Chương 65: Phiên Ngoại 3
Tuần trăng mật của Phó Điềm Điềm và Thầm Thời Khanh trải qua trên một hòn đảo.
Hòn đảo này là tài sản riêng của Thầm Thời Khanh, khí hậu trên đảo ôn hòa, phong cảnh như tranh vẽ, bãi biển vô cùng xinh đẹp. Ánh nắng làm nước biển như dát một tầng vàng kim, có hải âu bay lên bay xuống, cách đó không xa còn có du thuyền và ca nô, có thể ngồi thuyền ra biển.
Phó Điềm Điềm mang theo một vali và mặc váy đi biển, còn cố ý mang theo một cái phao bơi.
Nhưng mà, hiện tại có cơ hội, cô vẫn quyết định học bơi, hơn nữa, phim truyền hình bây giờ cảnh quay dưới nước cũng rất nhiều, thậm chí không ít những cảnh quay được gọi là kinh điển đều quay dưới nước. Mãi mãi chỉ là một con vịt cạn rất có thể làm cô bỏ mất nhiều cơ hội quý giá.
Lấy trình độ của vịt cạn Phó Điềm Điềm, dù là đeo phao bơi cô cũng không dám đi du lịch biển, cho nên sáng sớm cô đã lôi Thầm Thời Khanh đến bên bể bơi, muốn anh dạy cô bơi.
Trên đảo có hai hồ bơi lớn, trông hơi giống hình dấu phẩy, chia làm khu nước nông và khu nước sâu. Khu nước cạn ở phần đầu dấu phẩy, nước sâu cũng không đến ngực Phó Điềm Điềm, ngay cạnh cửa vào có một quầy bar, trong quầy đặt các loại đồ uống và rượu ngon, còn có hai bartender chuyên phục vụ cho hai người họ.
Cạnh quầy bar còn có băng ghế, chơi mệt rồi thì có thể ngồi nghỉ ngơi ở đó, đồng thời chọn một loại đồ uống.
Nhưng Thầm Thời Khanh không thích bị quấy rầy, thế nên cho bartender ra ngoài. Lúc này trong bể bơi chỉ có Thầm Thời Khanh và Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm quyết định bắt đầu từ bơi ếch, trước đó cô đã xem qua các động tác quan trọng của bơi ếch, lại thảo luận qua với Thầm Thời Khanh, sau đó tự cho là đã hoàn toàn hiểu rõ, nên hiện tại đang kích động.
Nước ở khu nước cạn không dìm được cô, vì thế Phó Điềm Điềm rất yên tâm, dưới sự cổ vụ của Thầm Thời Khanh trực tiếp nhảy xuống, chưa kịp nhớ ra phải làm gì đã từ từ chìm xuống, trước khi chạm tới đáy đã được Thầm Thời Khanh vớt lên.
Phó Điềm Điềm: “…”
Cái này không giống với tưởng tượng của cô…
Thầm Thời Khanh cười một lúc, thấy Phó Điềm Điềm nhìn sang, chột dạ ho khan hai cái: “Đừng nóng, chúng ta bắt đầu từ động tác chân trước.”
Phó Điềm Điềm là loại người hoặc là không học, hoặc là học rất nghiêm túc. Sau nửa ngày bơi trong bể bơi, mặc dù chưa thể thuần thục lấy hơi, nhưng cũng không đến mức vừa xuống nước liền chìm.
Bơi quanh khu nước cạn hai vòng, Thầm Thời Khanh hỏi cô: “Muốn sang khu nước sâu thử không?”
Tính chất của loại bể bơi này về cái gọi là khu nước sâu, cũng chỉ là sâu hơn khu nước cạn một chút, nước sâu tầm một mét tám, nhưng quá đủ để nhấn chìm con người không đến một mét bảy như Phó Điềm Điềm. Tại khu nước sâu, vì chân không chạm tới đáy, rất dễ kích thích khả năng của con người.
Phó Điềm Điềm cũng muốn thử một lần, nhưng cũng không xem nhẹ trình độ của mình: “Em lấy hơi còn chưa tốt.”
“Không sao, anh giúp em.”
Có Thầm Thời Khanh ở cạnh, mà bể bơi cũng chỉ lớn đến thế thôi, nên Phó Điềm Điềm an tâm thoải mái đạp nước tới khu nước sâu.
Đối với tay mơ như cô mà nói, cảm giác an toàn ở khu nước cạn và khu nước sâu hoàn toàn không giống nhau, bơi ở khu nước cạn dù chìm xuống cũng rất nhanh chạm tới đáy, lúc đó đứng lên là được. Nhưng ở bên này không cẩn thận một cái là sẽ hoàn toàn chìm xuống, động tác mới học được cũng hoàn toàn quên mất.
