Chương 5
Thời gian như ngừng lại, cả hai bất động, giương mắt nhìn người kia.
Chờ hồ ly lấy lại tinh thần, y mới phát hiện nam nhân đang nhìn mình bằng ánh mắt rất lạ.
Hồ ly đột nhiên cảm thấy trên mặt phát nhiệt, vội vàng đứng lên, nhảy vào bồn tắm lớn đã chuẩn bị sẵn cho y.
Hồ ly nhảy mạnh một cái khiến nước văng tung tóe hết cả ra ngoài.
Nam nhân cười cười, cầm lấy một khối xà phòng cấp hồ ly.
Y xối nước một chút, sau đó chuyên chú gội đầu.
Nam nhân cười hì hì, ngồi nhìn hồ ly dùng hết sức xoa xoa thân mình:
“Ngươi dùng sức như vậy, cẩn thận làm xát da.”
Hồ ly nghiêng đầu, liếc nam nhân một cái, sau đó mới chậm rãi chà xát tiếp.
Thực không hiểu tiểu gia khỏa này muốn làm gì……Nam nhân thầm than thở trong lòng, tay cầm chén nước đựng ôn thủy đổ nhè nhẹ lên đầu hồ ly.
Giây trước còn đau đến ch.ết đi sống lại, mới một lát sau lại như sinh long hoạt hổ…
Chẳng lẽ thật sự là nhờ công ta thổi cho y lúc nãy?
—
Hồ ly được tắm rửa sạch sẽ liền trưng ra vẻ mặt thỏa mãn.
Nam nhân theo thường lệ lấy khăn tay lau người cho hồ ly, nhưng y lại muốn tự lau.
Hắn bất đắc dĩ rời đi, sắp xếp lại mấy cái đồ vật này nọ rồi chuẩn bị giường ngủ cho hồ ly.
Nam nhân do dự một lát, cuối cùng mới quyết định nhấc giường của tiểu hồ ly đặt lên đầu giường.
“Đêm nay ngươi sẽ ngủ ở đây.”
Nam nhân cầm hồ ly trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đuôi của y.
Hồ ly gật gật đầu ra chiều hiểu ý, sau đó nằm xuống chiếc giường hồng nhạt kia.
Nam nhân rửa mặt xong liền ngã lên giường, hôm nay hắn thật sự rất mệt.
Nam nhân chuẩn bị tắt đèn bàn đi ngủ lại cảm thấy có gì đó đang gảy tóc mình.
Hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của hồ ly, vẻ mặt y còn có sự kiên quyết.
Giọt nước từ mái tóc chưa lau khô chảy xuống, xẹt qua ánh mắt như màu nắng của y.
Đây là lần đầu nam nhân quan sát khuôn mặt của tiểu hồ ly gần sát như thế.
Hắn cảm thấy trước đây mình đều nghĩ sai rồi, khuôn mặt y…..
Đáng yêu? Cũng không phải.
—
“Uy......”
Nam nhân nín thở nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần sát mặt mình, một lát mới phát ra tiếng.
Nếu không phá vỡ bầu không khí trầm mặc quỷ dị này, hắn cảm thấy chính mình có thể sẽ làm ra một ít hành vi bất lý trí…
Mà hồ ly cũng không để ý, ở trên mặt nam nhân sờ tới sờ lui.
Nam nhân kinh ngạc thở dốc, hắn biết cứ để tình huống này tiếp diễn sẽ thực không xong.
Được rồi, này cũng không phải do ta sai a.
Hắn tự an ủi chính mình, tùy ý tiểu tử ngốc kia dò xét mặt mình.
Buồn buồn, lại ấm áp….
Ngươi rốt cuộc muốn sờ tới lúc nào a……..
Hắn rốt cuộc nhịn không được bật cười, mà hồ ly cũng vừa tìm thấy vật mà y muốn.
Hồ ly nắm tóc của nam nhân, ngửi mùi, vẻ mặt liền giãn ra.
Hắn ôm lấy dúm tóc ở trong tay, lưu luyến cọ cọ.
Giống như một hài tử quyến luyến mẫu thân, ôm lấy dúm tóc đỏ của nam nhân mà làm nũng.
Cảnh tượng trước mặt như một kích khiến nam nhân thanh tỉnh.
Nhưng ngoài dự đoán chính là cái tiểu gia hỏa bất lương kia không biết ngủ mơ thấy cái gì lại ngã xuống.
Trong tay hồ ly vẫn còn nắm chặt đám tóc của hắn, giựt đến da đầu cũng sắp bung ra cả rồi.
—
Này tính cái gì......?
Nam nhân dở khóc dở cười nhìn tiểu hồ ly vẫn ngủ say trước mặt mình.
Cũng may lúc nãy hắn không có động đậy, nếu không, cũng không biết tiểu gia hỏa này còn nháo thành cái bộ dạng gì.
Nam nhân thử kéo mấy sợi tóc tóc bị hồ ly nắm chặt.
Sợ hồ ly tỉnh lại, nam nhân cũng không dám dùng sức kéo.
Hắn nhẹ nhàng rút ra đám tóc, sau đó mới nằm xuống, một lần nữa mặt đối mặt.
