Chương 28

Võng hữu: Như thế là hết? Chẳng phải đang hay sao? Còn có, tại sao Trình Trục lại thảm như vậy, im lặng hoặc là bị xử, rốt cuộc anh ấy đã làm cái gì?


Hơn nữa, trước đó đã có thông báo sẽ có cảnh Phó Điềm Điềm và Trình Trục lật thuyền, cuối cùng cảnh đó lại không được phát sóng. Lần này lại tiếp tục quăng bọn họ xuống nước, tổ tiết mục thật là không có tiết tháo!


Mở Weibo ra, hotsearch quả nhiên đã bị “Người Thừa Kế Tài Sản” chiếm lĩnh. Anti của Phó Điềm Điềm lại bị cô vả thẳng mặt một lần nữa, cô chẳng những không mất fan mà càng ngày số lượng fan càng đông, đông đến mức có thể giúp cô trở thành người có lượng fan đông nhất trong năm vị khách quý.


Trước kia, Phó Điềm Điềm vội vàng nâng cao kỹ thuật diễn, trừ một vài chương trình thực tế quan trọng, mọi người mỗi lần nhìn thấy cô đều là hotsearch về các loại phim truyền hình. Vì luôn có khoảng cách như vậy nên ấn tượng của đại đa số khán giả về cô đều bị anti làm bay màu. Lúc này, mọi người mới nhận ra, mình chưa bao giờ để ý đến con người tốt đẹp này. Là ai nói cô kiêu ngạo? Là ai nói cô EQ thấp? Là ai nói cô thích bắt nạt hậu bối?


Tốt, thích bắt nạt hậu bối thì thích bắt nạt, mọi người xem em trai Hứa đã bị cô bắt nạt đến OOC, nhưng nếu là loại bắt nạt đó thì ai cũng muốn được bắt nạt!
*OOC: out of character.


Ngoài việc rating cao, sau khi bản Internet của “Người Thừa Kế Tài Sản” được đăng tải, lượt xem không ngừng tăng, độ thảo luận vẫn luôn giữ vị trí trong top đầu. Trong đó, người được chú ý đến nhiều nhất là Phó Điềm Điềm, tiếp đến là Hứa Tinh Trạch và Trình Trục. Tuy không thể so được với ba người kia nhưng độ chú ý của Cố Khải và Hướng Ngữ cũng rất cao so với những chương trình khác.


available on google playdownload on app store


Ngoài ra, Hướng Ngữ và Cố Khải còn thu được một lượng lớn fan cp, gọi là “Cổ Ngữ” cp. Fan đem hai người họ cắt hình, ghép nhạc hường phấn, đặc biệt là đoạn cùng nhau đi thảm đỏ được fan cp edit thành một hôn lễ hoành tráng.


Phó Điềm Điềm lướt thấy liền trêu chọc Hướng Ngữ: Tân hôn vui vẻ hén!
Hướng Ngữ: *hoảng sợ*
Phó Điềm Điềm: Gì? Em không biết sao? Đêm nay là đêm đại hôn của Cổ Ngữ cp ấy.
Hướng Ngữ: … Chị Điềm Điềm, chị đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà.


Phó Điềm Điềm: Em nói cái gì cơ?
Hướng Ngữ: Điềm Điềm đáng yêu.
Phó Điềm Điềm: Về sau, em mà gọi sai chị, chị liền chạy đi nói với Cố Khải là em yêu thầm cậu ta.
Hướng Ngữ: … Hắn sẽ không tin.
Phó Điềm Điềm: Em xem nhẹ sự tự luyến của cậu ta rồi. Muốn thử không?


Hướng Ngữ: *hoảng sợ* Không. Điềm Điềm đáng yêu, chị Điềm Điềm đáng yêu.
Phó Điềm Điềm: Ngoan.
Hướng Ngữ: …
Trêu Hướng Ngữ xong, tài xế của Phó Điềm Điềm vừa vặn lái đến nhà.
Bảo mẫu ra ngoài đón, nhưng lại không thấy A Bạch đâu.


“A Bạch đâu?” Phó Điềm Điềm hỏi.
“A Bạch đi làm rồi, đến tối mới về.”
Phó Điềm Điềm nhìn điện thoại, giờ đã là 11 giờ tối rồi.
“Anh ta làm ở đâu?”


Ban đầu Phó Điềm Điềm nghĩ rằng A Bạch bảo muốn kiếm việc là do đột nhiên có hứng mà đi, không chừng vài ngày sẽ chán trở về. Hơn nữa, mấy ngày nay cô bận quá, quả thật không có quan tâm đến hắn ta.
Cô thật sự không nghĩ đến, A Bạch vậy mà lại nghiêm túc đi làm việc.


“Ở khách sạn Phú Hoa, mấy ngày nay A Bạch về tương đối trễ. Hắn bảo hắn mới đổi qua ca đêm vì tiền lương ca đêm cao hơn.”


