Chương 3

“Di……..”
.
Chỉ thấy hồ ly vượt qua nam nhân tiến thẳng tới bàn làm việc.
“Ngươi không muốn ăn sao?”
Nam nhân nghĩ hồ ly không thích thức ăn của nhân loại, đột nhiên có chút khẩn trương.


Hồ ly liếc nhìn hắn một cái, sau đó chỉ chỉ ống đựng bút, hai tay làm bộ ôm ôm trước ngực. [em í đáng yêu quá đê ~>_________<~]
Đây là……ý gì a…….
Nam nhân nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của tiểu hồ ly lại cảm thấy kho hiểu, hắn cũng không biết chính mình làm sai cái gì.


Thằng đến khi phát hiện hồ ly đang ôm chặt lấy thân mình, giống như muốn che người lại.
“Ngươi bị người khác nhìn nên xấu hổ sao?”
Nam nhân không chút suy nghĩ đã thốt ra miệng những lời này.
Kết quả khuôn mặt tiểu hồ ly đỏ lựng lên, y hung hăng bước tới bên cạnh tìm ngón tay nam nhân trả thù.


Tuy rằng đổ máu, nhưng nam nhân cũng không tỏ thái độ, chỉ im lặng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ miêng vết thương.
Sau đó lấy một chiếc bút lông đen tô lên quần áo của hồ ly.


Hồ ly kỳ thật có chút hối hận vì làm nam nhân bị thương, nhưng là y vẫn giữ thái độ như hắn xứng đáng bị như vậy. Sau đó đứng lên để nam nhân sửa quần áo cho y.
Nam nhân miệng cười, cầm bút tô lên quần áo, che đi cái nơi bí mật kia, trong lòng lại cực kì bi thương.


Nhẹ nhàng khoan khoái trong suốt lại có điểm nào không tốt……..hắn đến cuối cùng vẫn không hiểu a.

Quần áo được tô hảo, hồ ly mới nguyện ý ăn một chút, nhưng vẫn là rất ít.
“Đồ ăn không ngon sao? Hay ngươi không thích?”
Hồ ly lắc đầu.


available on google playdownload on app store


Nam nhân cười cười, sau đó đem hồ ly để vào lòng bàn tay.
“Để ta cho ngươi xem qua giường, tâm tình nhất định sẽ tốt lên không ít ^^ ”
Hiện ra trước mắt hồ ly chính là một chiếc……giường…….màu hồng phấn, thậm chí y còn cảm thấy không khí quỷ dị đang từ từ tản ra.


“Thế nào? Ta mới sáng sớm đã dậy làm cho ngươi cái này đó, tuy rằng có hơi đơn giản nhưng đích thực rất thoải mái a, ta đã phải dùng rất nhiều vải may rèm…”
Nam nhân dào dạt hứng khởi giải thích cho hồ ly.


Hồ ly chỉ cảm thấy chính mình ớn lạnh tới đông cứng như tượng, từng làn gió lạnh vun vút thổi qua cuốn theo từng mảng cát tượng, cuối cùng chút bụi cũng không còn lưu lại.
“Bất quá….. ”
Thượng đế a, hắn vẫn còn có lời muốn nói sao!


“Không có chăn màn gối đệm thích hợp...... lại còn thiếu rất nhiều đồ vật này nọ……”
Thiếu cái gì? Rốt cuộc còn thiếu cái gì nữa?! Đã làm ra cái giường kinh khủng như vậy, ngươi còn muốn cho ta cái gì hả?


“Hơn nữa, ” Nam nhân xoa đầu tiểu hồ ly, “Ngươi lại không thích quần áo này, plastic mặc vào cũng không thoải mái gì…….”
“….cho nên hôm nay chúng ta sẽ phải đi mua sắm, cùng đi nhé ^^ ………”


Hồ ly lẳng lặng nhìn nam nhân đang mỉm cười, sau đó vì bị mùi của bút lông kích thích khiến y ho lên vài tiếng.
“Ngươi bị sao vậy?”
Nam nhân lo lắng lấy tay đụng mặt hồ ly, cuối cùng dùng lạiỏtước môi.
“Là vì mùi của mực nước sao?”
Nam nhân thoáng nhíu mày.


Vì thế y mới không muốn mặc bộ quần áo ‘nhẹ nhàng khoan khoái’ của hắn sao?!
Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng là nam nhân cũng không nói ra miệng, chỉ cẩn thận đặt ngón tay trước miệng hồ ly.
“Xin lỗi.”
Không biết đã bao lâu rồi hắn không có xin lỗi người khác như vậy.


