mình, làm hắn thấy được thể chất thuế biên, hắn cũng không có ngạc nhiên lắm.
【Túc chủ: Diệp Huyền】.
【Linh căn: Phàm linh căn (dị biến)】.
【Thể chất: Tiên Thiên Đạo Thể】.
【Tu vi: Dẫn Khí thất tầng】.
【Công pháp: Tạo Hóa Nhất Đạo Kinh, Thanh Minh Tâm Pháp】.
【Túi đồ (20 ô): ngũ phẩm Tụ Nguyên Đan ( bình 5 viên), ngũ phẩm Hóa Anh Đan ( bình 5 viên), 989 viên trung phẩm linh thạch】.
【Không gian tu luyện (mỗi tháng được bốn lần khai phóng): 1 lần】.
Tiên Thiên Đạo Thể, hắn cũng biết, thể chất tuy đặc thù nhưng cũng không phải loại đặc thù gì, chỉ có tu luyện nhanh lên một tí, trên con đường tu luyện cũng được đạo ưu ái hơn một tí, nhưng thứ hắn chú ý chính là linh căn, linh căn được xếp vào hàng dị biến, cũng có nghĩa nó có thể thuế biến làm địa linh căn, từ đó tăng khả năng hấp thụ linh khí của hắn lên rất nhiều lần.
...
Hết thảy dị tượng phát ra bởi Diệp Huyền cũng không có một ai có thể cảm nhận được, ngay cả Lĩnh Xuân Y ở gần đó cũng tự nhiên không cảm nhận được.
Mà người duy nhất có lẽ cảm nhận được sự biến hóa này lại đến từ một nơi rất xa xôi.
Ngay trong động phủ, lột lão giả toàn thân ốm yếu, hai mắt trắng đục lấy, khí tức tang thương từ trên người hắn phát đủ cũng đủ chấn nhiếp hết thảy nhân tâm.
Bỗng nhiên, hắn nhíu mày lấy, bàn tay bấm bấm như đang tính đến cái gì đấy.
Ngay lập tức, hắn mỉm cười, lẩm bẩm lấy một câu.
"Thiên có lẽ thực sự muốn thay đổi, mặc dù lấy đặc thù biện pháp ẩn đi toàn bộ khí tức, nhưng ngươi cũng không dấu được ta đâu, ha ha ha".
Nói xong, lão giả lại quay về trạng thái cũ, chậm rãi chậm rãi lấy bế quan tu hành.
Tuy lão giả chỉ có thể cảm nhận được một tia biến đổi, nhưng điều đó cũng cho thấy hắn cũng không phải tu giả tầm thường, năm tháng dài đằng đẵng với hắn mà nói bất quá chỉ như cái chớp mắt mà thôi.