Chương 30: Lên lôi đài, chiến đệ tử hai tông (1)
"Ta Diệp Huyền..."
"Ta Hành Bất Sơn..."
"Ta Dương Phạn..."
Thông qua trao đổi một phen, cuối cùng Diệp Huyền cũng ép được hai vị tông chủ kia phát thệ Đại Đạo.
Chỉ cần hắn có thể thắng năm trận đối với mỗi tông thì một viên Tụ Nguyên Đan cùng với danh sách lấy được từ Oán Ma Các sẽ thuộc về hai tông kia.
Bù lại, hai người họ phải đưa ra được Thủy Tinh Thạch cùng với kiếm điển.
"Được, phát thệ đã hoàn tất, cũng nên chiến rồi."
Diệp Huyền đảo mắt qua tất cả những đệ tử kia, dõng dạc mà nói.
"Được, bắt đầu đi."
Toàn bộ đoàn người bắt đầu khởi hành đi đến lôi đài tông môn.
Tại đây có vô số đệ tử trẻ tuổi vừa tu luyện vừa nghe truyền công trưởng lão chỉ điểm tu luyện.
Đang trong thời điểm chỉ điểm, truyền công trưởng lão nhìn thấy một đoàn người đi đến, một mắt nhận ra được tông chủ đi đến, ngay lập tức đứng dậy đi tiếp đón.
"Bái kiến tông chủ, không biết tông chủ đến đây nhưng là có sự tình gì ?."
Truyền công trưởng lão vừa hành lễ vừa nói lấy.
Chung Vân gật đầu một cái, thanh âm lạnh lùng hướng về phía truyền công trưởng lão.
"Chúng ta cần sử dụng lôi đài ngày hôm nay, mong rằng trưởng lão thông tri một chút."
"Tốt."
Truyền công trưởng lão tiếp nhận lấy mệnh lệnh của tông chủ, thanh âm vang vọng toàn bộ lôi đài.
"Toàn bộ đệ tử lui xuống."
Tất cả đệ tử nghe được như vậy, cũng tự giác đi xuống lôi đài, ai ai cũng hiểu rõ Thái Kiếm Tông đệ tử cùng Hỏa Lăng Tông đệ tử lại tiếp tục khiêu chiến.
Những ngày qua bọn họ đã nhìn quá nhiều đệ tử tông môn mình có trận thắng có trận thua, nhưng nặng nề nhất là trận thua chiếm đa số.
Trong lòng ngoài sự ức chế ra, bọn họ cũng chẳng thể làm gì được.
Ai bảo bọn họ tu vi yếu đâu, không đủ tư cách khiêu chiến người ta.
Từng đệ tử một vừa đi vừa bàn tán, đủ loại loạn thất bát tao diễn ra.
"Này, ngươi nói xem, trận này lại thua hay thắng ?."
"Cái này à, chắc cũng là thua thôi, ở lại xem cũng như không."
"Ai, những trận trước thua cược quá thảm, túi ta giờ rỗng tếch đây."
"Nhìn kìa, người chiến lần này có vẻ như là tân sư huynh mà tông chủ mới tu thì phải."
Một đệ tử trong đó nhận ra Diệp Huyền trong đoàn đội kia.
Trước kia khi Diệp Huyền trải qua khảo hạnh, hắn cũng từng vô ý đi xem, tự nhiên cũng nhận ra được Diệp Huyền.
Những đệ tử kia cũng ý thức được, nhìn theo hướng chỉ là đệ tử kia nói đến.
"A, đúng là tân sư huynh, tên gì ấy nhỉ, nghe nói là Diệp Huyền."
"Ân, đúng là đệ tử mới mà tông chủ thu nhận, nghe danh là Diệp Huyền Diệp sư huynh."
"Ta nghe nói Diệp sư huynh hiện tại nhưng là Dẫn Khí đỉnh phong, chỉ còn một bước chính là đại viên mãn, mà còn chỉ mới mười lăm tuổi đâu."
"Mười lăm, ai tin, làm gì có ai mười lăm đã là Dẫn Khí đỉnh phong, Lục sư huynh trước kia nhưng là đến mười tám mới bước vào Dẫn Khí đỉnh phong kìa, ngươi nói Diệp sư huynh mới mười lăm, cẩu thí ấy."
"Muốn ăn đấm sao, ta nhưng là nghe qua trưởng lão khảo thí, Diệp sư huynh đúng chuẩn là mười lăm, người ta còn là cửu phẩm thiên phú đâu."
"..."
Vô số đệ tử náo hết cả lên, người này tiếp một câu, người kia lại phản bác lại một câu.
Truyền công trưởng lão nghe vậy, nhíu mày, bắt đầu quát tháo.
"Im lặng, nếu không có việc thì cút về, đừng ở đây ồn ào."
Các đệ tử xung quanh nghe được cũng im lặng dần, có vài người thì bỏ đi, dù sao đắc tội trưởng lão truyền công nhưng là thảm.
Cũng có vài người ở lại, nhìn xem một trận này đến cùng là ra sao.
Dù sao, cảnh giới của Diệp Huyền cũng cao hơn nhiều so với đệ tử của hai tông kia, tự nhiên cũng có người mong Diệp Huyền thắng.
Mà trên lôi đài, Diệp Huyền đứng hiên ngang tại đó, gió thổi bay lấy bộ bạch y của hắn, nhìn mười phần khí chất xuất trần.
"Phong Triết, ngươi lên đi."
Hành Bất Sơn kêu một đệ tử trong đó lên lôi đài.
