Chương 21: Nhìn đến tông môn
Người đến không ai khác là một vị trưởng lão ngoại môn của Vân Hải Tông, tu vi tại Linh Hải nhị tầng tả hữu.
Nhận lấy một chiêu đại thủ, tên đội trưởng bị ép tại trên mặt đất.
Phốc.
Một ngụm thổ huyết phun ra, toàn thân không thể cử động, trước đo đánh vói Diệp Huyền đã khiến hắn tiêu hao đi rất nhiều linh lực.
"ch.ết tiệt"
Tên đội trưởng la lên, lấy trong người ra một tấm linh phù, truyền linh lực còn sót lại trong thể nội vào tấm linh phù kia.
Ngay sau đó, ánh sáng từ tấm linh phù thoát ra, bao phủ xung quanh, chắn hết tầm nhìn của hết thảy.
"Không ổn"
Vị trưởng lão ngoại môn kia thất thanh, dự định phóng đến chặn lại tấm linh phù nhưng đã quá muộn.
Tên đội trưởng biến mất không còn dấu vết, khí tức cũng theo đó tiêu thất.
Diệp Huyền ngồi nhìn ở một bên quan sát toàn bộ, có thể vị trưởng lão ngoại môn kia không nhìn rõ được tác dụng của tấm linh phù kia, nhưng hắn lại thấy rất rõ.
Từ ánh mắt của hắn đến xem, tấm linh phù mà tên sát thủ kia lấy ra có thể che đi khí tức cũng như ngăn cản được nhất kích của một vị Linh Hải hậu kỳ.
Không bắt được tên sát thủ kia, vị trưởng lão ngoại môn hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Diệp Huyền, xác nhận hắn không có quá nhiều tổn thương, liền đi tìm vị đệ tử chấp sự phát ra cầu cứu.
Tìm kiếm một hồi, vị trưởng lão ngoại môn này cuối cùng mới tìm được đệ tử kia.
Từ trong người hắn lấy ra một lọ đan dược, một viên nhất phẩm Hồi Xuân Đan cho vị đệ tử kia nuốt xuống.
Ba người bao gồm Diệp Khai Thương, Cơ Phương An, Lâm Thư thì dần dần tỉnh lại, một mặt ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cả ba chỉ biết trước đó có một đoàn sát thủ chặn được bọn họ, mà họ còn chưa định làm gì đã bị đánh ngất đi, bao quát cả vị đệ tử chấp sự kia.
Người đánh ngất không ngoài ai khác chính là Diệp Huyền, hắn không muốn để ai nhìn thấy thực lực của hắn, vậy nên Diệp Huyền đánh ngất bốn người, đánh bị thương đệ tử chấp sự kia nhằm tạo chứng cứ giả.
Hắn ra tay cũng không nặng, chỉ nứt vài cái xương, cũng không gây nên ám thương.
Cuối cùng tên đệ tử kia cũng tỉnh dậy, cảm nhận được trên người ám thương đang được dược lực của Hồi Xuân Đan chữa trị, hắn hốt hoảng, nhìn tứ phía, xác nhận không có sát thủ nữa, đứng dậy hành lễ với vị trưởng lão ngoại môn.
"Đệ tử Văn Phạn bái kiến Lộ trưởng lão"
"Ừm, chuyện ở đây xảy ra là sao, ngươi làm sao lại ở đây, không phải nhiệm vụ tiếp dẫn này là của Vũ Tuyết sao ?"
Vị đệ tử tên Văn Phạn đúng sự thật mà bẩm báo.
"Vũ Tuyết sư muội không biết nguyên do gì mà mất liên lạc, thông tin cuối cùng mà đệ tử nhận được là sư muội chỉ ở gần Vạn Yêu Sơn Mạch"
Hai người trao đổi một lúc, Văn Phạn cũng báo cáo về nhiệm vụ lần này.
"Tổng thể tiếp dẫn năm người, trong đó một người có tu vi Dẫn Khí bát trọng, một người Dẫn Khí thất trùng ở đằng kia, hai người kia chỉ là Dẫn Khí ngũ trọng, còn một người là Dẫn Khí lục trọng"
Lộ trưởng lão nghe vậy, mở ra linh thức quét xung quanh, xác thực những gì Văn Phạn báo cao.
Nhưng làm hắn nhìn đến Diệp Bình thời điểm, hai hàng lông mày nhăn lại, hỏi Văn Phạn với vẻ nghi hoặc.
"Ngươi xác thực có một tên Dẫn Khí lục trọng"
"Xác thực", Văn Phạn đúng sự thật mà trả lời.
"Đúng, tên Dẫn Khí lục trọng đó còn cầm đặc cấp Trưởng Lão Lệnh của Quan trưởng lão"
Vừa nói, Văn Phạn trong túi áo lấy ra một tấm lệnh bài, đưa cho Lộ trưởng lão.
Cầm lên Trưởng Lão Lệnh, Lộ trưởng lão xác thực đây chính là đặc cấp lệnh bài.
"Đây xác thực chính là đặc cấp lệnh, nhưng ngươi nói người cầm nó là Dẫn Khí lục trọng, nhưng ngay lúc này thứ ta thấy chỉ là Dẫn Khí tam trọng"
Nói xong, Lộ trưởng lão đem Diệp Bình vẫn đang còn bất tỉnh ở xa mang đến, trực tiếp ném hắn xuống đất.
Giờ phút này, toàn thân thể Diệp Bình toàn là máu, có vài cái xương bị gãy, chân khí trong cơ thể bất ổn.