Thật là……rõ ràng có giường còn không nằm, lại lăn xuống đây……. buổi tối có bị ta đè ch.ết cũng không lạ …
Nam nhân khẽ mỉm cười, đưa tay khoát lên sau lưng hồ ly, như muốn che chở cho y.
Tay hắn vừa đặt xuống, hồ ly cũng cựa nhẹ, gối đầu lên ngón cái của hắn.
Uy uy, thực không muốn cho ta ngủ sao?
Nam nhân buồn cười nghĩ.
Trên thực tế, tối đó hắn cũng không có ngủ nhiều………
Nam nhân chưa bao giờ nghĩ chính mình đối với một người, không, một con hồ ly nhìn lâu như vậy…. thậm chí tới lúc hai mắt đã díp lại vì buồn ngủ, hắn còn lưu luyến hình bóng của y………
—
Nam nhân phát ra âm thanh trầm thấp, hồ ly nghi hoặc nhìn hắn, sau đó mới như bừng tỉnh đại ngộ, tựa như chính mình vừa làm chuyện xấu hổ, hai má nháy mắt đã biến thành hai quả cà chua chín.
Nam nhân tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của tiểu hồ ly, đột nhiên lại có ý nghĩ muốn vươn tay chạm vào khuôn mặt nho nhỏ đo đỏ đó.
Như nhận ra ý nghĩ của nam nhân, hồ ly khẩn cấp đứng dậy, nhanh nhẹn sửa lại quần áo cho hảo.
“......?”
Nam nhân còn chưa có thoải mái đứng hẳn dậy, lại ngơ ngác nhìn tới hồ ly đã thay đổi hình dạng.
Ánh mắt từ sau lưng hắn chiếu đến, nam nhân vội quay đầu lại.
Có thêm hai….hồ ly 5cm
Không, ít nhất trong đó có một con cao 5,5 cm.
Hắn vừa cười vừa chào hỏi hai tiểu hồ ly mới đến, thái độ ôn hòa lại thân thiết.
Bọn họ nhất định là người nhà của tiểu hồ ly, trức giác mách bảo cho hắn biết, ngay cả khi tiểu hồ ly luôn duy trì khoảng cách với hắn, mà bản thân hắn cũng chưa từng có cái gì gọi là gia đình, hắn cũng cảm nhận được ba con hồ ly trước mặt mình chính là người một nhà.
Mà khi hắn ý thức được họ là người một nhà, trong lòng liền cảm thấy khẩn trương cùng cảm giác bất an.
Nếu ngươi bị bắt rời xa gia đình một thời gian, người nhà đã lâu không gặp xuất hiện trước mắt, bọn họ trước hết muốn gì? Mà ngươi sẽ muốn làm gì?
Nam nhân yên lặng nghĩ, đồng thời phát hiện đáp án chính là điều hắn hy vọng sẽ không xảy ra nhất, rồi lại cảm thấy bản thân bất lực……..y ……muốn về nhà sao…….
Ba tiểu hồ ly như đang thương lượng cái gì đó.
Một nơi vốn tịch liêu không tiếng động, duy nhất chỉ có từng đoạn âm thanh nho nhỏ như có như không, lại càng khiến kẻ khác hít thở không thông.
Đối với kết cục này, hắn không phải chưa từng chuẩn bị, ngay cả khi nghe lão nhân kia nói, hắn cũng đã tính toán.
Nhưng khi mọi sự diễn ra trước mắt, hắn lại muốn tránh né mọi chuyện sắp sửa phát sinh, trong lòng sinh ra hối ý.
Hắn thậm chí nghĩ muốn cướp lấy tiểu hồ ly, mặc đối phương giãy dụa mang về nhà, nhốt vào trong phòng của chính mình, không cho y rời hắn nửa bước.
Bất quá, hiện tại hắn vẫn chỉ yên lặng đứng đó, đầu ngón tay cũng không hề động đậy, ngay cả hô hấp cũng như đình lại.
Một lát sau, nhóm hồ ly đã thương lượng xong.
Tiểu hồ ly của hắn ngẩng cái đầu nho nhỏ, vẻ mặt bất an lại không thể nề hà nhìn hắn.
Trầm mặc.
“Không sao, ngươi có thể theo bọn họ trở về, như vậy…..là tốt rồi.”
Nam nhân cảm thấy chính mình không thể cứ mãi im lặng, liền dằn lòng, trưng ra bộ dạng tươi cười nói với tiểu hồ ly.
Trong lòng lại như cũ hi vọng tiểu hồ ly có thể phản ứng lại lời hắn nói.
Nhưng là….không có.
Hồ ly chỉ gật gật đầu, sau đó nhặt lên áo khoác, sau đó rời đi cùng hai huynh trưởng của y, rời khỏi nơi này.
Có thể y chỉ đi một chút rồi sẽ lại trở về a.
“——”
Nam nhân thấy bờ môi y mấp máy tự hồ đang nói cái gì, hy vọng trong lòng lại đột nhiên tiêu thất.
Hẳn là một số lời cáo biệt khách sáo đi, nam nhân nghĩ vậy, cũng theo lễ mà gật đầu chào.
Đối phương tới lúc này mới cảm thấy an tâm, mỉm cười, xoay người rời đi, không hề quay lại nữa.