Phó Điềm Điềm bơi một lúc, muốn lấy lại hơi, nhưng vừa mới hít vào, cơ thể cô lại bắt đầu chìm xuống, Phó Điềm Điềm lại đạp nước hai cái, nếu như đang ở bên nước cạn, chỉ cần một lần cô đã có thể ngóc đầu khỏi làn nước, nhưng cô lại muốn dùng hai lần đạp nước để mình ngoi lên, hơi ngửa đầu, nhưng đầu vẫn còn trong nước nên oxi vừa hít vào cũng bị tiêu hao hết.
Đang lúc bối rối, Thầm Thời Khanh xuất hiện, anh bơi tới, môi dán sát vào cô, sau đó chậm rãi truyền không khí sang.
Phó Điềm Điềm trừng to mắt, mặc dù Thầm Thời Khanh nói sẽ giúp cô, nhưng cô cũng không đoán được anh lại giúp như thế này.
Nhìn khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc, Phó Điềm Điềm đỏ mặt, hơi thở ấm áp từ miệng anh đều bị cô hút xuống. Mặc dù đang ở trong nước, Phó Điềm Điềm vẫn cảm giác được không mặt mình bắt đầu ấm lên, cái động tác lấy hơi này phạm quy quá rồi!
Phó Điềm Điềm nhắm mắt lại, không khách khí lấy hết không khí trong miệng Thầm Thời Khanh, lúc mở mắt qua kính bơi còn nhìn thấy ý cười trong mắt Thầm Thời Khanh.
Nhưng chưa kịp đợi Phó Điềm Điềm có phản ứng, Thầm Thời Khanh đã bơi đi trước.
Nhưng Phó Điềm Điềm còn ở dưới nước, không thể gọi Thầm Thời Khanh, ấp úng nửa ngày, vẫn phải tự mình bơi đi.
Lăn qua lăn lại một lúc rất lâu, Phó Điềm Điềm dựa vào cố gắng của mình và Thầm Thời Khanh thỉnh thoảng “cứu tế” đã thành công bơi tới bờ bên kia.
Phó Điềm Điềm vừa đến nơi đã nhanh chóng bám chặt vào thành bể, sợ mình chìm xuống. Thành bể rất cao, Phó Điềm Điềm cảm thấy bám như vậy hơi mệt, thế là đổi chỗ ôm, cẩn thận ôm chặt Thầm Thời Khanh, tay ôm cổ, hai chân quặp chặt eo anh, giống như con bạch tuộc cuốn trên người anh.
Phó Điềm Điềm hít một hơi thật dài, không khí mới mẻ bên ngoài thật tuyệt…
“Muốn bơi nữa không?” Thầm Thời Khanh cười hỏi.
Phó Điềm Điềm “hừ” một tiếng: “Em muốn về.”
“Bơi về sao?”
Phó Điềm Điềm nghe vậy, hai chân quấn eo anh chặt hơn.
Thầm Thời Khanh mỉm cười.
Mặc rồi vừa rồi bơi có chút vất vả, nhưng khi trở lại khu nước cạn, Phó Điềm Điềm phát hiện mình tiến bộ rất nhanh, xác suất lấy hơi thành công cao hơn lúc nãy rất nhiều.
Thế là luyện tập một lúc lại không nhịn được tới khu nước sâu.
Thầm Thời Khanh vẫn luôn ở bên cạnh, ngoại trừ chỉ đạo động tác của cô, ngẫu nhiên còn đùa giỡn lưu manh, “cứu tế” cho cô chút khí, để Phó Điềm Điềm không những thân thể mà cả tâm lý cũng được rèn luyện đầy đủ…
Mang tâm trạng kích động, vài ngày sau, Phó Điềm Điềm cũng học bơi xong.
Ngoại trừ bơi lội, cô còn học được lái ca-nô, chơi ván trượt, đi xe motor. Sáng nay, dưới sự chỉ đạo của Thầm Thời Khanh, cô đã lái một chiếc xe motor đen tuyền cực ngầu, chở anh lượn một vòng trên đảo.
Không khí trên đảo rất tốt, nhất là buổi sáng, đón gió biển, ngắm mặt trời xuất hiện từ đường chân trời, loại cảm giác này vô cùng tốt.
Đúng lúc, Vương tỷ nhắn tin hỏi thăm: Cho một phát biểu về tuần trăng mật đi.
Phó Điềm Điềm gửi icon: mệt mỏi.
Phó Điềm Điềm: Hưởng tuần trăng mật là một việc vô cùng tốn thể lực.
Nhưng mà chơi rất vui.
Sau mấy giây trầm mặc, Vương tỷ gửi tới một chuỗi dấu chấm.
Vương tỷ: …………..
Vương tỷ: Ô uế vãi.
Sau đó block cô.
Phó Điềm Điềm: …
Cô bẩn chỗ nào, ô uế chỗ nào chứ!
Phó Điềm Điềm tức giận bất bình, nhưng tin nhắn gửi đi bị Vương tỷ từ chối nhận, làm cho sự tức giận của cô không làm thế nào xuyên qua màn hình tới được chỗ Vương tỷ, loại chuyện này Phó Điềm Điềm không cho phép xảy ra!