Trong lòng Phó Điềm Điềm có chút hụt hẫng, cô vốn dĩ không cần A Bạch ra ngoài kiếm tiền, nhưng cô cũng không phải dạng bắt ép người khác, cô không có cách nào ngăn cản hắn.


Sau khi Phó Điềm Điềm về nhà, việc đầu tiên cô làm là đi tắm, tắm xong lại đắp mặt nạ, đến khi đắp xong mặt nạ thì A Bạch mới trở về.
Phó Điềm Điềm nghe thấy tiếng động liền lập tức ra ngoài.


Mấy ngày không gặp, khí chất A Bạch dường như lại sắc bén thêm một tí, trong tay hắn là một chậu hoa lan, hắn trông rất dịu dàng mỗi khi nhìn đến nó.
“A Bạch.” Phó Điềm Điềm gọi.
A Bạch ngẩng đầu lên, thấy Phó Điềm Điềm đang đứng ở cầu thang, hắn liền lập tức đi qua.


Ở khoảng cách tầm một bước chân, hắn dừng lại, A Bạch nói: “Điềm Điềm, tôi đã về.”
Phó Điềm Điềm gật đầu.


A Bạch nhìn nàng cười hiền, sau đó đem hoa lan lên phòng cô, trưng ở cửa sổ. Phó Điềm Điềm giờ mới nhận ra, cửa sổ phòng cô giờ đã có năm bảy chậu hoa lan. Mỗi một chậu đều không giống nhau, nhưng tất cả đều cực kỳ tươi tốt, vừa nhìn đã biết các chậu hoa đó được chăm sóc vô cùng cẩn thận.


A Bạch đặt xong hoa lan vào đúng vị trí rồi lôi trong túi lấy ra thẻ ngân hàng đưa cho Phó Điềm Điềm: “Cho em.”
“Hửm?” Phó Điềm Điềm nhìn thẻ ngân hàng trong tay mình ngơ ngác.
“Tiền lương của anh.” A Bạch nói: “Cho em.”


Chứng minh nhân dân của A Bạch đã được chuẩn bị, là do bác sĩ Lê làm giúp, có họ là họ Phó, tên đầy đủ là Phó Bạch. Thẻ ngân hàng này cũng là do A Bạch lấy thân phận này đi làm.


“Tiền lương của anh?” Phó Điềm Điềm cầm thẻ ngân hàng trố mắt một hồi mới hiểu được A Bạch muốn nói gì, cô đem thẻ trả về: “A Bạch, anh dùng đi.”
A Bạch không chịu nhận, anh bật điện thoại lên bảo: “Anh có điện thoại là đủ rồi.”


Anh nói xong lại bổ sung thêm: “Điềm Điềm, anh có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
Phó Điềm Điềm cầm thẻ trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “A Bạch, anh định bao nuôi tôi à?”
Mặt A Bạch đỏ bừng, tay chân luống cuống, thế nhưng lại gật đầu: “Ừ, anh muốn nuôi Điềm Điềm.”


Nói xong, liền luống cuống chạy ra ngoài.
Phó Điềm Điềm cầm thẻ nhìn hồi lâu rồi bật cười.
A Bạch làm ca đêm, thường bắt đầu vào 4 giờ chiều.


Nhưng hôm nay vì Phó Điềm Điềm có ở nhà, A Bạch cũng không muốn ra ngoài. Thời gian hắn cùng Điềm Điềm ở cạnh nhau vốn dĩ không nhiều, cho nên A Bạch liền gọi điện thoại cho bên kia, báo xin nghỉ buổi tối.


Một người thanh niên nhận điện thoại: “Phó Bạch, cậu thật không có ý tứ gì cả. Hôm qua tôi mới thông báo là mình tìm được một bartender xịn xò. Hôm nay còn tính dẫn người tới, nếu bây giờ cậu không đi làm thì tôi biết nói sao với đám bằng hữu của mình đây hả?”


“Anh cứ tùy tiện nói đi.” A Bạch bảo, “Hôm nay, tôi có hẹn với Điềm Điềm rồi.”
“Điềm Điềm?” Bên kia cười một tiếng, “Bạn gái cậu à?”
A Bạch im lặng một hồi lâu, không có phản bác, nhỏ giọng “ừ” một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.
“A Bạch, ai đấy?”


A Bạch vừa mới cúp điện thoại liền nhìn thấy Phó Điềm Điềm không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau, lập tức chột dạ.
“Ông chủ gọi điện thoại ấy mà, hôm nay anh không cần đi làm.”


“Tôi còn định buổi chiều đưa anh đi làm.” Phó Điềm Điềm cầm bình tưới ra ban công tưới hoa, “Vậy mai tôi đưa anh đi.” Cô chưa xem qua chỗ làm việc của A Bạch nên cảm thấy không yên tâm. Nếu lấy thân phận của cô đi vào xem thử kiểu gì cũng sẽ loạn, nhưng đứng bên ngoài nhìn thử một chút chắc không sao.