Mà nay lại vì một tiểu tử cao 5cm nói ra những lời này.
“Kia, chúng ta chuẩn bị đi......?”
Nam nhân định rút tay về, đột nhiên lại bị hồ ly đè lại.
Sau đó y cơ hồ có chút ôn nhu, nhè nhẹ thổi khí lên miệng vết thương, giống như làm vậy có thể đẩy lùi cơn đau của nam nhân.


Thật là …….một tiểu hồ ly không thẳng thắn a.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, nam nhân từ từ hưởng thụ thời khắc ôn nhu của y.

“Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị đi thôi.”
Vừa dứt lời, nam nhân liền đem hồ ly vẫn chuyên tâm chú ý tới vết thương đặt lên một vị trí cao.


“Bất quá, trước khi xuất phát phải làm công tác bảo hộ cho ngươi mới được.”
Nam nhân rút ra một sợi chỉ đỏ buộc vào cổ tay của hồ ly.
“Ngươi cũng giúp ta buộc đi. ”
Nam nhân vươn ngón cái.


Hồ ly còn chưa hiểu rõ, nhưng là vẫn giúp nam nhân buộc lại. Sau đó nam nhân kéo nhẹ sợi chỉ, tựa hồ muốn kiểm tr.a độ chắc chắn của nó.
“Như vậy đi ra ngoài cũng không sợ lạc mất ngươi.”
Lại một cái mỉm cười ^^
Hồ ly chưa kịp nói gì đạ bị nam nhân bỏ vào túi áo trước ngực.


Kiểm tr.a lại túi tiền, đóng cửa, xuất phát.
Hồ ly lúc này mới dần hiểu rõ tác dụng của sợi chỉ đỏ. Trong lòng lại cảm thấy có chút ấm áp.
Ra ngoài phố, hồ ly leo lên đầu ngón tay của nam nhân, thỉnh thoảng lại nhìn tới sợi chỉ nối hai tay bọn họ.
Sau đó, lại mỉm cười.


Ánh nắng mặt trời thực hảo, tâm tình cũng tốt lên không ít.

“Xin hỏi nơi này có quần áo cho hắn mặc được không?”
Hồ ly nhảy khỏi lòng bàn tay nam nhân, tò mò hướng mắt nhìn xung quanh.


Trong này có rất nhiều món đồ chơi hình dáng kì lạ, lại rực rỡ màu sắc, còn có thanh âm của tiểu hài tử đang cãi nhau ầm ĩ, náo loạn hết cả lên.
“A nha~ Tiểu hồ ly đáng yêu quá đi!”
Nữ tử thật cao hứng.
Hồ ly lại nhíu mày.


Y đột nhiên lại cảm thấy đầu óc choáng váng, có lẽ vẫn còn dư chấn của mùi mực nước lúc nãy.
Y cũng không nghe rõ người chung quanh nói gì, chỉ cảm thấy hảo sảo, hảo sảo.
“Ngươi thử xem cái này, còn có cái này.”
Nam nhân đưa cho hồ ly vài món quần áo rồi cởi sợi chỉ đỏ trên tay y ra.


Hồ ly không chút suy nghĩ liền vọt tới một chỗ kín trốn.
“Hắn là thẹn thùng sao? Thật sự là vật nhỏ hảo đáng yêu a!”
Ta mới không phải thẹn thùng, hồ ly nghĩ, sau đó tiếp nhận bộ quần áo, thay xong đi ra.
“Nha ——————————”
Ồn ào.


Hồ ly chán ghét nhìn quần áo trên người mình, là trang phục dành cho tiểu hài tử a.
Hoàn toàn không để ý tới tiếng thét chói tai, tim hồng phấp phới từ bốn phía chung quanh vây lấy y.

Hồ ly ngẩng đầu nhìn nam nhân, hắn vẫn như cũ im lặng mỉm cười, biểu tình rất hưng phấn, khuôn mặt cũng sáng lạn.


Đột nhiên cảm thấy chính mình vì hành vi lúc nãy của hắn lại cảm động thật là ngốc.
Nghĩ vậy, hồ ly thả quần áo vào tay người bán hàng, sau đó ngồi xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực, một lời cũng không buồn nói.
“Di... Hắn làm sao vậy?”
“Là không vui sao?”


“Có phải do quần áo không vừa người?”
Nam nhân cũng không đáp lại mấy câu hỏi của nữ nhân viên.
Hắn hơi nhíu mày nhìn biểu tình kháng nghị của hồ ly.
Một lát sau mới lên tiếng:
“Cửa hàng ngoài mấy bộ này, không còn loại trang phục nào trông thành thục một chút sao?”
.






Truyện liên quan