Vậy nên, Phó Điềm Điềm lập tức tìm Tiểu Lâm: Vừa nhớ tới một chuyện rất quan trọng, tôi vừa gặp quản lý của D&Co, bọn họ muốn tôi làm đại sứ thương hiệu, cụ thể Vương tỷ sẽ nói rõ, cậu nói cùng chị ấy đi.
Nhắn tin cho Tiểu Lâm xong, Phó Điềm Điềm liền block Vương tỷ.
Sướng.
Mấy phút sau, nhận được tin nhắn, Vương tỷ nhanh chóng gỡ block Phó Điềm Điềm, nhắn tin cho cô, được hệ thống nhắc nhở: “Tin đã gửi, nhưng đối phương từ chối nhận.”
Vương tỷ: “…”
Mặc dù biết Phó Điềm Điềm đang trả thù, nhưng chuyện đại sứ thương hiệu này không thể coi thường. D&Co là một nhãn hiệu vô cùng xa xỉ, chuyên đánh vào thị trường cao cấp, người đại diện luôn là siêu sao thế giới, lợi nhuận thì không nói tới, chỉ cần phong cách của họ cũng khiến mọi người chạy theo như vịt.
Vương tỷ đành phải nhịn đau sử dụng đường dây quốc tế, gọi cho Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm đang ngồi ăn trái cây với Thầm Thời Khanh, sử dụng giọng nói cực kỳ vô sỉ nghe máy: “Ôi trời, ai vậy, không phải mấy phút trước chúng ta vừa mới quyết chiến sao?”
Vương tỷ: “…”
Vương tỷ: “Quyết chiến? Sao chị không biết, lúc nãy chị trượt tay, không phải lúc chị trượt tay xảy ra chuyện gì chứ, điện thoại bây giờ thiết kế thật không khoa học, màn hình quá lớn, cầm cũng không chắc nữa, hahaha.”
Phó Điềm Điềm nghĩ đến khuôn mặt Vương tỷ lúc nói những lời này cũng không vui nổi, nhìn điện thoại mỉm cười một lúc lâu, lúc này mới nói: “Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là như vậy, làm gì có quản lý nào lại ngu xuẩn đi block nghệ sĩ của mình đâu.”
Phó Điềm Điềm: “…”
Ngài ra tay với mình cũng thật độc ác.
Thấy Phó Điềm Điềm không còn để ý chuyện lúc nãy, Vương tỷ vội vàng hỏi: “Vậy chuyện đại sứ thương hiệu kia…”
“À, ý chị là D&Co sao.”
Vương tỷ: “Đúng, cô gặp người quản lý của họ rồi sao? Anh ta nói thế nào, có cho phương thức liên lạc không? Có cần chị đi bàn chuyện với họ chút không?”
“Bọn em đúng là đã gặp mặt.” Phó Điềm Điềm nhìn Thầm Thời Khanh ngồi đối diện một chút: “Nhưng dạo này anh ấy không rảnh, vừa mới kết hôn, đang cùng vợ hưởng tuần trăng mật, chuyện đó chờ em về rồi nói tiếp đi.”
“Anh ta cũng đang hưởng tuần trăng mật…” Vương tỷ do dự: “Người đó tên là gì? Chị đi điều tr.a thông tin trước.”
“Họ Thẩm.” Phó Điềm Điềm nói: “Chị cũng gặp rồi, là chồng em.”
Phó Điềm Điềm cười ‘‘haha’’.
Vương tỷ: “…”
CMN, lại bị Phó Điềm Điềm dắt mũi.
Bắt nạt cô không nói, lại bắt cô ăn cơm chó.
Vương tỷ cúp điện thoại, lại muốn block Phó Điềm Điềm, nhưng nhớ lại những lần đấu trí đấu dũng với Phó Điềm Điềm, cuối cùng cũng không dám block cô nữa.
Bờ vì kế hoạch lần này toàn thắng, Phó Điềm Điềm gỡ block Vương tỷ. Thấy Vương tỷ vừa mới đăng tin trong vòng bạn bè: Phó Điềm Điềm lại bắt nạt tôi…
Triệu tỷ: Không phải Điềm Điềm đang hưởng tuần trăng mật sao? Sao khi dễ cô được.
Tư An Bình: Tôi cảm thấy cái này là sắp khoe khoang.
Đào Tỷ: Thỏa Thỏa khoe khoang, đã bảy ngày tôi không có tin tức của Điềm Điềm.
Tiểu Lâm: Nhược Nhược nói, Vương Tỷ, chị cáo trạng cũng vô dụng, chị ế mà!
Phó Điềm Điềm bị kiện, Thầm Thời Khanh sẽ cho cô chỗ dựa, nhưng Vương tỷ ế, chị không có chồng để mà dựa đâu!
Vương tỷ: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Vương tỷ: Đau đớn cũng là một loại khoái hoạt.