“Ừm” A Bạch vốn dĩ định xin nghỉ cả ngày mai, nhưng anh như thế nào cũng không thể cự tuyệt Phó Điềm Điềm.
“Vậy nhé.”
Ánh mắt A Bạch lập lòe, lại “ừ” một cái.


Ngày hôm sau, Phó Điềm Điềm lấy con xe yêu dấu của mình để đưa A Bạch đi làm. Phó Điềm Điềm đã lâu không lái xe, con xe yêu dấu của cô là xe Maserati màu trắng. Con xe này vẫn chưa lái trước mặt truyền thông quá nhiều nên tương đối an toàn.


Phó Điềm Điềm lái xe ra ngoài, đưa hắn tới trước khách sạn Phú Hoa.
“Buổi tối, tôi cho tài xế đón anh.” Phó Điềm Điềm nói.
A Bạch lắc đầu: “Buổi tối anh tự trở về là ổn rồi, Điềm Điềm gặp lại sau nhé.”


Phó Điềm Điềm nhìn A Bạch đi vào. Nơi này là đoạn đường sầm uất nhất của Kinh Thị, Phú Hoa còn là một khách sạn năm sao, cách trang hoàng của nó cũng giống như tên, đều tráng lệ huy hoàng. Địa điểm như vậy sẽ không đến mức đi lừa người, cho nên A Bạch làm việc ở đây cũng có thể yên tâm.


Phó Điềm Điềm cúi đầu, lái xe đi, trước khi xe của cô gây chú ý.
A Bạch đi đến sảnh khách sạn, rồi nhìn Phó Điềm Điềm lái xe đi, lúc này mới thu hồi tầm mắt, đi ra từ cửa bên hông.


Chỗ làm việc của hắn bây giờ không phải là khách sạn Phú Hoa mà ở Hoàng Đình cách đó không xa. Hắn ở bên đó là bartender. Nhưng nơi đó hoàn cảnh tất nhiên không thể tốt được như khách sạn. Hắn cũng vì không muốn làm Điềm Điềm lo lắng cho nên mới không nói ra.


Hoàng Đình là nơi tụ tập của kẻ có tiền, ở đó tiền lương rất cao. Ban đầu, hắn chỉ muốn thử vận may, vừa hay vào lúc bên đó đang tuyển người pha chế.


A Bạch không biết rốt cuộc tại sao mình lại biết pha chế, có lẽ trước đó hắn là một bartender tài giỏi chăng? Đám người đã uống qua rượu của hắn đều muốn tôn sùng hắn làm thần, kích động đến mức đụng một chút liền muốn ngất xỉu. A Bạch quả thật không hiểu đám người này nghĩ gì.


Nhưng rõ ràng đây là cơ hội kiếm tiền của hắn, từ lời nói của bọn họ có thể nhận ra rằng hắn có tài. Vì thế khi ông chủ muốn thuê hắn, hắn cũng đề ra điều kiện của mình. A Bạch có thể không cần tiền lương, nhưng hắn muốn được trích phần trăm từ số rượu đã bán ra.


Ông chủ cũng là một trong đám người bị kích động kia, không nhiều lời liền gật đầu cái rụp.
Rượu do A Bạch pha chế có thể nói là rượu quý. Lượng cung ứng chỉ có hạn, phải là người trong số khách VIP mới có thể gọi hắn đích thân pha chế.


Hoàng Đình là một cái động tiền. Vào được đây toàn là kẻ giàu có. Mà bọn có tiền thích nhất là loại trò chơi đầy mánh lới này, có gì càng làm khó bọn họ, bọn họ sẽ tiêu tiền càng hăng.


A Bạch cũng không có ác cảm gì với công việc này, hắn cảm thấy mình có thể làm nghiêm túc. Chờ đến sinh nhật sang năm của Điềm Điềm thì hắn cũng đủ tiền mua đá quý tặng cô ấy rồi.


Thấy A Bạch chuyên chú xem, trong ánh mắt đều là ánh sáng rực rỡ, người kia không biết nghĩ cái gì, đột nhiên nói: “Đừng thấy Phó Điềm Điềm lúc nào cũng cao quý. Giới giải trí đó thật sự rất loạn, chỉ cần có tiền thì có thể lên giường, Phó Điềm Điềm có khi cũng bị ít nhiều…”


Người đó nói chưa xong, A Bạch đã quay đầu lại, hung hăng cho hắn một cú đấm.
Cú đấm ấy vừa hay giáng đúng vào khuôn mặt, làm mặt của hắn ta sưng thành một khối: “Mày bị khùng à?” Hắn muốn đánh trả, nhưng A Bạch tránh được.
“Xin lỗi!” A Bạch nói.


“Não mày có vấn đề à.” Tên ấy bị ăn lỗ nặng, tiếp tục muốn đánh A Bạch, nhưng quyền nào quyền nấy đều đánh vào không trung, căn bản không có cái nào đánh trúng được hắn.
Bảo vệ khách sạn nghe thấy động tĩnh thì đi tới.






Truyện liên quan