Chương 35
Cảm giác đau đớn nóng rát khiến Triệu Kiệt hoàn toàn sửng sốt.
Chuyện này là sao chứ? Thần Hi… dựa vào cái gì chỉ trích hắn?
“Ngươi cho là ngươi hiện tại đang nói chuyện với ai?”
Biểu tình băng lãnh của Thần Hi khi nhìn Triệu Kiệt khiến cho hắn trong thoáng chốc phát lạnh từ đáy lòng, cho đến khi dục vọng của y chuẩn bị lấp đầy huyệt khẩu, hắn mới nhớ ra tình cảnh của mình lúc này. Hắn há mồm nhưng lại không kịp ngăn cản, nam tính thô to đã đâm sâu vào trong. Hắn chỉ cảm thấy nội tạng như bị nghiền nát liên hồi, cơn đau đớn vì bị xé rách đột ngột khiến hắn trước mắt một trần mờ ảo…
Thần Hi không đợi Triệu Kiệt kịp thích ứng, liên tục công kích vào tiểu huyệt. Tiếng kêu thảm thiết của hắn từ trong yết hầu tràn ra, tiếng sau so với tiếng trước càng thêm thê thảm, thế nhưng vẫn không khiến người đang thi bạo kia nảy sinh bất luận cái gì thương tiếc, ngược lại chỉ càng gia tăng lực đạo trùng kích.
Nơi mập hợp của hai người chảy ra một cổ dịch thể ấm áp. Triệu Kiệt biết, nơi bị xâm nhập nhất định đã chảy máu.
“Đại thúc, ngươi ở dưới thân bọn đàn ông khác cũng kêu khó nghe như vậy sao?”
Thần Hi giật nhẹ khóe miệng, đối với sự thống khổ của Triệu Kiệt cười châm biếm lạnh lùng một câu.
Viền mắt Triệu Kiệt nổi lên một tầng hơi nước, tuyệt vọng hiểu rõ bản thân vô lực phản kháng với nam tử trước mắt. Hắn lựa chọn nhắm mắt lại, thầm hi vọng có thể thoát ly hiện thực bị Thần Hi cường bạo, cả người tựa như một con búp bê vải rách nát, tùy ý Thần Hi thô bạo luật động lắc lư ra vào. Thế nhưng, cơn đau đớn dưới thân lại khiến hắn phẫn nộ lẫn không cam lòng. Hắn tức giận mở mắt ra, dùng hết khí lực còn lại rống to một tiếng.
“Ngươi rốt cuộc muốn khiến ta thế nào? Ngươi còn chơi chưa đủ sao?”
Thần Hi… Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà làm ra chuyện này với hắn?
Y ngại tổn thương hắn chưa đủ sâu ư?
Y rốt cuộc… còn muốn cái gì?
Ánh mắt Thần Hi u ám nhìn Triệu Kiệt đang tràn đầy căm tức phẫn nộ trước mắt, đột nhiên dừng lại mọi động tác thô bạo, ôm lấy gương mặt gầy gò của hắn.
“Đại thúc, ta… ta chỉ là muốn ôm ngươi một cái mà thôi, ngươi đừng cự tuyệt ta…”
Khuôn mặt vốn dĩ giống như hàn băng, giờ khắc này lại đột nhiên hòa hoãn đi rất nhiều.
Biểu tình này… giống như đã từng thấy… Ở một nơi sâu thẳm trong kí ức, tựa như chiếc bình thủy tinh vỡ tan, từng giọt từng giọt tràn ra.
“Đại thúc, ngươi nghĩ ta bẩn?”
Nhãn thần cô đơn của thiếu niên nhìn hắn…
Loại vẻ mặt này… Không sai, chính là cô đơn…
Triệu Kiệt bỗng nhiên nhếch khóe miệng, khuôn mặt tái nhợt suy yếu hiện ra một đường cong trào phúng.
“Ngươi là đang ở đây diễn trò đó hả? Trò chơi của ngươi còn chơi chưa xong?”
Đã từng bị tổn thương một lần, sẽ không ngu ngốc lần thứ hai.
Loại đau đớn tê tâm liệt phế này, một lần là đủ rồi.
Biểu tình cô đơn trong nháy mắt bao phủ bởi một tầng sương lạnh, Thần Hi vốn không ngờ tới Triệu Kiệt sẽ nói ra một câu nói sắc nhọn như vậy.
“Đúng, ta là đang diễn trò.”
Thần Hi thong thả rời khỏi hạ thân Triệu Kiệt, sự ma sát mang theo nghiêm phạt khiến nội bích của hắn tổn thương, dẫn đến một trận run rẩy.
Vốn dĩ cho rằng, chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt với nam nhân trước mắt vài câu, nam nhân sẽ lần thứ hai chủ động sa vào vòng tay y.
Không nghĩ tới, thế nhưng lại bị phản kháng.
Không nghĩ tới… Thật không nghĩ tới… Nam nhân chỉ vài năm không gặp, đã không còn nhẹ dạ như ấn tượng trong dĩ vãng.
“Trò chơi còn chơi chưa xong…”
Thần Hi đẩy mạnh vào bên trong cơ thể Triệu Kiệt, y không quen nhìn thấy trong đôi mắt của nam nhân có sự phẫn hận y.
“Cho nên, ngươi phải tiếp tục chơi với ta.”
——