Người tên Phong Triết này cảnh giới chỉ mới Dẫn Khí bát tầng, nhưng đừng nhìn hắn chỉ mới bát tầng, trên thực tế hắn đã là Dẫn Khí cửu tầng.
Nhưng vì Hành Bất Sơn ra lệnh, nên toàn bộ đệ tử đi theo đều hạ xuống một tầng cảnh giới, bao quát cả hắn.
Ngay khi Phong Triết bước lên lôi đài, Diệp Huyền lập tức nhận ra được đối phương là ẩn đi một tiểu cảnh giới.
Hắn cũng chuẩn bị vào thế chiến đấu, tuy rằng Diệp Huyền bây giờ đã là Linh Hải tứ trọng nhưng vì an toàn chính mình, hắn luôn để bản thân mỗi khắc cảnh giác lấy xung quanh.
Trãi qua sự tàn khốc của tu luyện giới, hắn hiểu không cảnh giác là không được.
Ai biết được một ngày nào đó trong lúc hắn đang tu luyện, bất chợt lại có người chạy vào, trói hắn lại rồi vác đi.
Trên tay cầm một thanh kiếm nhất phẩm, Diệp Huyền bắt đầu điều động lấy tinh thần lực bảo vệ thanh kiếm, tránh cho nó bị hư hại trong quá trình chiến đấu.
Vì sao hắn lại không sử dụng thanh ngụy tam phẩm chân kiếm mà lúc trước hắn lấy được, thay vào đó là đưa cho Chung Vân, bản thân lại dùng nhất phẩm.
Nguyên nhân là bởi thanh kiếm kia lai lịch bất thường, thêm cả là đánh giết nhị thế tổ là có được, nếu dùng nó để chiến đấu, vậy thì không biết được sẽ dẫn bao nhiêu rắc rối quấn thân.
Dù sao Diệp Huyền lo rằng một trong số người kia rất có thể sẽ nhận ra được thanh kiếm ngụy tam phẩm đó, dù không nhận ra đi chăng nữa thì nắm trong tay một thanh kiếm tiếp cận đến tam phẩm cũng không phải là một điều tốt.
Mà Phong Triết nhìn đến Diệp Huyền cầm cũng chẳng phải là cái gì quý giá pháp bảo, mà chỉ là một thanh kiếm nhất phẩm, thậm chí lại còn là là một thanh kiếm nhất phẩm sơ giai, hắn không khỏi cười phá lên.
"Ha ha, không nghĩ tới Vân Hải Tông lại nghèo như vậy, quan môn đệ tử vậy mà lại cầm một thanh kiếm sơ giai nhất phẩm để chiến đấu."
Những đệ tử của Hỏa Lăng Tông cùng với Thái Kiếm Tông cũng cười phá lên.
"Không nghĩ tới Vân Hải Tông lại nghèo như vậy, đệ tử quan môn tông chủ vậy mà ngay cả một cái vũ khí cũng không ra gì, ha ha ha."
"Đúng vậy, đúng vậy, quả nhiên là mở tầm mắt."
"Tông chủ lần này dẫn chúng ta đi quả không sai, Vân Hải Tông đúng thật là nghèo."
"..."
Chung Vân nghe vậy, chỉ khụ lên hai tiếng, sau đó nói.
"Hai vị, quản mấy cái đồ đệ của các vị một lúc, nếu không đến lúc bị đập thì bần đạo cũng không giúp được gì."
Hành Bất Sơn cùng Dương Phạn chỉ hừ một cái, sau đó lại không nói gì.
Nói đùa, quản làm gì đám này, ngay cả quan môn đệ tử vậy mà lại cầm một thanh kiêm sơ giai nhất phẩm để chiến, đã đủ thấy được Vân Hải Tông đúng thật là nghèo.
Chung Vân thấy Hành Bất Sơn cùng Dương Phạn cũng không quản được, bất đắc dĩ thở dài, cũng truyền âm cho Diệp Huyền một lát.
"Diệp Huyền, có cần hay không ta trả lại thanh kiếm kia."
"Đừng, ta không muốn dùng cái thứ đó, trong tay ta cầm thứ này là đủ rồi."
"..."
Truyền âm một lúc, Diệp Huyền cũng nhận ra được ngay cả Chung Vân vậy mà cũng không nhận ra được dao động tinh thần lực của hắn.
Điều đó cũng chứng tỏ giả thuyết của hắn là đúng.
Đã từng Diệp Huyền còn nghĩ lúc vận dụng tinh thần lực sẽ hay không có người nhận ra, nhưng qua nhiều ngày như vậy, vị tông chủ này cũng chưa từng nhắc đến nó.
Vậy nên Diệp Huyền mới lớn mật sử dụng tinh thần lực bao trùm lấy toàn bộ lưỡi kiếm.
Đừng nhìn lưỡi kiếm bình thường, nhưng thông qua gia trì tinh thần lực, ngay lúc này đây thanh kiếm lại sắc bén vô cùng, không cần hắn dùng lực quá nhiều cũng đủ gây ra một vết chém khó mà chữa khỏi.
Diệp Huyền cũng có thể thông qua tinh thần lực xâm nhập vào thể nội của đối thủ, dao động chân nguyên của kẻ địch, từ đó khiến kẻ địch bất kì lúc nào cũng có thể thoát lực, không có khả năng sử dụng chân nguyên trong một thời gian ngắn.
"Bớt nhiều lời đi, nhào vô đi."
Diệp Huyền chĩa mũi kiếm về phía Phong Triết mà nói.
"Đừng nghĩ cảnh giới của ngươi là đỉnh phong Dẫn Khí là ta sợ, đến, ta cho ngươi nếm mùi Hỏa Lăng Quyết của ta."