"Cái này"
Văn Phạn lúng ta lúng túng không biết nói gì hơn.
"Về tông môn trước, còn tên này để chưởng môn với mấy vị trưởng lão giải quyết"
Lộ trưởng lão cuốn toàn bộ tất cả những người gần đó, bao quát Diệp Huyền toàn bộ đưa lên phi chu, trực tiếp tiến thẳng đến đến Vân Hải Tông sở địa.
...
Suốt cả chuyến đi, cũng không có ai đứng ra chặn thuyền, Diệp Huyền thì phục dụng một ít đan dược chữa thương có trong nhẫn trữ vật mà hắn cướp được tại Vạn Yêu Sơn Mạch.
Diệp Bình vẫn trong trạng thái bất tỉnh, Lộ trưởng lão cũng không muốn kẻ nắm giữ đặc cấp lệnh xảy ra chuyện bất trắc nên hắn cho Diệp Bình ăn vài viên đan dược chữa trị bình thường.
Dù sao, hắn cũng không muốn cho đối phương ăn cao cấp đan dược trong khi trước đó hắn kiểm tr.a thiên phú của đối phương chỉ là phế tinh.
Qua một ngày, cuối cùng nhóm người mới đến được sơn môn của Vân Hải Tông.
Vân Hải Tông tọa hạ tại một ngọn núi cao, nội môn ngoại môn phân chia rõ ràng, ngoại môn chỉ có thể ở dưới núi sinh hoạt tu luyện, còn nội môn thì được ở trên núi tu luyện.
Phi chu hạ xuống, Lộ trưởng lão thả năm người ở dưới chân núi, bản thân hắn cùng với Văn Phạn thì lên trên đỉnh núi, đi tìm chưởng môn để nói chuyện về đặc cấp lệnh.
Lúc này, một tên đệ tử tạp dịch được Lộ trưởng lão trước đó thông tri đến dẫn năm người đi nghỉ ngơi.
Mỗi người được phân một phòng để nghỉ tạm, Diệp Huyền chọn đại một phòng, hắn ngồi xuống ngẫm nghĩ lại quá trình chiến đấu trước đó.
Lúc đánh với tên đội trưởng sát thủ kia, hắn chỉ là dùng nhục thân cũng như lượng linh lực dồi dào có trong cơ thể chèn ép đối phương.
Kĩ năng chiến đấu nghèo nàn, võ kĩ cũng quá ít, ngoài Dịch Thần Nhất Kích ra, còn lại hầu như là bị đối phương đánh cho không có đường né.
"Kĩ năng, võ kĩ còn quá thấp, trước hết hồi phục lại tinh thần lực đã"
Diệp Huyền tiến vào trạng thái nhập định, tụ tập lấy lượng linh khí cũng như tinh thần hạt xung quanh, bù đắp lại linh lực cũng như tinh thần lực của chính mình.
Mà ngay lúc này, trong đại điện của Vân Hải Tông, bao quát chưởng môn Chung Vân, vài vị trưởng lão, trong đó có cả Lôi trưởng lão.
Một tên trưởng lão trong đó đứng ra, nói ra ý kiến chính mình.
"Chưởng môn, tuy tên gia hỏa có được đặc cấp lệnh, nhưng thiên phú quá kém, không thể nhập tông môn được"
"Đúng như ngũ trưởng lão ý kiến, không thể cho một tên phế vật như vậy vào nội môn được, tuy trước kia có chuyện ai cầm được đặc cấp lệnh thì có thể vào nội môn, nhưng cũng không có nói thiên phú cao thấp, vậy nên tuyệt không thể cho hắn vào nội môn, thêm cả, ai biết được hắn có phải hay không đánh cắp lệnh bài từ ai đó, hòng ý đồ đến tư mật của tông môn"
"..."
Mỗi một vị trưởng lão lại đưa ra nhiều ý kiến khác nhau, có người không muốn Diệp Bình vào nội môn, có người lại muốn thu hồi lệnh bài, xử lý Diệp Bình.
Trong đại điện ầm ĩ cả lên, ai cũng muốn bảo toàn chính mình ý kiến, Lôi trưởng lão chỉ có thể đứng ở một bên im lặng lắng nghe, dù sao hắn cũng chỉ là ngoại môn trưởng lão, không có tư cách bước vào đại điện chứ đừng nói đến đưa ra ý kiến.
"Lặng"
Một từ lặng phát ra từ chưởng môn Chung Vân, toàn bộ đại điện lâm vào yên tĩnh.
"Về đặc cấp lệnh, thu hồi, ném tên tiểu tử kia vào đệ tử tạp dịch, coi như cho đại trưởng lão một cái thể diện, những người có danh ngạch thì tham gia khảo hạch ngoại môn, trừ hai người Dẫn Khí bát trọng và Dẫn Khí thất trọng ra, hai người đó tham gia khảo hạch nội môn, sau hai ngày thực hiện"
Thanh âm của chưởng môn vang vọng toàn bộ đại điện, không một ai dám kháng cự, dù sao ngoài chưởng môn có tu vi là Hóa Đan cảnh trung kỳ ra, toàn bộ những trưởng lão còn lại chỉ mới có Hóa Đan sơ kỳ tả hữu.
Mà đại trưởng lão trong lời của chưởng môn Chung Vân cũng chính là người đã cho Diệp Bình đặc cấp lệnh, đại trưởng lão hay thích di du ngoạn, vậy nên khi thấy Diệp Bình mới khiến lão hứng thú mà tặng cho đặc cấp lệnh.